Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân bay Thượng Hải.

Rất nhiều người qua đường đều vì người phụ nữ trước mắt này mà thả chậm bước chân.

Chiếc sườn xám trắng ôm sát cơ thể tôn lên vòng eo thon thả, mái tóc xoăn đen buông xõa tự nhiên trên ngực, ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh tao, yên tĩnh mà đứng ở đó, tạo nên một bức tranh vẽ tinh xảo thơ mộng.

Ở Thượng Hải không khó để bắt gặp nữ nhân mặc sườn xám, lúc nào bạn cũng có thể nhìn thấy một đến hai người phụ nữ trong các con hẻm cổ kính hay trước các điểm tham quan kiến trúc du lịch.

Nhưng mà một người nổi bật như vậy, ở đây thật sự rất hiếm gặp.

Khi  Dương Tự tìm thấy Đường Thanh Ý, cô đang xem video quảng cáo của Thân Hằng, không để ý đến ánh mắt của người xung quanh, cô chỉ chăm chú nhìn vào màn hình.

“Tại sao em không vào phòng VIP mà chờ” Dương Tự bước tới hỏi.

Đường Thanh Ý nâng cằm ý bảo chị nhìn vào màn hình nhỏ trước mặt.

“Cái gì vậy, xem hay như vậy sao?”

Cô không nghĩ liền đáp: “ Vâng”

Dương Tự đứng bên cạnh tò mò, xem đi xem lại vài lần, lại cho đến khi nó phát thêm một lần nữa, không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi Đường tiểu thư, chỗ đáng xem ở đâu vậy? Ngoài việc chính giữa có xuất hiện một chàng phi công điển trai, thì cũng chỉ là một chiếc video quảng cáo bình thường thôi mà.”

“Đúng vậy, chính là anh ấy.” Sau khi trên màn hình không xuất hiện hình dáng anh ta nữa, Đường Thanh Ý thu hồi tầm mắt, hỏi: “Anh không cảm thấy anh ấy quen mắt à?”

“Hả???”

Dương Tự nghe xong lại một lần nữa nghiêm túc nhìn vào màn hình, người nam nhân ăn mặc bộ trang phục chế tác riêng cho phi công sạch sẽ, dáng người cao ráo, đĩnh đạt, vòng eo hẹp và đôi chân dài miên man cùng chiếc áo sơ mi trắng được cài đến tận chiếc cúc trên cùng, hơi hơi ngả đầu, lộ ra hầu kết gợi cảm trông vừa cấm dục lại quyến rũ.

Không chỉ dáng người, khí chất mà vẻ bề ngoài cũng đặc biệt quyến rũ, đường nét khuôn mặt sâu thẳm, làn da trắng nõn sạch sẽ, đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, lông mày và đôi mắt trông cực kỳ trong trẻo ấm áp.

“….Hình như có chút quen mắt.” Dương Tự bình tĩnh thay lời: “Là tiểu thiếu gia của nhà nào trong vòng sao?”

Nói xong lại lắc đầu phủ nhận: “Nhưng mà không đúng, làm gì có thiếu gia nhà nào biết lái phi cơ.”

“Ai nói không có. Nhiều phi công ở Trung Hoa Dân Quốc đều là phú nhị đại, quan nhị đại.”

“Đó là lúc loạn thế, hơn nữa đào tạo phi công ở thời điểm đó rất tốn kém, hiện tại là quốc thái dân an, không giống nhau được.”

“Hiện tại là quốc thái dân an, anh em cũng không chạy đi làm lính.” Đường Thanh Ý lấy điện thoại trong túi ra chụp lại ảnh của người đàn ông trong video quảng cáo.

“Cũng đúng. A Cảnh …. Này, em chụp lại ảnh của hắn làm gì?” Dương Tự ngạc nhiên hỏi.

Này cũng không phải là nhất kiến chung tình đi? Nhưng mà bây giờ ngay cả mặt người ta còn chưa nhìn thấy, Đường đại mỹ nhân sẽ không vì ba giây quảng cáo mà động tâm đó chứ?

Đường Thanh Ý cất đi điện thoại, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Em thực sự cảm thấy mình đã gặp anh ta rồi.”

Nhưng mà ở đâu chứ, tại sao một chút ấn tượng cô cũng không nhớ.

“Nếu em chắc chắn như vậy, chị sẽ giúp em nghe ngóng trong vòng một chút.” Dương Tự khoác tay cô đi về phía trước, mỉm cười nói: “Bây giờ không nhắc đến anh ta nữa, chúng ta lần này tới Hàng Châu chơi cái gì ạ? Ăn cái gì?Em có tìm hiểu qua chưa?”

“Đều tùy chị.” Đường Thanh Ý cong môi cười: “Dù sao đây cũng là chuyến đi chơi cuối cùng khi chị còn độc thân.”

Dương Tự nghe xong có chút thẹn thùng, trừng mắt nhìn cô đầy ủy mị: “Làm sao lại nói chuyện như vậy? Chị bây giờ cũng không phải hoàn toàn độc thân.”

“Được, được rồi, là vị hôn thê của Đường Tiêu Cảnh, là chị dâu nhỏ của em.” Đường Thanh Ý trêu chọc.

“Còn cười được nữa. Chị xem em cũng sẽ nhanh thôi.” Dương Tự nói: “Nếu như em có người mình thích thì mau nói với bác trai bác gái, không hai người lại đem ngươi đi liên hôn làm ăn.”

“Sẽ không đâu.” Nhắc tới chuyện này, đáy mắt Đường Thanh Ý hiện lên ý cười nhẹ nhẹ: “Bọn họ nói sẽ không ép buộc em, tất cả đều tùy tâm ý của em.”

Dương Tự nhìn cô đầy ghen ti: “Cô chú thật là tốt mà.”

Nếu như không phải người cô thích đúng lúc là Đường Tiêu Cảnh, Dương Tự đại khái sẽ bị cha mẹ gả cho một ông lão béo giàu có nào đó.

Đường Thanh Ý chớp chớp mắt đầy ẩn ý, cười nói: “Sẽ nhanh là ba mẹ của chị.”

Dương Tự vỗ vỗ cô: “Em thật phiền phức, mau nghĩ xem tới Hàng Châu rồi thì chúng ta sẽ chơi cái gì?”

Đường Thanh Ý suy ngẫm một lát, thanh âm chậm rãi, rõ ràng: “Quả thật là có một nơi em muốn đến.”



Truyện được đăng tải độc quyền tại taymonkhuynhvu.wordpress.com

Mọi trang khác đều là đánh cắp. Hãy đọc truyện một cách văn minh


Trường Đại học Hàng không Hàng Châu cũ

bây giờ, nơi này không cho phép tư nhân vào thăm quan, Đường Thanh Ý và Dương Tự đã nhờ bạn bè tìm cách mới có thể vào trong.

Rõ ràng đây là nơi mà Đường Thanh Ý đề cập muốn tới, nhưng cuối cùng Dương Tự lại là người bày ra vẻ thương cảm, nhìn về phía tòa nhà cũ kĩ, thì thầm nói: “Bọn họ có phải hay không đều bị lãng quên….”

“Không đâu.” Đường Thanh Ý bất giác đưa tay ra, chạm vào thân cây trước mặt: “Em tin rằng mọi người vẫn sẽ luôn nhớ đến họ.”

Dương Tự đột nhiên nói: “Nếu như A Cảnh được sinh ra ở thời điểm đó, chắc chắn sẽ là một phi công tuyệt vời.”

Đường Thanh Ý gật đầu: “Nhất định là như vậy.”

Hai người ở Hàng Châu và các khu vực xung quanh chơi hai tuần, khi trở về Thượng Hải, Dương Tự đã nắm được thông tin của người đàn ông trong video quảng cáo kia.

“Anh ta tên là Phó Vân Khoát, gia đình làm kinh doanh xây dựng, năm nay 25 tuổi, từ trước đến nay đều không quan tâm đến chuyện kinh doanh trong nhà, một mực lái máy bay.” Dương Tự nói đến đây chợt chậc lên một tiếng: “Anh ta còn có một người em trai, chắc là sẽ để em trai kế thừa sản nghiệp.”

Đường Thanh Ý chỉ chú ý nghe tên, ở trong đầu tìm kiếm một vòng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

Cái tên này, cô chưa bao giờ nghe qua.

“Nhưng chị cảm thấy anh ta thật kỳ lạ.” Dương Tự lại nói.

Đường Thanh Ý định thần lại hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Kỳ lạ là anh ta không an ổn ở nhà thừa kế gia nghiệp, lại chạy đi làm phi công, hơn nữa anh ta cũng một mực tại các công ty hàng không và đại học hàng không tìm người.”

Trong đầu Dương Tự đang nghĩ đến bộ phim yêu hận tình thù mình đang theo đuổi, bất chợt nghe thấy nữ nhân bên cạnh hỏi: “Tìm ai?”

“Tên Đường Duy Thư, là một người nam nhân.”

Biểu tình Đường Thanh Ý hơi chuyển động.

Cô có một người anh trai, lúc anh trai được sinh ra, bố mẹ mỗi người muốn đặt một cái tên, Duy Thư là tên mà bố cô muốn đặt, nhưng cuối cùng lại lấy hai chữ Tiêu Cảnh do mẹ đặt.

Đường Thanh Ý đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ cổ quái.

Phó Vân Khoát là đang tìm anh trai của cô.

“Em muốn được gặp anh ta.” Đường Thanh Ý đột nhiên quay đầu nói với Dương Tự, ý tứ rất rõ ràng.

Cô khó có thể tin: “Em chắc chắn chứ?”

Chỉ vì ba giây quảng cáo trên màn hình, mà cô lại rung động đến mức muốn gặp mặt trực tiếp như vậy? Những nam nhân theo đuổi Đường đại mỹ nhân mà biết chắc sẽ khóc đến chết đi sống lại.

Đường Thanh Ý gật đầu, giọng điệu kiên quyết: “Em nhất định phải gặp được anh ta.”

“Được rồi.” Dương Tự bất lực nói: “Chị sẽ tìm cách giúp em.”

Ai bảo cô là chị dâu tương lai của cô ấy chứ.

Dưới sự sắp xếp của Dương Tự, Đường Thanh Ý một lần nữa đến sân bay, yên lặng ngồi ở trên ghế, chờ người sắp tan làm đến.

Cũng không biết liệu có thành công hay không.

Có thể anh ta sẽ nghĩ rằng cô là một nữ nhân đến quấy rầy, không muốn gặp mặt cô.

Vậy thì cô sẽ tìm cách khác, tóm lại, cô nhất định phải gặp được anh ấy, chỉ khi gặp trực tiếp hỏi anh ta vài vấn đề thì khúc mắc trong lòng mới được giải quyết.

Đường Thanh Ý lấy ra di động, mở ra album ảnh, dán mắt vào gương mặt người đàn ông.

Điều đáng sợ là ngay cả khi chưa từng nghe qua tên anh ấy, nhưng cô vẫn luôn có một cảm giác quen thuộc.

Như thể cô đang bị mất đi một mảnh ký ức.

“Xin chào, Đường tiểu thư.”

Đột nhiên, trên đầu truyền đến một đoạn âm thanh nhẹ nhàng, Đường Thanh Ý ngẩng đầu lên, bị hút vào một ánh mắt đen nhánh sáng ngời.

Cô gọi tên anh trong vô thức: “Phó Vân Khoát…”

Ngay sau đó liền cảm thấy có chút không ổn, hắng giọng và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Đường Thanh Ý.”

Người nam nhân hơi giật mình, thấp giọng lên tiếng, thanh âm có chút trầm thấp: “Là Thanh trong Thanh Tịnh, Ý trong Như Ý sao?”

“Đúng vậy.” Khóe môi Đường Thanh Ý cong lên, cô cười một cách hào phóng, bình tĩnh: “Bạn tôi nói, anh tên Phó Vân…”

“Tên tôi là Phó Hoài Ngôn.”

Anh đột nhiên ngắt lời cô, dường như sợ mình đã làm cô sợ, lại lần nữa nhắc lại bằng giọng điệu chậm rãi, nhẹ nhàng.

“Tôi tên Phó Hoài Ngôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang