“Giang cô nương, thương thế đỡ nhiều chưa?” Hắn khiêm tốn có lễ cười nói.
Không để ý tới hắn.
“Xem dáng vẻ của Giang cô nương, hẳn là không đáng ngại.” Hắn cười cười, tìm ghế ngồi xuống.
“Nếu không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi.” Đuổi hắn!
Hắn vẫn cười, “Giang cô nương là giận chuyện ta mang Tiểu Thất đi?”
... Bị nhìn ra? Ngẫm lại cũng đúng a, lúc trước nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, Khách Lộ nhất định sẽ không đi. Sao lại muốn kéo Khách Lộ đi làm chuyện xấu chứ? Còn bị cái gì “Bạch Hổ đường” đuổi giết... Đáng ghét!
“Đúng thì sao?” Ta trừng hắn, cắn răng nói.
“Giang cô nương là hiểu lầm ta. Tiểu Thất không phải bởi vì ta mới đi...” Hắn bưng ly trà lên, “... Là vì cô nương a.”
Có ý gì? Không hiểu.
“Có điều, nếu sớm biết rằng cô nương chính là Ngân Kiêu, hắn đã không cần đi.”
Càng không hiểu.
“Kỳ thật hôm nay ta đến đây, là muốn thỉnh giáo cô nương một chuyện...” Đại khái là biết ta không hiểu, Nhận Nhị thay đổi đề tài. “Cô nương hẳn đã biết, trấn nhỏ này có rất nhiều người của ‘Thánh giáo’.”
Đâu chỉ là nhiều a. Hơn nữa còn là những người kỳ quái.
“Thật không dám giấu giếm, trấn nhỏ này chính là phân đà của ‘Thánh giáo’... Hoặc, có thể nói là tổng đàn càng chính xác hơn.” Hắn uống hớp trà, cười cười, “Nhìn không có gì khác thường, nhưng trấn nhỏ này lại là nơi tàng long ngọa hổ... Chỉ là, ta không rõ, ‘Ngân Kiêu’ cùng ‘Thánh giáo’ hẳn là không có quan hệ gì mới đúng. Vì sao bọn họ lại che chở cô, thậm chí cực lực ngăn cản chúng ta mang cô đi.”
“Bọn họ?” Ai a?
“Ha ha, cô nương thật sự không biết? ‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ nổi danh trong trấn, cô nương trong đó không chỉ xinh đẹp, hơn nữa người người đều là cao thủ của ‘Chu Tước đường’. Còn có, tiểu ca trong tiệm của cô nương, ngày hôm qua nhìn võ công hắn, hẳn là người xuất sắc trong ‘Bạch Hổ đường’...” Ánh mắt Nhận Nhị cơ hồ là muốn nhìn xuyên thấu ta, “Ta thật sự không hiểu, cô nương đến tột cùng có thân phận gì, có thể khiến đám cao thủ đó xả thân bảo vệ...”
Thật vậy chăng? Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu, là nơi “hung hiểm” như thế sao? Còn có, Khách Ức hắn...
“Bọn họ, là người như vậy sao?” Ta không khỏi lầm bầm lầu bầu.
Nhận Nhị nhíu nhíu mày. “Sao, cô nương không muốn nói cho ta biết?”
Không phải không muốn, ta còn chưa nghĩ thông suốt được không! Đột nhiên, mọi người bên cạnh ta trở nên là lạ, người nên kinh ngạc tức giận là ta mới đúng!
“Giang cô nương, cô hẳn là rất rõ tình cảnh của mình phải không?”
Những lời này, nghe đúng là uy hiếp... Nhưng mà, uy hiếp cũng vô dụng a, ta thật sự không biết.
Cửa đột nhiên mở ra. Khách Lộ đứng ở cửa, trên tay bưng chén thuốc. Cái loại sát khí này, ngay cả người đang chết lặng như ta cũng có thể cảm giác được.
Nhận Nhị lập tức đứng dậy. “Giang cô nương không có việc gì, ta an tâm. Cô nương cố gắng nghỉ ngơi, ta ngày khác lại đến.” Hắn hàn huyên một chút, xoay người rời đi.
Khách Lộ nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như băng.
Nhận Nhị cười cười, ra cửa.
Khi nhìn ta, vẻ lạnh lùng trong mắt Khách Lộ nháy mắt tan rã.
“Huynh đã về rồi.” Ta cười mở miệng.
Khách Lộ đi qua, ân cần mở miệng: “Hắn... không làm gì chứ?”
“Không có.” Ta lấy chén thuốc, “Huynh nếu quay về chậm một chút, ta có lẽ sẽ nhảy dựng lên đánh hắn!”
“Đánh hắn?” Khách Lộ khó hiểu. Quả thực, “không có” cùng “đánh hắn” cũng không có liên quan chặt chẽ gì.
“Ha ha, bởi vì, hắn lừa huynh đi mất.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta rất thù!”
Khách Lộ không khỏi nở nụ cười. Hắn ngồi xổm xuống, để ta có thể nhìn thẳng hắn.
“Đừng tìm hắn đánh nhau.” Trong mắt hắn vẫn còn ý cười.
“Sợ ta không phải đối thủ của hắn?” Thuốc thật đắng.
“Ừ.” Khách Lộ tiếp nhận bát không trong tay ta, “Võ công của hắn trên ta, cô sẽ chịu thiệt.”
“Ta không phải cũng rất lợi hại sao?” Ít nhất cũng hù được rất nhiều người.
Hắn cười, “Chiêu thức kì quái của cô, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ, trong vòng ba mươi chiêu cũng tuyệt không thể thắng cô. Nhưng cô không có nội lực, đánh lâu, cô sẽ rơi vào tình thế không thuận lợi.”
Ba mươi chiêu... Thảo nào năm đó “Ngân Kiêu” bại bởi ta, thì ra là thế a. Lại nói, bộ thương pháp này là cha dạy cho ta phòng thân. Nhưng mà, khi đó ta còn nhỏ, học chiêu thức không được đầy đủ. Về sau, gia gia cũng đã dạy ta một ít thuật phòng thân, hơn nữa ta cũng thêm vào chiêu thức lung tung của mình, không nghĩ tới cũng không tệ...
“Như vậy... vậy, lúc cùng ta giao thủ, huynh nhường ta bao nhiêu chiêu?” Đột nhiên muốn hỏi hắn một chút.
“...” Hắn nhìn ta, “Không rõ lắm, ta không tính qua...”
Đả kích. Có phải quá xem thường nên không tính hay không...
“Vậy huynh chính là không dùng toàn lực.”
Hắn gật gật đầu.
“Huynh không sợ ta hạ độc chiêu, giết huynh hả?” Thanh minh trước, ta không biết đối thủ là Khách Lộ. Hơn nữa, tuy rằng ta không giết người. Nhưng mà, làm người cũng có lúc lỡ tay.
“Cô nếu giết ta, thì tốt rồi...” Hắn nhìn ta, nói như vậy.
Ta không có nghe lầm chứ? Hắn đây là tự trách sao? Kỳ thật, ta cũng không bị thương nặng lắm...
“Huynh nói bậy bạ gì đó.” Không biết tại sao, đột nhiên vì hắn mà lo lắng. Tính cách hắn như vậy, Không quá giống tác phong của “Nhận”. Hắn, thật sự quá vất vả.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, “Người như ta, chết chưa hết tội... Nếu có lần sau, đừng hạ thủ lưu tình...”
Hạ thủ lưu tình? Trong chúng ta, rốt cuộc là ai hạ thủ lưu tình với ai hả?
“Lời này, là ta nói mới đúng.” Ta nhìn hắn, cũng nghiêm túc nói.
Hắn khó hiểu.
“Huynh không phải đã quên chứ...” Ta vươn tay, cầm tay phải hắn. Trong lòng bàn tay, còn có vết thương mờ mờ. “Huynh đã cứu ta một mạng. Đừng nói làm ta bị thương, giết ta cũng được.”
“...” Hắn vốn định nói gì đó, nhưng ta còn chưa nói xong nha, không thể cho hắn xen vào.
“Chẳng qua, lần này coi như huynh không may. Ai bảo huynh làm ta bị thương, đại ân này ta sẽ không báo. Huynh không có ý kiến chứ?”
“Không thể tính như vậy.” Hắn mở miệng, phản bác.
“A? Aiz, đạo lý thi ân bất cầu báo huynh không hiểu hả? Mới chiếm chút lợi của huynh thôi, không cần dễ giận như vậy chứ...”
“Ta không phải nói việc này.” Hắn nhíu mày.
“Vậy huynh là nói cái gì? Đừng nha, ta rất nghèo, ân lớn như vậy, ta báo không nổi... thế nào, đòi tiền không có, đòi mạng có một cái. Bằng không huynh lại cho ta thêm một đao là được...” Giả ngu, làm cho hắn có lý không thể nói. Như vậy, hắn tạm thời sẽ không tự trách.
Nhìn dáng vẻ của hắn không biết phải nói gì mới tốt, thật sự có chút buồn cười... nghĩ lại, khi dễ hắn thật sự rất có lạc thú...
Đại khái là đùa bỡn rất rõ ràng, mày nhíu chặt của hắn giãn ra, trên mặt có một nụ cười khổ. “Cô...”
“Ta cái gì?” Ta ra vẻ khó hiểu nhìn hắn.
Hắn nghiêng đầu, “Thật là...” Trong giọng nói của hắn, có ý cười nhợt nhạt.
Ha ha, hình như đã không nghĩ đến chuyện có chết hay không nữa. Vậy là được. Còn sống không tốt sao? Cả ngày giết tới giết lui, không chịu lo cho mạng sống. “Thương Long đường” thật không phải chỗ tốt! Còn cái “Thánh giáo” kia, càng nghe càng giống tà giáo!
“Có thể hỏi huynh một việc không?” Có chút lời vẫn muốn hỏi, nhưng không biết nên hỏi như thế nào... Nhưng nếu không hỏi, sẽ hối hận.
Hắn gật gật đầu.
“Huynh vì sao lại rời khỏi Túy khách cư?”
Hắn dời tầm mắt, trầm mặc.
Ta cầm tay hắn, cười nói: “Đôi tay này có thể danh chấn giang hồ, ở lại trong tiệm của ta nấu sữa đậu nành, uất ức?”
“Không phải...” Hắn lập tức biện giải.
“Hay là bởi vì ta không trả tiền công?”
Hắn đột nhiên nhìn ta thật sâu, làm cho ta không có cách nào lại nói bậy.
“Ta... từ nhỏ đã được ‘Thánh giáo’ thu dưỡng, huấn luyện thành ‘Nhận’. Khi ta còn chưa học viết chữ, đã học giết người... Là cô làm cho ta biết, tay của ta, ngoại trừ cầm đao, còn có thể làm việc khác...”
Lần đầu tiên, nghe hắn nói chuyện của bản thân. Nghe qua, làm cho người ta cảm thấy đau lòng...
“Đâu chỉ là ‘có thể’.” Hắn sao phải đánh giá thấp bản thân thế? “Huynh làm sữa đậu nành là tuyệt nhất trong trấn, huynh vừa đi, việc buôn bán của ta vắng vẻ rất nhiều...”
Hắn nở nụ cười, vui vẻ phát ra từ nội tâm.
“Vậy vì sao phải đi?” Ta muốn biết. Nghe những lời Nhận Nhị nói, càng muốn biết.
“Ta dù sao cũng là ‘Nhận’... Ở lại nơi đó, đối với ai cũng không tốt.”
“Ai nói?” Đó là địa bàn của ta, được hay không phải do ta quyết định chứ! Đúng rồi, Khách Ức hình như là người “Bạch Hổ đường”, chẳng lẽ... “Là vì Khách Ức?”
Hắn lắc đầu.
“... Là vì ta?” Nhận Nhị đã nói như vậy.
Hắn rút tay mình về, mở miệng: “Chờ thương thế của cô tốt một chút, ta sẽ đưa cô trở về. Không nên suy nghĩ nhiều quá...”
Thế này là nói sang chuyện khác à.
“Nói cho ta biết.” Nếu không hỏi cặn kẽ, hắn nhất định sẽ không trả lời.
Hắn lại vẫn trầm mặc. Sự trầm mặc này làm cho ta thương tâm. Vì sao vô luận là xảy ra chuyện gì, đều phải một mình chịu đựng chứ? Ta thật sự một chút cũng không thể giúp sao?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hình như là có rất nhiều người đến.
Người vào, là một nam tử thanh tú, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi. Chỉ là, vẻ mặt của hắn làm cho người ta không khỏi sinh tâm e ngại. Trong mắt hắn, không có bất cứ cảm xúc gì, bình lặng như hồ nước. Có loại, cảm giác như cái xác không hồn...
“Chủ thượng.” Khách Lộ đứng dậy, cung kính nói, trong giọng nói có vẻ kinh hoảng.
“Ừ.”
Người này có thể chính là “Thánh Kiếm”. Thật sự là giống như kiếm, hoàn toàn không có cảm giác người.
Sao lại nhìn ta? Chúng ta cũng không thân quen mà...
“Đây là người các ngươi mang về?” Giọng nói của hắn, trầm trầm đầy vẻ đe dọa. Nhưng trầm trầm thong thả như vậy, thật ra rất dễ nghe.
“Dạ.” Nhận Nhị đứng bên cạnh hắn trả lời. Biểu tình của Nhận Nhị cũng quái lạ, giống như, gặp chuyện bất ngờ gì xảy ra.
Có chút kỳ quái. Nếu “Thánh Kiếm” muốn gặp ta, như vậy gọi ta qua là được. Lấy thân phận địa vị của hắn, vì sao phải đích thân đến?
Hắn đi tới, vươn tay, bắt lấy cổ tay ta.
“Chủ thượng!” Khách Lộ lập tức chắn trước mặt ta.
“Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì cô ta.” “Thánh Kiếm” cười cười, vẫn có cảm giác như con rối gỗ.
Hắn nhìn ta, mở miệng: “Thương thế của cô đã không còn đáng ngại.” Hắn lại quay đầu nhìn Khách Lộ, “Nhưng còn ngươi, truyền nội lực cho người khác như vậy, chân khí hao tổn quá nhiều.”
Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy “Thánh Kiếm” này không phải người xấu gì.
“Nàng đối với ngươi mà nói, rất trọng yếu?” “Thánh Kiếm” buông tay của ta, nói với Khách Lộ.
Khách Lộ gật gật đầu.
Chỉ là gật đầu, vì sao ta lại cảm thấy vui vẻ chứ? Ta có phải bị thương ở đầu hay không ta? Vì sao gần đây có những ý nghĩ là lạ?
“Thánh Kiếm” nhìn Khách Lộ, vẫn hờ hững mở miệng, “Lúc trước ngươi lấy thoát ly ‘Thiên Nhận chúng’ làm điều kiện, giúp ta làm phản. Bây giờ đồng ý trở về, chắc hẳn cũng là vì nàng...”
Ở sau lưng Khách Lộ, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn.
“Nếu rời khỏi, thì không nên trở về.” “Thánh Kiếm” khẽ thở dài một hơi, “Ta sẽ không thả ngươi đi...”
“Thuộc hạ nguyện vì chủ thượng dốc sức.” Không rõ, Khách Lộ vì sao phải trả lời như vậy.
“Ý của ngươi là, chỉ cần ta không động đến nàng, ngươi sẽ dốc sức vì ta?” “Thánh Kiếm” cười, không có chút vui vẻ.
“Phải.”
Tới lúc này, rốt cục cũng hiểu được một chút. Lúc trước, Nhận Nhị đến tột cùng đã nói gì với Khách Lộ. Còn có, khi đó, nguyên nhân Khách Lộ sợ hãi... Nhận Nhị đặt tay trên vai ta, với hắn mà nói, là uy hiếp đáng sợ như vậy sao?...
“Ta đã hiểu...” “Thánh Kiếm” lại quay đầu nhìn ta. Đột nhiên, trong mắt hắn có vẻ không hiểu, nguyên bản bình tĩnh phẳng lặng thoáng chốc có gợn sóng.
Sao lại dùng ánh mắt giống như quen biết mà nhìn ta? Ta khó hiểu nhìn hắn, là ta đa tâm sao? Gợn sóng kia có một loại cảm xúc phức tạp. Chẳng lẽ là vì Khách Lộ? Nhưng mà, cùng hắn vừa rồi khác nhau nhiều lắm.
“Tiểu cô nương, cô tên gì?” Hắn mở miệng, giọng nói không còn hờ hững nữa.
“Giang Đinh.” Tuy rằng không biết dụng ý hắn hỏi như vậy, ta vẫn rất thành thật trả lời.
Hắn lập tức nhíu mi. “Cô họ Giang?”
Rất kỳ quái sao?
“Giang Thành là gì của cô?” Hắn lạnh lùng nhìn ta, thật sự rất đáng sợ.
“Ngươi quen cha ta?” Hối hận. Vào tình huống này, ta không phải nên nói “ta không biết Giang Thành” có vẻ tốt hơn?
Quả nhiên, hắn lúc này nở nụ cười. Ta thật sự rất khó tưởng tượng, người giống hắn như thế, sẽ cười như vậy. “Thật sự là không uổng phí công sức...”
Đang nói cái gì?
Khoảnh khắc kế tiếp, ta liền ngây ngẩn cả người.
Hắn quì một gối, dùng giọng nói cung kính nhưng tà nịnh nói: “‘Thánh Kiếm’ bái kiến thiếu tôn.”
Thiếu tôn? Cái gì thiếu tôn? Ta nhìn nhìn bốn phía, mọi người cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.
“Chủ thượng, cô ta là?” Nhận Nhị đi tới, hỏi.
“Nhìn thấy thiếu tôn, còn không hành lễ.” “Thánh Kiếm” ngẩng đầu nhìn ta, cười nói.
Mọi người lập tức cùng quỳ xuống, “Bái kiến thiếu tôn.”
Rốt cuộc là cái gì hả?
“Ngươi nhận nhầm người à? Ta không phải...”
“Thánh Kiếm” đứng lên, nhìn xuống ta, “Ta không có nhận lầm người.” Hắn cười cười, “Gia gia của cô Giang Tịch, chính là giáo chủ Thánh giáo chúng ta... Cô là cháu gái ‘thánh tôn’, đương nhiên chính là thiếu tôn.”
Gia gia là giáo chủ Thánh giáo? Giả dối?
“Xem ra, thiếu tôn cần ở nơi này thêm mấy ngày rồi...” “Thánh Kiếm” cười, vẻ hờ hững lại hiện lên trong mắt hắn.
Dần dần, bắt đầu cảm thấy, ta dường như đã vướng vào một chuyện lớn...