Vào một ngày đẹp trời, trong tiết học thể dục, thầy giáo cho lớp tôi chạy một vòng sân trường để khởi động thì vô tình lúc chạy tôi chợt thấy một bóng hình rất quen thuộc, tôi cố chạy chậm lại để dõi theo thì thầy giáo liền hô lớn:
- Chạy đều, chạy đều nào!
Sau buổi học hôm ấy tôi về nhà suy nghĩ rất nhiều, sau đó tôi tự nói với mình rằng chắc là tôi đã nhìn nhầm rồi, vì theo tôi biết được thì cậu ấy đang học trường bán công gần trường tôi. Sang hôm sau tôi đến lớp như thường lệ, lúc đi ngang qua phòng tổng vụ thì tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang mặc đồng phục trường tôi, tôi ngơ người ra chừng mấy giây chợt Hương Mẫn – một bạn nữ chung lớp với tôi đi đến đánh nhẹ vào vai tôi và bảo vào lớp thôi sắp muộn giờ học rồi. Tôi lặng lẽ đi về lớp và suốt buổi học hôm ấy tôi không thể nào tập trung được, tôi cứ suy nghĩ mãi, đến giờ ra chơi tôi nằm dài trên mặt bàn, chợt một tiếng ồ phát ra thật lớn, tôi cũng tò mò liền ngước mặt lên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kia, tôi cảm giác hơi hụt hẫng khi nhận ra Gia Luật đang ngồi cạnh Quỳnh Trâm – một bạn nữ khá xinh của lớp tôi. Họ đang ngồi trò chuyện dưới gốc cây ngay sân trường, thấy vậy tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, mắt tôi chợt cay cay, tôi vội rửa mặt thật nhanh, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác tôi sắp rơi nước mắt vì cậu ấy. Lúc tôi trở ra thì cũng đã vào giờ học, tôi cố gắng quên đi hình ảnh lúc ấy nhưng không thể nào quên được, khi tan học tôi đang ton ton trên chiếc xe đạp cũ thì từ đâu cậu ấy xuất hiện:
- Này! Đã lâu không gặp Lớp trưởng!
- Tôi không là Lớp trưởng nữa nên cậu đừng gọi như thế!
Tôi trả lời xong thì cậu ấy cười khì và chạy mất hút, cũng lẽ đương nhiên thôi vì lâu nay chúng tôi chỉ chạm mặt nhau chứ chưa bao giờ nói chuyện với nhau cả, đây có thể nói là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu ấy mở lời nói chuyện trước với tôi. Sáng hôm sau tôi vẫn trên chiếc xe đạp cũ đến trường, khi đến một đoạn đường ngõ gần nhà tôi thì thấy cậu ấy đang đợi sẵn, tim tôi lúc ấy đập thật nhanh, tôi tự hỏi có phải cậu ấy đang đợi tôi không? Tôi đến gần hơn nụ cười cậu ấy tỏa nắng khiến tim tôi thổn thức, cậu ấy liền đưa tôi một gói xôi nhỏ, tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, tôi suy nghĩ rằng có phải vì tôi nên cậu ấy mới chuyển trường không, tôi vui với cái suy nghĩ đó, nhưng câu trả lời sau đó làm tôi tỉnh ngộ. Sau khi gói xôi đã nằm yên vị trên tay tôi thì cậu ấy nói:
- Nhờ cậu đưa gói xôi cho Quỳnh Trâm giúp tôi nhé! Mà tôi nhờ cậu điều này nhá, nếu cậu ấy có hỏi thì nói cậu là em họ tôi được không?
Tôi tròn xoe mắt hỏi cậu ấy tại sao lại nói dối như thế thì cậu ấy thú thật rằng cậu ấy và Quỳnh Trâm vừa quen với nhau vài tuần thôi, hôm qua trong lúc đang ngồi trò chuyện với nhau ở sân trường thì thấy tôi đi từ lớp Quỳnh Trâm ra nên có hỏi về tôi, lúc ấy không biết nói thế nào nên nói bừa tôi là em họ cậu ấy. Nghe xong tôi có vẻ không hài lòng lắm:
- Cậu có thể thôi chúng ta là bạn bè mà, sao lại nói tôi là em họ cậu, nếu cậu ấy biết được sự thật cậu nói dối thì sao?
Cậu ấy xua tay bảo tôi cứ nói như thế thôi, còn mọi chuyện khác cứ để cậu ấy lo, nói rồi cậu ấy chào tôi và đến trường, còn lại tôi với suy nghĩ ở đâu lại có một người anh từ trên trời rơi xuống thế này, tôi chật lưỡi bỏ qua và cũng vội đến trường. Và sau ngày hôm ấy tôi với danh xưng là em họ của cậu ấy ngày ngày đưa đồ ăn sáng cho Quỳnh Trâm, đến một ngày khi tôi vừa đặt túi đồ ăn sáng vào tủ bàn của Quỳnh Trâm thì cậu ấy cũng vừa lúc đến lớp, tôi về chỗ ngồi thì Quỳnh Trâm đem túi đồ ăn đặt trước mặt tôi và nói từ nay về sau đừng có đem đồ ăn đặt vào tủ bàn của cậu ấy nữa, tôi ngơ ngác không hiểu vì sao? Lúc ấy có vài bạn nữ chơi chung với Quỳnh Trâm nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm, đến giờ ra chơi tôi đi đến lớp Gia Luật tìm cậu ấy để trả lại túi đồ ăn, vừa thấy tôi thì cậu đi đến và bảo tôi đi theo cậu ấy. Khi cả hai ra góc sân tập thể dục, chỗ này cũng khá vắng các bạn học sinh qua lại, tôi liền đưa túi đồ ăn lúc sáng, tôi đang tính rời đi thì cậu ấy lên tiếng nói cậu ấy và Quỳnh Trâm đã chia tay nhau rồi, cậu ấy còn cảm ơn tôi, thật ra lúc ấy tôi cũng không biết nói gì nên cũng vội quay về lớp.
Sang hôm sau cậu ấy vẫn đứng chờ tôi để đưa đồ ăn sáng, tôi từ chối vì Quỳnh Trâm không muốn tôi đặt đồ ăn vào bàn cậu ấy nữa nhưng câu nói của Gia Luật làm tôi vui đến lạ thường:
- Hôm nay tôi mua cho cậu chứ không phải mua cho Quỳnh Trâm, cảm ơn cậu thời gian qua nhé!
Nói rồi cậu ấy rời đi và nhiều ngày sau đó, tôi ít thấy cậu ấy xuất hiện hơn, và thời gian cũng dần trôi khá nhanh khi năm đầu tiên tại ngôi trường cấp ba của tôi cũng sắp kết thúc, mặc dù điểm số không cao như các bạn nhưng tôi hài lòng vì tôi biết thực lực hiện tại của tôi thế nào. Khi sang đến năm lớp mười một, chương trình học cũng nhiều hơn, và giáo viên bắt đầu định hướng cho chúng tôi con đường Đại học phía trước, tôi chợt hoang mang vì không biết gia đình tôi có đủ điều kiện để tôi tiếp tục học hay không và tôi có đủ khả năng để đậu vào ngôi trường mơ ước hay không? Tôi bắt đầu lo lắng.