Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn núi cao phía sau những đám mây, nhịn không được cảm thán một câu, "A, núi cao!"
Người bên cạnh dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe xem tiếp theo người này sẽ nói gì.
"Thật mẹ nó cao!"
Mọi người:...
Bởi vì một câu này, mọi người chung quanh sôi nổi cùng Thẩm Bạch kéo ra khoảng cách.
Thẩm Bạch sờ sờ mũi, tiếp tục đi đến phía trước, tầm mắt lại nhịn không được hướng tới bóng dáng nào đó nhìn lại.
Kỳ thật Thẩm Bạch có một thân phận thần bí, hắn là thần.
Thần Sáng Thế.
Loại ánh mắt khinh thường này là như thế nào hả?
Thẩm Bạch cũng thực bất đắc dĩ, hắn chỉ là một cái tác giả tiểu thuyết sa điêu* chuyên nghiệp mà thôi, quỷ mới biết hắn như thế nào lại xuyên vào trong sách của chính mình, còn mang thêm một cái hệ thống so với hắn càng thêm sa điêu.
Sa Điêu: nói láy của chim ngốc, ngu ngốc
Ban đầu Thẩm Bạch cho rằng hắn sẽ đi lên vả mặt vai chính rác rưởi, chân đá tứ đại tiên tông tiến đến đỉnh cao nhân sinh.
Kết quả quay đầu hệ thống liền sâu kín nói một câu.
【Ngươi không thể làm ra việc vi phạm vận mệnh vai chính】
Vận mệnh của vai chính?
Chính là kỳ ngộ thuộc về vai chính ngươi không thể đoạt.
Muội tử của vai chính ngươi không thể phao.
Pháp khí thuộc về vai chính ngươi không thể muốn.
Ta đây xuyên tới đây còn có cái ý nghĩa gì?
【Tu bổ tàn khuyết cốt truyện, thúc đẩy cốt truyện phát triển, sắm vai vô số người vật, hoàn thành cốt truyện tương xứng, ngồi xem vai chính thành thần.】
Này mẹ nó chính là nói, ta chính là cái tu bổ cốt truyện??
【Bằng không, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể trở lại thế giới của mình.】
"..."
Vì thế, khuất phục dưới uy hiếp, Thẩm Bạch chỉ có thể thành thành thật thật tự mình sắm vai pháo hôi thật tốt, mang thêm áo rồng, đánh tạp, phông nền, vú em vạn năng, cao nhân thần bí.
Cũng may, thân phận thứ nhất của hắn không tồi, hơn nữa còn là cái thân thận mà giai đoạn trước có thể chèn ép nhân vật chính đủ các thể loại.
- -
Thẩm Tiếu Bạch.
Đây chính là cái sa điêu nhân vật, lúc trước Thẩm Bạch lười đặt tên, cười một cái liền đem tên chính mình nhét vào, thế là xong, giai đoạn trước chèn ép vai chính, đoạt sư phụ vai chính, đoạt kỳ ngộ, đoạt cả linh thú của vai chính.
Đương nhiên, cuối cùng đoạt bao nhiêu thì phải trả lại bấy nhiêu, rốt cuộc hắn cũng không phải vai chính, tự nhiên cũng sẽ không có cái kết cục tốt.
Bị rút gân lột cốt mà thôi.
Không ít vai chính đều là đi theo lộ tuyến Long Ngạo Thiên, vai chính của Thẩm Bạch thì không, vai chính nhà hắn đi con đường khổ tình bi kịch hắc hóa.
Giai đoạn trước vai chính tuy rằng trong lòng âm u lại còn biết thiện ác thị phi, hậu kỳ hắc hóa hung tàn đến giết người không chớp mắt, tàn sát dân chúng trong thành đều là chuyện thường.
Nếu trời không dung ta, hôm nay ta đây liền diệt!
Đây là câu nói đầu tiên trước lúc vai chính nhập ma, cũng là vì những lời này, bình luận khu người đọc đều không thể không quỳ kêu một câu, Thiên ca!
Phong Thiên, chính là tên vai chính dưới ngòi bút của hắn.
Hài âm, Phong Thiên.
Lúc trước, Thẩm Bạch mang theo ít nhiều hâm mộ ghen tị mới viết ra một nhân vật như vậy nha.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bạch nhịn không được hướng tới vai chính nhìn lại.
Năm nay vai chính mười sáu tuổi, cùng hắn cùng nhau bái nhập Lăng Vân Tiên Tông.
Dựa theo cốt truyện, giai đoạn trước vai chính sẽ phải chịu đả kích xưa nay chưa từng có, một là bị người đoạt đi sư phụ, hai là bị người đoạt đi kỳ ngộ, ba là bị người đoạt đi linh thú, mà người này, toàn bộ đều là Thẩm Tiếu Bạch.
Một cái tiểu nhân làm bộ làm tịch, lòng tràn đầy quỷ kế vô sỉ.
Bọn họ đã qua Lăng Vân Tiên Tông ba đạo khảo nghiệm, giờ phút này đúng là trên đường đi bái sư, Thẩm Bạch nhịn không được bước nhanh vài bước, sau đó đuổi kịp bước chân Phong Thiên.
"Sau này chúng ta chính là đồng môn, nhận thức một chút thế nào?"
Thẩm Bạch cười nói.
Phong Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái, mím môi, tựa hồ không nghĩ đến việc đáp lời, rốt cuộc người từ khi đồng hành tới nay, luôn có thể nói ra các loại lời nói lung tung rối loạn.
"Ta kêu Thẩm Tiếu Bạch, còn ngươi?"
Thẩm Bạch bám riết không tha.
"Phong Thiên." Chần chờ một chút, Phong Thiên nói ra tên mình.
"Tên hay." Thẩm Bạch nói, "Nghe tới liền bá khí trắc lậu, làm lòng người kính sợ, thật sự là tên hay."
Phong Thiên:...
Đúng là chưa từng gặp qua phong cách khen người như vậy
"Vậy tên ngươi như thế nào?"
Mạc danh, Phong Thiên đột nhiên hỏi một câu.
Thẩm Bạch hít sâu một hơi: "Tên ta vừa nghe liền thấy vui vẻ thoải mái mà cao thâm khó đoán, sâu xa lại khiến lòng người rung động, một cái tên trên cả tuyệt vời."
Phong Thiên:...
Người chung quanh lại lần nữa yên lặng kéo ra khoảng cách với Thẩm Bạch cùng Phong Thiên.
Hiện giờ Phong Thiên đã 16 tuổi, đã chứng kiến qua nhân gian lòng người hiểm ác, bởi vậy đối nhân xử thế khó tránh khỏi ôm vài phần cảnh giác, bất quá rốt cuộc không có hoàn toàn hắc hóa, ngươi đối hắn tốt, hắn cũng không phải đầu gỗ, cũng sẽ đối với ngươi có vài phần thật lòng.
Vì thế, Thẩm Bạch đối Phong Thiên rất nhiệt tình, dù gì Thẩm Bạch cũng nhận định chính mình là ba ba của Phong Thiên.
- ----------------------------
Bọn họ một đường đi theo tiên hạc vào tiên môn, tuy rằng đã qua khảo nghiệm tam quan, chỉ cần vượt qua một yêu cầu cuối cùng, đó chính là vấn tâm thang.
Vấn tâm thang tổng cộng 99 bước, là đạo linh vào sơn môn, mỗi một để tử muốn nhập tông môn, đều phải vượt qua vấn tâm thang.
Mà khảo nghiệm này, tự nhiên lại là tâm ma hoặc là chấp niệm si ngốc của bản thân.
Tiên hạc kêu to một tiếng, sau đó bay lên sơn môn, lúc trước đã có đệ tử cùng bọn họ nói qua quy củ, hiện tại liền chờ xem là ai đi trước bước lên vấn tâm thang.
Tất cả mọi người do do dự dự, tựa hồ đang chờ ai là người đầu tiên.
Thẩm Bạch cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Thiên, "Ta đây có thể lên trước."
Phong Thiên nhìn gương mặt tươi cười của Thẩm Bạch, cảm thấy người này thật kỳ quái nhưng cũng không ngăn cản, rốt cuộc thì sớm hay muộn đều phải lên.
Vì thế, Thẩm Bạch trực tiếp là người thứ nhất đứng phía trước vấn tâm thang, sau đó nhấc chân liền đi, bước ra bước đầu tiên.
Thẩm Bạch vì sao một hai phải là người đầu tiên? Bởi vì hắn biết, vấn tâm thang không chỉ là khảo nghiệm đối với tân đệ tử, sau lưng còn vô số phong chủ trưởng lão âm thầm quan sát.
Một khi có hạt giống tốt, nhất định là các trưởng lão phong chủ sẽ điên cuồng đoạt người, mà không vào mắt, cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn.
Nguyên bản là Phong Thiên là người đầu tiên bước lên, được vô số chú ý, ai biết nửa đường lại sát ra một cái Thẩm Tiếu Bạch.
Trong cốt truyện, Thẩm Tiếu Bạch cũng cùng Phong Thiên tạo quan hệ tốt, trong đám đệ tử mới tới, chỉ có Phong Thiên thiên phú tối cao, vì thế, hắn từ trong miệng Phong Thiên tìm hiểu ra được thù hận của đối phương, ở thời điểm y đi lên bước cuối cùng, còn cố ý nói bên tai Phong Thiên một câu.
"Bất quá vẫn là một cái tạp chủng, mẫu thân ngươi bị người như vậy vũ nhục cũng là xứng đáng."
Liền là một câu này, làm Phong Thiên lại lần nữa nhiễm tâm ma, nếu không phải y tự mình tố chất tâm lý khá tốt, cộng thêm vận khí vai chính, chưa chắc đã có thể thông qua khảo nghiệm.
Nếu biết rõ cốt truyện, tự nhiên càng phải làm đến không lưu dấu vết.
Chỉ cần hắn so Phong Thiên bước lên vấn tâm thang sớm hơn, hắn cũng không cần thiết cố ý đi chọc y một chuyến, rốt cuộc, nguyên thân kết cục quả thực không tính là quá tốt, không cầu sớm ngày thăng thiên, chỉ mong quỳ cầu toàn thây.
【Đinh! Thỉnh tác giả tự mình thực hiện tốt cốt truyện, thỉnh nhất định nói ra câu kia ' đâm bị thương tâm hồn nhỏ yếu ớt của vai chính '】
Thẩm Bạch:...
"Biết nguyên thân vì cái gì sẽ chết thảm như vậy sao?"
【 Bởi vì cốt truyện 】
"Không, bởi vì tình yêu"
【...】
"Bởi vì nguyên thân yêu sâu đậm vai chính, yêu mà không được, cho nên mới hành sự như tiểu hài tử, ở trước mặt vai chính kéo thù hận, đoạt đồ vật, đều là vì khiến cho vai chính chú ý, đều là bởi vì yêu nha."
"Một tình yêu vừa vĩ đại lại ẩn nhẫn như vậy, ta làm sao có thể phá hư, còn cố ý đi thương tổn, ngươi cảm thấy thật sự ổn sao?"
【Ta là số liệu, chỉ phụ trách xem kết quả, đoạn cốt truyện này là ' ngươi nói ra lời thương tổn tâm hồn nhỏ của vai chính '.】
"Ý chính là nói, ta chỉ cần thương tổn tâm hồn nhỏ của vai chính một chút là được, nói cái gì đều tùy ý, là ý tứ này sao?"
【Trước mắt thì là như vậy】
Hệ thống có điểm do dự.
Thẩm Bạch đột nhiên cười, hắn đi vài bước, đứng ở trên vấn tâm thang, trên cao nhìn xuống Phong Thiên.
Tránh ở chỗ tối, các trưởng lão cùng phong chủ đều cảm thấy khó hiểu, đây là, tính toán làm cái gì?
Ngay sau đó, Thẩm Bạch che tim, hướng tới Phong Thiên chỉ tay, lớn tiếng mắng: "Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa, lừa gạt thiếu nam nhà lành, đùa bỡn cảm tình người khác!"
Mọi người:???
Đã xảy ra chuyện gì, vở kịch lớn của năm bắt đầu diễn?
Vô số đệ tử ngửa đầu nhìn Thẩm Bạch, lại xoay đầu nhìn Phong Thiên đang sững sờ tại chỗ.
Đệt mợ, yêu hận tình thù giữa đệ tử đồng môn?
Nhân tính đánh mất hay là đạo đức chôn vùi?
Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên dần dần cứng đờ, lại lần nữa mở miệng mắng:
"Ta thật sự nhìn lầm rồi, trăm triệu không nghĩ tới ngươi lớn lên nhân mô cẩu dạng, nguyên lai lại là một cái mặt người dạ thú, ngươi không sợ làm ta thất vọng sao, không sợ làm thất vọng hài tử trong bụng tỷ tỷ của ta sao?!"
Phong Thiên cứng đờ nâng lên tay, tựa hồ muốn phản bác, nhưng Thẩm Bạch căn bản sẽ không cho hắn cơ hội.
"Đúng vậy, ngươi cho rằng ta cứ như vậy nén giận sao, không, ngươi nghĩ đến là đơn giản, cho dù chết, ta cũng nhất định sẽ không để ngươi sống tốt, ngươi cái đồ tệ bạc!"
Chung quanh người sôi nổi khiển trách Phong Thiên, nhìn không tới nha, còn tuổi nhỏ mà khẩu vị rất nặng.
Thẩm Bạch xem xét sắc mặt Phong Thiên, dậm dậm chân, rốt cuộc bổ xuống một câu cuối cùng.
"Ta rốt cuộc chỗ nào không bằng ta cha!"
Phốc --!!