- Ê bạn gì đó ơi, bạn là nam hay nữ thế?
Tôi chẳng thèm để ý đến câu nói đó liền tìm một chỗ gần cuối lớp và ngồi xuống, sau khi giáo viên bước vào lớp, chào cả lớp và làm quen, sau đó cô điểm danh khi đọc đến tên tôi, tôi liền hô có thì cả lớp một lần nữa lại nhìn tôi. Với một đứa nhóc sáu bảy tuổi thì tôi chẳng thèm quan tâm đến điều đó, lại đến thời khắc chọn ban cán sự lớp, đầu tiên là chọn lớp trưởng cô nhìn một lượt bảng điểm của mọi người thì liền đọc tên tôi, có thể nói bảng điểm ở lớp học phụ đạo của tôi cũng khá cao nên cô liền ưu ái cho tôi làm lớp trưởng. Tôi cũng không ngại từ chối nên đã đồng ý và suy nghĩ đầu tiên của tôi khi làm lớp trưởng là sẽ cho những ai dám trêu ghẹo tôi một bài học thật đáng đời. Những buổi học sau đó tôi tiếp thu thật nhanh, những giờ không có giáo viên thì tôi chịu trách nhiệm quản lý lớp, chỉ cần ai dám nói chuyện riêng trong giờ học thì tôi sẽ ghi tên lên bảng và khi cô trở lại thì bạn ấy sẽ bị cô phạt nên không ai dám làm việc riêng trong lớp, tôi đắc ý với chức vụ lớp trưởng hiện tại.
Dần dần thì tôi cũng hòa đồng được với mọi người, có đôi lần một vài bạn nữ hỏi tôi:
- Sao cậu là con gái mà ăn mặc với tóc tai sao lại giống con trai thế kia? Thảo nào đám con trai cứ trêu cậu suốt.
- Tớ cũng không biết nữa. – Tôi trả lời.
Thực ra tôi cũng không hiểu lí do vì sao ba mẹ tôi lại cho tôi ăn mặc giống con trai thế kia nhưng tôi nghe mấy cô hàng xóm nói rằng do mẹ tôi không biết đẻ con trai, lúc mang bầu tôi bác sĩ chẩn đoán sẽ là con trai cho nên mẹ tôi mua toàn quần áo con trai, đến lúc sinh ra mới biết là con gái nên muốn tôi giả dạng làm con trai. Nhưng đó chỉ là lời truyền miệng của hàng xóm quanh nhà tôi, còn mẹ tôi thì nói rằng lúc tôi mới sinh ra rất trắng trẽo, bụ bẫm nhìn rất giống con trai và ít khóc nhè như các chị của tôi nên quyết định cho tôi mặc đồ con trai và đương nhiên tôi sẽ tin lời mẹ của tôi hơn. Mà hơn nữa so với độ tuổi đó thì nam nữ đối với tôi nó cũng rất bình thường cho đến khi tôi được cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi, lần trước tôi ngồi với một bạn nữ cả hai đều rất vui nhưng đến lúc có kết quả thi lần một cô muốn sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi để lớp có kết quả tốt hơn, tôi được xếp ngồi gần với Gia Luật – một cậu nhóc theo tôi nhận xét là cũng khá bảnh bao nhưng lại lưu ban một năm (lưu ban theo nghĩa dễ hiểu nhất là ở lại lớp nhé mọi người hihi). Cậu ấy rất ít khi theo dõi bài cô dạy chỉ thích ngủ, nhưng đến giờ ra chơi lại phóng đi chơi như một tên lửa, đến một ngày lúc cậu ấy đang ngủ tự dưng lại quay mặt sang hướng tôi, lúc ấy không hiểu vì sao tim tôi lại đập nhanh lạ thường, tôi ngốc nghếch liền hỏi một bạn nữ phía trên tôi, bạn nữ ấy cũng đặt tay lên chỗ ngực tôi và nói:
- Sao tim cậu đập nhanh thế, cậu mệt hả, hay là xin cô về đi.
Tôi trả lời không có làm sao hết, lúc ấy thì Gia Luật tỉnh dậy và quay mặt sang hướng khác và tim tôi bắt đầu bình thưởng trở lại, tôi lại ngốc nghếch tự hỏi chính mình rõ ràng lúc nãy tim tôi đập rất nhanh mà sao bây giờ lại bình thường.
Mãi đến sau này tôi mới biết vì sao tim tôi lúc ấy lại đập nhanh đến thế, thì ra rằng lúc ấy tôi đã rung động vì cậu ấy mất rồi. Đến lúc chúng tôi chuẩn bị khép lại năm lớp một thì cậu ấy cũng chẳng thay đổi gì cứ thích ngủ trong giờ học, mà lạ thay cô chủ nhiệm có nhắc nhở thì cậu ấy cũng không hề lo sợ, thấy vậy tôi liền hỏi:
- Sao đi học mà cậu ngủ suốt thế, không sợ lưu ban tiếp hả?
- Không liên quan đến cậu. - Cậu ấy khó chịu trả lời tôi.
- Hay cậu không hiểu bài, để tôi giúp cậu nhé dù gì tôi cũng là lớp trưởng mà.
Sao câu nói của tôi thì cậu ấy ngơ ngác khó hiểu nhìn tôi nhưng vẫn để tôi giúp cậu ấy hiểu bài hơn, sau những ngày tháng lớp một đầy bỡ ngỡ thì chúng tôi cũng đã được nghĩ hè, cứ nghĩ tôi sẽ còn học chung với cậu ấy nhiều năm sau nữa nhưng khi học kì mới vừa đến thì nhà trường có sự sắp xếp lớp và cậu ấy chuyển sang học lớp kế bên cạnh tôi và chúng tôi chỉ còn nhìn thấy nhau vào những giờ hết tiết học. Những năm tháng tiểu học khép lại thật nhanh, mới thoắt đó mà chúng tôi lại bước sang ngôi trường mới đó là trường cấp trung học, ngày đến trường để biết kết quả điểm và học lớp nào sau khi tôi biết mình đã học lớp nào tôi lại tìm sang tên cậu ấy và vô tình lúc ấy tôi biết được ngày sinh của cậu ấy và hơn nữa còn biết cậu ấy học cách tôi chỉ một phòng học, tôi mỉm cười với điều đó. Giờ đây tôi đã là cô nhóc mười hai tuổi nên mọi người trong nhà cho tôi mặc đồ con gái và bảo tôi phải để tóc dài, tôi thấy không thoải mái với điều đó, nhưng khi đến trường nhìn các bạn nữ trong lớp có buộc tóc nhiều loại và trông thật xinh nên tôi cũng cảm thấy thích, và đâu đó một suy nghĩ chợt thoáng qua trong tôi khi cậu ấy trông thấy tôi để tóc dài nữ tính thì cậu ấy sẽ thích tôi không, tôi chợt mỉm cười khi nghĩ về điều đó. Những năm tháng Trung học của tôi trôi qua cũng khá êm đẹp, dù thành tích không phải nhất nhì lớp nhưng cũng được xếp thứ hạng là học sinh tiêu biểu của lớp, vào một ngày đẹp trời vì mãi ngủ quên mà tôi quên mất luôn giờ đến lớp, thức dậy với gương mặt còn ngái ngủ nhìn đồng hồ treo tường chỉ còn hơn hai mươi phút là đến giờ học, trong khi đoạn đường từ nhà tôi đến trường cũng phải hơn mười phút, tức tốc chạy đi rửa mặt và thay quần áo, tôi lao đi như tên lửa, vội dắt chiếc xe đạp đã cũ tôi đạp nhanh nhất có thể, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là hôm ấy Gia Luật vẫn chưa vào lớp mặc dù đã gần đến giờ học. Tôi vừa chạy xe vào thì bác bảo vệ cũng bảo tôi hãy nhanh lên còn hơn ba phút nữa thôi, tôi chạy như thục mạng, vừa lúc ấy thì Gia Luật đang ngồi gần đó cũng đứng lên và chuẩn bị chạy giống tôi, chợt một câu nói của cậu ấy làm tim tôi lệch nhịp:
- Chạy chậm thôi, kẻo bị ngã đấy!
Một cậu bạn đi chung với Gia Luật hỏi lại:
- Cậu nói ai đấy, bảo vào sớm đi không chịu, cậu đợi ai thế?
Gia Luật không trả lời hết câu hỏi của bạn nam kia chỉ bảo chạy nhanh thôi, và hôm ấy rất may tôi đã không bị muộn giờ học, nhưng không hiểu sao sau ngày hôm ấy tôi cứ có cảm giác Gia Luật luôn đợi tôi vào lớp rồi cậu ấy mới vào sau, tôi chợt vui với điều ấy. Và cuối cùng năm cuối cấp Trung học cũng đến, việc lựa chọn ngôi trường cấp ba lúc ấy vô cùng quan trọng, nhưng điều làm tôi hơi buồn đó là tôi sẽ không còn được chung trường với Gia Luật nữa, nhưng điều đáng buồn hơn khi tôi nghe mấy bạn nữ lớp tôi bàn tán về Gia Luật rằng cậu ấy có quen một bạn nào đó cùng khối với bọn tôi nhưng tôi không biết bạn nữ ấy là ai. Cũng dễ hiểu thôi, Gia Luật tuy thành tích học không tốt nhưng bù lại cậu ấy lại khá điển trai và có tài lẻ là hát rất hay, tôi biết được điều đó qua những lần văn nghệ ở trường tổ chức. Mặc dù lúc ấy rất buồn nhưng tôi đành gạt sang một bên để chuyên tâm vào việc học vì tình cảm lúc ấy tôi dành cho cậu ấy theo tôi dự đoán có lẽ chỉ là cảm mến chứ chưa hẳn gọi là tình cảm nam nữ vì lúc ấy bọn tôi chỉ mới vừa mười lăm tuổi.
Đúng như mong đợi tôi đỗ vào trường điểm cấp ba với số điểm khá cao nên được vào học lớp chọn của trường, tôi khá hài lòng với điều đó, và tôi nghĩ rằng thời gian cấp ba tôi không gặp Gia Luật nữa thì có lẽ sự cảm mến của tuổi gà bông sẽ sớm phai nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ..