• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thiên chưa từng có cảm xúc muốn đánh chết một người như thế.

Nữ nhân kia không biết sao lại thế này, luôn bồi hồi ở bên người hắn không chịu đi, hắn rút kiếm, đối phương liền chạy trốn vô tung vô ảnh, quay người, đối phương lại sấn tới như cao da chó.

Đặc biệt là ngữ khí nói chuyện, luôn làm Phong Thiên nổi da gà da vịt đủ thể loại.

Cố tình đối phương còn đặc biệt thức thời, phàm là hắn muốn động thủ, lập tức ôm chân chạy, trong lúc nhất thời Phong Thiên đuổi theo thì cũng không phải, không truy tùy ý nàng cũng không được, phá lệ bực bội.

Hơn nữa nữ nhân này cho Phong Thiên cảm giác quen thuộc, chính là loại người luôn khiến ngươi nổi lên xúc động muốn hung hăng đập đối phương một trận.

"Ai nha thiếu hiệp ngươi quá đáng ghét, nếu ngươi thấy nhân gia không thú vị, ngươi nói cho ta biết là được, làm gì mà suốt ngày rút kiếm dọa nhân gia, tiểu tâm can của nhân gia bị ngươi dọa muốn bay ra ngoài luôn rồi." Thẩm Bạch đột nhiên nhô ra từ bên người Phong Thiên, vẻ mặt thẹn thùng nói.

Phong Thiên theo bản năng lấy tay đặt lên trên thân kiếm, giống như giây tiếp theo liền rút ra.

Thẩm Bạch chớp chớp mắt, cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết định, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, ngươi nếu không thích nhân gia, nhân gia liền tính sao."

Phong Thiên cứng đờ xoay đầu, trán nổi đầy gân xanh, "Lăn."

Thẩm Bạch động động cái mũi, che ngực làm như đang rất khó chịu, "Ban đêm còn có ánh nến, đóa hoa còn lưu dư hương, chân tình vĩnh viễn không thay đổi, chân ái vĩnh viễn không biến mất, ta thiếu mất cảm xúc vui mừng, nên đi nơi nào tìm đây?"

"Xoát ——" Phong Thiên trực tiếp rút kiếm ra.

Thẩm Bạch mở to hai mắt, xoay người chạy, vèo vèo hai tiếng đã không thấy tăm hơi.

Phong Thiên phun ra một hơi, sát ý trong mắt tan đi, lắc lắc đầu, cảm thấy có điểm buồn cười, lại có điểm bất đắc dĩ, thấy rất giống một người.

Người kia cũng là như thế này.

Phong Thiên tìm một gian khách điếm, tin tức về linh thú là người khác nói cho hắn, tán tu kia cũng là vô tình biết được, nghe nói là lính đánh thuê phụ cận phát hiện, chẳng qua tin tức bị đại gia tộc bên trong thành ép xuống, cũng có người đi thử nhưng chưa có thông tin gì.

Phong Thiên cũng không xác định, kỳ thật tìm được linh thú hay không với hắn mà nói thì không có ý nghĩa gì, hắn tới đây cũng không phải vì linh thú.

Chỉ là đột nhiên, đột nhiên muốn xuống núi một chuyến, hoặc là nói là, muốn cùng người nào đó kéo ra khoảng cách.

Nghĩ đến đây, Phong Thiên duỗi tay sờ nhẹ túi không gian.

Người nọ biết được Bạch Sương Kiếm bị hắn cầm, phỏng chừng sẽ tức đến gà bay chó sủa đi, mạc danh, Phong Thiên lại cảm thấy thú vị.

Cầm lấy Bạch Hồng Kiếm, Phong Thiên đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tin tức, vừa ra khỏi khách điếm, liền thấy bên cạnh xuất hiện một vật thể bảy màu.

Lại là nữ nhân kia!

Thẩm Bạch hướng Phong Thiên vứt tới một cái mị nhãn, cười hì hì nhích lại, "Nghe nói núi Nghênh Phong có kỳ cảnh, nhân gia từ nhỏ đã sinh hoạt ở chỗ này, cho nên muốn mang ngươi đi xem nha."

Tay Phong Thiên chuẩn bị rút kiếm dừng lại một chút.

Thẩm Bạch thấy vậy, tiếp tục nói, "Gần đây rất nhiều người đều đi lên núi xem kỳ cảnh, nhân gia cũng rất muốn đi xem, thiếu hiệp ngươi nếu không ngại, có muốn nhân gia mang ngươi đi không?"

Phong Thiên nhíu nhíu mày, nhìn Thẩm Bạch rồi cân nhắc.

Thẩm Bạch dậm dậm chân, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, ngươi nhìn nhân gia như vậy, nhân gia sẽ thẹn thùng ó."

Phong Thiên:...

"Kỳ thật nhân gia cũng không phải loại người lì lợm la liếm, nhưng là nhân gia nghe nói một bí mật nha."

Thẩm Bạch đột nhiên sát lại, xác định Phong Thiên sẽ không rút kiếm mới thật cẩn thận ở bên tai Phong Thiên mở miệng, "Nghe nói trên núi có linh thú đó."

Nói xong, Thẩm Bạch đối với Phong Thiên chân thành chớp chớp mắt.

Tay Phong Thiên đặt ở trên kiếm buông lỏng vài phần.

"Đây là mục đích của ngươi?" Phong Thiên hỏi lại, người này vẫn luôn dây dưa với hắn, Phong Thiên không cho rằng sẽ là cái chuyện tốt gì.

Ai biết Thẩm Bạch đột nhiên dậm dậm chân, vươn ngón tay quấn quấn đai lưng, "Ai nha, kỳ thật nhân gia là muốn cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình, loại lời không biết xấu hổ như này sao nhân gia có thể nói."

Phong Thiên:...

Vẫn là đâm chết nàng đi, Phong Thiên vừa mới rút ra một đạo kiếm quang.

Thẩm Bạch đã thấy tình thế không ổn, liền lắc mình từ trên lầu nhảy xuống, chạy trốn đến vô ảnh vô tung.

Phong Thiên không định thật sự rút kiếm, cũng chỉ là làm ra cái động tác, hắn thu kiếm, tỏ ra như không có việc gì xuống lầu.

Xem ra, có không ít người biết đến việc trên núi có linh thú nha.

Nghĩ đến nhiều người sẽ tiến đến thu phục linh thú, Phong Thiên vốn chính là tự mình ra cửa, cũng không định bại lộ thân phận, cũng không nghĩ đến việc quang minh chính đại ra trận.

Rốt cuộc, hoài bích hữu tội*, đạo lý này, mọi người đều rõ.

"Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội" câu tiếng Hán là "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội", ngoài ra còn có câu "Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội" mang nghĩa tương tự.

Nhưng hắn có biết cách nào để tìm linh thú đâu?

Đường đi Nghênh Phong sơn không khó, nhưng hiện giờ khẳng định có không ít người ở đó, hắn phải tìm biện pháp ẩn lấp.

Có lẽ, 'nữ nhân' cố ý tiếp cận hắn, sẽ có điểm tác dụng.

Nghĩ đến đây, Phong Thiên quay đầu, mặt sau chính là một cái vật thể đủ mọi màu sắc đang cầm hồ lô đường, cắn một mồm to, xứng với cái mồm như bồn máu to kia, hồ lô đường nho nhỏ trông thật vô tội mảnh mai.

Phong Thiên:...

Mắt thật đau, Phong Thiên duỗi tay nhéo nhéo trán.

Thẩm Bạch đem hồ lô trong miệng nhai răng rắc, sau đó đưa một xiên qua.

"Thiếu hiệp ngươi thật đáng ghét, sao ngươi có thể nhìn nhân gia ăn như thế, nào, cùng nhau ăn có được hay không." Nói xong, Thẩm Bạch chân thành đối với Phong Thiên chớp chớp mắt.

Phong Thiên chần chờ một hồi, nhìn chằm chằm hồ lô đường nửa ngày, lui ra phía sau một bước.

"Không cần."

Thẩm Bạch tựa hồ minh bạch cái gì, ngữ khí càng thêm thẹn thùng, "Ai nha, thiếu hiệp ngươi nếu là muốn cùng ta ăn chung một cây, sao ngươi không nói thẳng, nhân gia rất là thẹn thùng đó."

Phong Thiên đặt tay lên chuôi kiếm, Thẩm Bạch lập tức câm miệng, nhân tiện lui ra phía sau hai bước.

Đồng thời, Phong Thiên dùng loại ánh mắt kỹ càng nhìn chằm chằm Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch bị ánh mắt kia nhìn tới nỗi lông tơ phía sau lưng toàn bộ đều dựng thẳng, vì thế phủng mặt đối với Phong Thiên vứt cái mị nhãn, "Thiếu hiệp ngươi đáng ghét, nhân gia mang ngươi đi tìm linh thú là được rồi, ngươi không cần nhìn chằm chằm ta như vậy, nhân gia thật sự sẽ thẹn thùng đó."

Nói xong, Thẩm Bạch ném cho Phong Thiên một cái hôn gió, xoay người liền ở phía trước dẫn đường cho Phong Thiên, nhưng động tác như đang sợ Phong Thiên một cái nhịn không được, liền đi lên lạt thủ tồi hoa.

Phong Thiên tuy chần chờ nhưng vẫn đuổi kịp.

Thẩm Bạch so với Phong Thiên sớm tới vài nghìn bước, hơn nữa vì có tư liệu cốt truyện nên hắn quen thuộc khối địa hình này vô cùng, mang theo Phong Thiên đi đến vách núi phía sau Nghênh Phong sơn.

Bởi vì trước mắt Nghênh Phong sơn đã sớm bị người Mặc gia vây quanh một vòng, Mặc gia hôm qua thả ra tin tức, linh thú Nghênh Phong sơn, bọn họ nhất định phải có được.

Phong Thiên tới sau, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn bị Thẩm Bạch dây dưa nên hoàn toàn không biết gì cả.

Thẩm Bạch đi ở phía trước, một bên cùng Phong Thiên nói này nói kia, vì để vai chính có thể thành công thu phục linh thú, Thẩm Bạch nhịn không được muốn tự mình động thủ bắt linh thú quăng trước mặt Phong Thiên.

"Ai nha thiếu hiệp nhà ngươi đáng ghét quá đi à, ngươi còn chưa nói cho nhân gia biết tên nha." Thẩm Bạch quay đầu, chớp chớp mắt hỏi.

Phong Thiên liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái, đột nhiên khóe miệng cong lên, "Thẩm Tiếu Bạch, đệ tử Lăng Vân Tiên Tông."

Nụ cười Thẩm Bạch cứng đờ một chút, ngay sau đó lại lập tức khôi phục nguyên dạng, "Oa, nguyên lai thiếu hiệp ngươi kêu Thẩm Tiếu Bạch, tên thật hay, vừa nghe liền biết thiếu hiệp ngươi khẳng định rất lợi hại."

"Đúng không, ta cũng cảm thấy tên này không tồi." Phong Thiên nhàn nhạt nói.

"Đương nhiên rồi, Tiếu Bạch thiếu hiệp ngươi và nhân gia là cùng một họ, nhân gia kêu Thẩm Thiên Thiên, ngươi kêu Thẩm Tiếu Bạch, quả thực chính là duyên trời tác hợp."

Tay Phong Thiên nắm kiếm thật chặt, Thẩm Bạch lập tức an tĩnh.

Một lát sau, Thẩm Bạch nhịn không được mở miệng, "Địa hình núi Nghênh Phong thật xảo diệu, mặt sau là huyền nhai, hai sườn lại bị thác nước lớn ngăn cách, nhân gia từ nhỏ sinh hoạt ở chỗ này, thấy thật nhiều thật nhiều đạo lữ cùng nhau tới ngắm phong cảnh nha, nếu Tiếu Bạch thiếu hiệp ngươi không ngại..."

"Ngại."

Thẩm Bạch:...

"Đáng ghét quá, nhân gia còn chưa có nói xong, ngươi như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục mở miệng."

"Vậy câm miệng."

"Hứ, ngươi một chút cũng không hiểu phong tình."

"..."

Thẩm Bạch mang theo Phong Thiên từ đường nhỏ phía sau vòng vào, Nghênh Phong sơn đã bị phong tỏa, bốn phía đều là người Mặc gia, cách thật xa, Thẩm Bạch còn thấy được cờ nhà họ Mặc.

"Mặc gia thật quá đáng, nói rõ chính là muốn chiếm đoạt linh thú, nhưng Tiếu Bạch thiếu hiệp, nhân gia nói cho ngươi biết, kỳ thật người lén lút tiến vào có không ít, Tiếu Bạch thiếu hiệp ngươi cũng có tâm tư nhỏ đó nha."

Phong Thiên cũng thấy được cờ màu đen của Mặc gia ở trong gió tung bay, tượng trưng cho uy nghiêm cùng với vinh quang.

Phong Thiên ánh mắt lập loè, không biết nghĩ tới cái gì.

Nghênh Phong sơn cơ bản đều là rừng rậm, một mảnh giáp một mảnh, nhưng địa thế ở giữa lại thấp, nghe nói nhiều năm trước từng là một ngọn núi lửa, chẳng qua theo thời gian di chuyển, dần dần thay đổi.

Mà linh thú kia, kỳ thật là một con hỏa phượng cuối cùng, chính là thượng cổ linh thú, chỉ gửi thân trên người linh điểu bình thường, còn cần vượt qua tam tam đại kiếp dục hỏa trùng sinh.

Mà ở trong truyện gốc, hỏa phượng cũng là một đại bưu hãn tồn tại bên người vai chính.

Đương nhiên, đoạn cốt truyện kia còn ở nửa đoạn sau, giai đoạn trước, hỏa phượng gửi thân linh điểu kia, chỉ phụ trách bán manh, làm người vui mừng, nhân tiện lăn lộn vai chính.

Thẩm Bạch nhìn Nghênh Phong sơn bị vây quanh, đối với Phong Thiên chớp chớp mắt.

"Tiếu Bạch thiếu hiệp à, bên trong rất nguy hiểm đó, nhân gia không bồi ngươi đi vào đâu, nhưng ngươi nhất định phải toàn vẹn trở ra nha, nhân gia ở lại chỗ này chờ ngươi, trong mưa trong gió, nhân gia vĩnh viễn trước sau như một!"

Thẩm Bạch vươn ngón tay cuốn cuốn đai lưng, tựa hồ thật là ngượng ngùng.

Phong Thiên thần sắc phức tạp, sau đó chậm rãi ôm quyền, "Đa tạ."

Nói xong, Phong Thiên điểm mũi chân, vận chân khí trực tiếp lắc mình tiến vào trong Nghênh Phong sơn.

Thẩm Bạch đứng ở nơi xa khẽ nhíu mày, có chút lo lắng.

【Đinh! Cốt truyện phụ hoàn thành】

"Hệ thống này, nhân gia có điểm lo lắng cho Phong Thiên, tuy rằng nhân gia biết định luật bàn tay vàng bất biến của vai chính, nhưng nhân gia vẫn là có chút lo lắng."

【Nói tiếng người】

"Ai nha ngươi thật đáng ghét, nhân gia là thực nghiêm túc cùng ngươi nói chuyện nha."

【...】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK