Cô nói, anh muốn đi đâu thì cứ đi đi, em sẽ luôn ở đây chờ anh.
Cô nói, một năm sau, cô đợi anh quay trở lại cùng nhau kết hôn.
Cô nói, anh hai, đừng nhắc đến anh ta có được không.
—
Cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu, Phó Hoài Ngôn sâu kín hít một hơi sâu, muốn ổn định lại tinh thần, giọng nói có chút khàn khàn: “Em đã ở trong mơ nhìn thấy kết quả của chúng ta đúng không?”
Đôi con ngươi trầm tĩnh đen bóng nhìn cô, thanh âm lại không kiểm soát được run run.
“Em biết được chúng ta giải trừ hôn ước, cuối cùng anh…” Đường Thanh Ý nhớ đến là thư trong mộng kia, dừng lại chừng hai giây, không nói tiếp nữa, ngược lại nói: “Là anh hai đã nói cho em biết.”
“Vậy còn em?” Bàn tay Phó Hoài Ngôn nắm chặt, sốt sắng hỏi: “Em có sống giống như những gì anh đã viết trong thư chứ?”
Đường Thanh Ý suy nghĩ một lát, như là nhớ lại, sau đó lắc đầu: “Em không có mơ thấy cảnh tượng lúc sau.”
Phó Hoài Ngôn mím chặt môi mỏng, trên mặt hiện rõ vẻ hối lỗi, rũ xuống đôi mắt nói: “Xin lỗi, anh đã không giữ được lời hứa với em,… đã bỏ lỡ em.”
Nàng gia thế, tài mạo đều vô cùng vẹn toàn, nếu như không gặp hắn chắn chắn sẽ sống một cuộc đời rất sung sướng.
Anh là người khởi nguồn, anh cũng chính là người ra đi.
“A Ngôn, em chưa bao giờ oán trách anh.”
Phó Hoài Ngôn sửng sốt mở to mắt
Đường Thanh Ý nhìn vào đôi mắt đầy áy náy của anh, nhẹ giọng nói: “Em vốn không phải là người sẽ bạc đãi bản thân, lại được sinh ra trong gia đình như vậy. Sau khi anh ra đi, chắc chắn sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Anh quên rồi sao, mẹ em đã để em và tiểu thiếu gia Cố Gia đính hôn.”Cô nói tiếp: “Em nghĩ, ở kiếp trước, quãng thời gian còn lại có lẽ em sẽ gặp được mối lương duyên khác, vợ chồng hòa thuận, con cái thành đàn.”
Phó Hoài Ngôn nhìn cô thật lâu, như muốn từ trong mắt cô nhìn ra sự thật, một lúc sau mới nói: “Như vậy thì tốt.”
Anh không biết cô có đang nói dối anh hay không, nhưng anh không hy vọng cô giữ mình cả đời. Cô còn trẻ lại ưu tú như vậy, cô không nên vì anh mà hy sinh cả cuộc đời.
Nếu như cô nói là đúng thì thật tốt.
“Lần này, em thực sự nghĩ kỹ rồi sao?” Phó Hoài Ngôn tuy hỏi như thế, nhưng lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, anh nắm thật chặt, tựa hồ như sẽ không bao giờ buông tay.
Đôi mắt Đường Thanh Ý không hề che giấu hay né tránh, giọng điệu kiên định: “Đúng vậy, em đã nghĩ kĩ rồi.”
Trong mộng những cảnh tượng đó là thật sự, tình cảm hai người bọn họ cũng là chân thật, nếu đã như vậy liền không có gì phải nuối tiếc.
Nghe được câu trả lời của cô, Phó Hoài Ngôn cảm thấy tình cảm chôn giấu dưới đáy lòng không thể khống chế được nữa, từng chút từng chút bùng nổ.
Bọn họ có cuộc sống mới và cô nói cô nguyện ý.
“Thanh Ý”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ôm cô vào trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Lần này, anh sẽ không bỏ lại em nữa.”
Không cần biết là thật hay không, không cần biết kết cục ra sao, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô.
Đường Thanh Ý cong môi cười: “Được.”
Phó Hoài Ngôn khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, anh từ từ nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn đi xuống, vầng trán, chóp mũi, không nhanh không chậm từ từ hôn hết cả gương mặt cô.
Cho đến khi nụ hôn chạm đến khóe môi, Đường Thanh Ý hơi ngửa đầu ra sau. lùi ra xa một chút, đỏ mặt nhỏ giọng giải thích: “Em vội vàng đi tìm anh, chưa có kịp đánh răng.”
Phó Hoài Ngôn sững sờ, sau đó khóe môi không nhịn được cong lên, một lần nữa ôm chặt cô, tiếng cười trầm thấp ấm áp vang lên bên tai cô.
“Hai người đang làm cái gì đấy?!”
Một giọng nói tức giận có chút quen thuộc vang lên phía trước.
Đường Thanh Ý và Phó Hoài Ngôn đều đoán ra đó là ai, nghiêng đầu nhìn qua, Đường Tiêu Cảnh đứng ở trước sân, hai tay khoanh trước ngực, hung hăng nhìn họ.
Không phải vẫn chưa xác định mối quan hệ sao? Không phải tối qua vẫn còn xung đột sao? Tại sao sáng sớm đã ở trước cửa? Tại sao em gái của anh lại ở trong ngực anh ta?
Hắn thế nhưng dám sáng sớm dụ tiểu bạch thỏ ra khỏi nhà, công khai ôm ôm ấp ấp trước cửa nhà anh thế này!
Lật trời! Tên phi công này thật sự muốn lật trời rồi!
Đường Thanh Ý chớp chớp đôi mắt: “Anh hai, sao anh dậy sớm như vậy?”
Còn dám nói anh dậy sớm! Anh nếu như không dậy, hai người bọn họ còn muốn làm trò gì? Còn! Muốn! Làm! Trò! Gì?
Đường Tiêu Cảnh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của em gái, trong lòng không khỏi tức giận, nghiêm nghị nói: “Em mau đi vào cho anh.”
Ánh mắt hình viên đạn phóng tới cảnh cáo, phẫn nộ xoay người đi vào trong nhà.
Đường Thanh Ý có chút bất lực, đời này anh hai không những không mai mối cho hai người mà còn có vẻ muốn ngăn cản bọn họ. Làm sao lại khác biệt như vậy?
Cô ngẩng đầu hỏi Phó Hoài Ngôn: “Anh khi nào phải đi làm?”
Anh cũng nghĩ đến Đường Duy Thư ở kiếp trước, cười nói: “Buổi chiều cơ, không vội.”
Đường Thanh Ý lúc này mới chú ý đến quần áo của anh vẫn chưa thay, không khỏi ngạc nhiên: “Anh vẫn luôn chờ ở đây à?”
“Ừ.”
Khi bị cô chất vấn, anh không biết phải giải thích như thế nào, lại không muốn cách cô quá xa, nên anh trực tiếp đi đến sân, lúc sau nhìn cây long não, không nhịn được xuống xe, đứng bên ngoài nhìn đến xuất thần.
“Anh bị ngốc à? Nếu như em không ra chẳng lẽ anh định đứng đây chờ mãi à?”
“Đợi một chút cũng không sao?”
Cô đời trước đã đợi anh rất lâu.
Đường Thanh Ý nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, siết chặt ngón tay anh: “Chúng ta cùng nhau vào đi.”
Tuy là Đường Tiêu Cảnh không có gọi anh vào, nhưng Phó Hoài Ngôn cũng có kế hoạch, rốt cuộc thì đó cũng là anh rể tương lai và bạn thân kiếp trước của mình, anh cũng nên tạo cho anh ấy một cái ấn tượng tốt.
Phó Hoài Ngôn hơi hơi gật đầu, nắm tay cô đi vào trong sân, thấp giọng nói: “Nếu không đi vào, anh em lại đi ra trừng anh.”
Đường Thanh Ý nghĩ đến bộ dạng ma ma tổng quản của anh hai, không nhịn được mà bật cười.
Đường Tiêu Cảnh tức giận bốc khói ngồi trên sofa, lại nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay đi vào với vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngọt ngào ngào, đều sắp tức giận đến phát điên rồi.
Hai người mới quen biết bao lâu? Nửa tháng liền có thể vừa ôm vừa ấp? Anh và Tự Tự đều quen đến hai năm mới hôn môi, đàn ông hiện nay sao có thể không biết tiết chế như vậy?
“Em và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì?” Đường Tiêu Cảnh nghiêm mặt nói.
Đường Thanh Ý mặt không đổi sắc nói dối: “Hôm nay bọn em đã hẹn cùng nhau ăn sáng.”
Đường Tiêu Cảnh đang muốn nói: “Em lừa quỷ à.” thì nghe thấy Phó Hoài Ngôn nói: “Tối hôm qua em có nói vài lời có lỗi, làm Thanh Ý không vui, sáng nay cố ý đến đây để xin lỗi.”
Anh nghe được lời nói thật trong lòng mới thoải mái nguôi ngoai đi một chút, nhìn về phía em gái nói: “Em đi lên trước đi.”
Đường Thanh Ý không dám thể hiện sự lo lắng sợ càng làm cho anh thêm tức giận, một lời cũng không dám nói, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Phó Hoài Ngôn cũng không dám, nhanh chóng đi thẳng lên lầu.Với sự hiểu biết của A Ngôn về anh trai mình, có thể hạ gục anh hẳn là rất đơn giản đi.
Đường Tiêu Cảnh thấy cô ngoan ngoãn rời đi, sắc mặt hòa hoãn không ít, ánh mắt liền rơi vào trên mặt người nam nhân đối diện, cẩn thận đánh giá.
Lớn lên quả thật không tồi, khí chất cũng được, vẻ bề ngoài xem ra cũng thật xứng đôi với em gái hắn….Khụ khụ…Không được.
“Tối hôm qua khi trở về, trạng thái tinh thần của Thanh Ý rất tệ.” Đường Tiêu Cảnh ngữ khí không hài lòng nói: “Cậu và em ấy chẳng qua mới quen biết được nửa tháng, không biết có ý gì đây?”Còn không có xác định mối quan hệ với em gái hắn mà đã dám làm em ấy tức giận, nếu sau này nói chuyện yêu đương thì còn như thế nào nữa?”
“Em nghĩ rằng biểu hiện vừa rồi của Thanh Ý cũng đủ để giải thích tất cả.”
Phó Hoài Ngôn cười nói.
Môi mỏng của Đường Tiêu Cảnh khẽ mở, lại không biết phải hỏi cái gì, em gái đều đã lựa chọn tha thứ, anh còn có thể làm gì được? Cũng không thể hỏi nguyên nhân cãi nhau rồi phân tích xem anh ta có sai hay không.
Tất cả những lời dạy dỗ đều bị chặn lại, Đường Tiêu Cảnh chỉ có thể trừng anh, tên sói con chuyên dùng lời hoa mỹ dụ dỗ tiểu bạch thỏ nhà hắn!
“Lần trước tới vội vàng, chưa kịp giới thiệu với anh Đường”
Phó Hoài Ngôn nhếch lên khóe môi, không nhanh không chậm nói: “Em tốt nghiệp ở đại học hàng không, 25 tuổi, làm việc ở 申航, trước đây chưa từng yêu đương, không có làm việc trái lương tâm, cha mẹ và em trai đều làm trong ngành kiến trúc, trên danh nghĩa có hai căn nhà do bố mẹ mua, chính mình tự mua có một căn cùng với xe.”
Đường Tiêu Cảnh nghe xong mặt mày từ từ giãn ra, bối cảnh và giá trị con người nhà này xem ra có khi còn hơn cả anh nữa.
“Nghe nói anh Đường là không quân?”“Đúng vậy.”
Anh cười nói: “Thật trùng hợp, nói không chừng mấy chục năm trước lại là người một nhà.”
Đường Tiêu Cảnh không nói nên lời. Ai thèm làm người một nhà với người chứ? Thật là tự dát vàng lên mặt mình mà.
Phó Hoài Ngôn bất ngờ nói: “Em với Thanh Ý là rất nghiêm túc, và cũng thật tâm muốn cùng cô kết hôn.”
Đường Tiêu Cảnh nghe vậy liền tức muốn chửi người: “Ngươi nằm mơ à? Hai người mới quen biết được bao lâu?”
Ngay cả yêu đương hắn cũng không đồng ý, thế mà dám trực tiếp nhảy đến kết hôn. Đây thực sự là điên rồi!
Phó Hoài Ngôn bình tĩnh đáp: “Thời gian không biểu hiện tất cả.”
Đường Tiêu Cảnh ngữ khí nghiêm túc: “Không biểu hiện tất cả, nhưng cũng có thể thể hiện một số vấn đề.”
“Vậy có thể đính hôn trước.”
Chủ ý này cũng không tồi, có thể từ từ quan sát anh ta,….Từ từ đã….Như thế nào lại đính hôn trước?
Đường Tiêu Cảnh có cảm giác bị chèn ép nói không nên lời, vô cảm nói: “Hôn sợ này tôi còn cần phải hỏi cha mẹ, thời gian không còn sớm, anh Phó nên về trước đi.”
“Vậy ngày khác em lại đến thăm chú dì.” Phó Hoài Ngôn lịch sự mỉm cười, không nhiều lời vô nghĩa, thoải mái đi về phía cửa.
Đường Tiêu Cảnh nhìn hành động của anh, trong lòng không khỏi thêm hài lòng.
Rất có chừng mực, nhưng cũng rất chân thành,…Chắc anh ta điên rồi.
Đường Thanh Ý ngồi ở trước bàn, tay trái chống cằm, tay phải cầm bút nhớ lại nội dung bức thư trong mơ, muốn đem những lời mình nhớ được viết ra.
Điện thoại đột nhiên rung lên, cô nhìn thấy là tin nhắn của Phó Hoài Ngôn.
“Nhìn ra cửa sổ.”
Đường Thanh Ý đứng dậy mở cửa sổ, nhìn thấy Phó Hoài Ngôn hai tay chắp sau lưng đứng dưới gốc cây long não, hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười nhìn cô.
Trong mơ cũng đã từng có một cảnh tượng giống như bây giờ, cô nằm ghé vào cửa sổ, ôm mặt cười nói: “Lần này em không dám nhảy xuống nữa đâu.”
Bây giờ tầng hai cao hơn rất nhiều, Phó Hoài Ngôn chắc chắn đỡ không được cô.
Anh nở nụ cười, từ sau lưng mang ra một cái túi: “Nhưng lần này anh có mang theo hạt dẻ rang đường.”
Đường Thanh Ý mở to mắt, không khỏi vui mừng: “Anh mua lúc nào vậy?”
“Bên ngoài mua.”
Cô khẽ cười ra tiếng: “Như vậy là không chân thành đâu anh Phó à.”
“Cuối tuần anh đưa em đi ăn.” Phó Hoài Ngôn đem cái túi buộc chặt, ném lên tầng trên, dễ dàng rơi vào trong ngực cô.
Cách một lớp túi cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp của túi hạt dẻ truyền đến tay, hương thơm ngào ngạt xông lên mũi, Đường Thanh Ý mỉm cười gật đầu: “Được a.”
“Chú dì cuối tuần có ở nhà không?”
Cô bóc ra một viên hạt dẻ, thản nhiên nói: “Có ở.”
“Vậy em ở nhà đợi anh.”
Anh đáy mắt tình ý lưu luyến rơi vào trên người cô, nhẹ giọng nói: “Chờ anh cùng em kết hôn.”