Một khuôn mặt mang đầy vẻ hớn hở.
Một giọng nói tràn ngập sự tự tin.
Chủ nhân của giọng nói kiêu ngạo đó là Horeom, vị Thượng tế của Firenze, Đế quốc hùng mạnh nhất lục địa hiện nay.
"Bệ hạ! Vị thượng tế phục vụ vì Người, Horeom tôi đây đã nhận được lời tiên tri trực tiếp từ Thần!"
"Cuối cùng cũng có! Rốt cuộc, Thần đã không bỏ rơi Firenze!!!"
"100 năm đã trôi qua, phải không? Hôm nay là một ngày hạnh phúc, Bệ hạ!"
Đây là lời tiên tri đầu tiên giáng xuống từ các vị Thần sau 100 năm.
Nhưng Orwen, hoàng đế hiện tại của Firenze, chỉ thờ ơ nhìn các linh mục.
Là một người ít hoặc không có hứng thú với những nhà tiên tri, ông đã không tỏ ra bản thân có bất kỳ sự kích động nào.
Horeom quỳ xuống trước Hoàng đế, đi ngang qua một số các linh mục đang tụ tập, vỗ vỗ vào chiếc áo choàng trắng tinh khiết của mình.
Sau đó, trong khi chắp tay và nhắm mắt lại, hắn đã truyền đạt lại lời Thần.
"Vào năm thứ 158 theo Lịch Hoàng gia, vào Ngày Trăng Máu, một ngôi sao từ ánh sáng và một ngôi sao từ bóng tối sẽ sinh ra."
"Dưới sự hướng dẫn của Nữ thần Ánh sáng, phép màu này đã xảy ra. Ánh sáng sẽ sớm mang lại vinh quang và thịnh vượng vô hạn cho Đế quốc Firenze, trong khi bóng tối sẽ nuốt chửng ánh sáng và cuối cùng khiến Đế quốc bị hủy hoại!"
"Vì vậy, Quan thượng tế bây giờ là...."
Hoàng đế Orwen đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và tiếp cận Horeom, người đang nhìn chằm chằm xuống sàn.
Tiếng bước chân của ông khiến mọi người im lặng.
"Ngươi đang cố ám chỉ rằng đứa trẻ này sẽ phá hủy đất nước?"
Orwen nói, khi ông đến trước mặt thầy Quan thượng tế và dùng đế giày giẫm lên chiếc áo choàng trắng tinh khiết của hắn.
"Ngươi thật kiêu ngạo đấy."
"..."
"Dám đến đây và nói điều gì đó thật vô nghĩa rồi gọi đó là lời tiên tri. Ta đoán Quan thượng tế có rất nhiều sự rảnh rỗi mà phải không?"
Đôi mắt xanh của Orwen, trong khi nhìn xuống hắn, bất giác trở nên lạnh lùng.
Khi tiếng bước chân của Orwen ngày càng đi xa hơn, một nụ cười đen tối bắt đầu nở trên khuôn mặt gian xảo của Horeom.
Sau hôm đó, Orwen đã tàn phá và phá hủy tất cả các ngôi đền trong Đế quốc Firenze do tâm trạng tồi tệ của bản thân.
Với điều này thì mọi thứ dường như đã kết thúc.
"Này, cô có nghe thấy không?"
"Ý cô là câu chuyện về nhà tiên tri?"
"Đúng, đúng, các lời tiên tri...cô nghĩ gì về nó?"
"Tôi nghe nói Hoàng đế đã phá hủy tất cả các ngôi đền phía đông, tuy nó là vô nghĩa, nhưng...."
Tuy nhiên, các con dân của Đế quốc không thể giữ cho bản thân không quan tâm đến lời tiên tri hay coi đó là một lời nói dối.
Trên thực tế, họ không thể kìm nén được sự phấn khích của mình.
"Mọi thứ sẽ là sự thật!"
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Có lẽ đó là về đứa trẻ được sinh ra giữa Hoàng đế và thường dân đó?"
Đó là bởi vì vào thời điểm lời tiên tri được nhận, cả Hoàng hậu Rebecca và một cô gái điếm thường dân, người chỉ được trả bằng một đồng bạc, đều đang mang thai đứa con của Hoàng đế.
"Mọi thứ sẽ được tiết lộ vào Ngày Trăng Máu."
"Đúng vậy! Chúng ta sẽ biết khi nào ngày đó đến!"
Lời tiên tri của Firenze đã lan ra toàn bộ lục địa vì nó sẽ sớm quyết định sự thịnh vượng hay sụp đổ của Đế quốc.
Mọi người đều biết điều đó.
Như lời tiên tri đã dự đoán, vào năm thứ 158 theo Lịch Hoàng gia, vào Ngày Trăng Máu, hai ngôi sao ấy đã được sinh ra.
Một là con gái của Hoàng hậu Rebecca, Ashtarte, Công chúa của Firenze.
Người còn lại là Công chúa Amaryllis, một đứa con ngoài giã thú.
"Không phải những gì đã được tiên tri bởi Quan thượng tế đang xảy ra sao? Lời tiên tri là sự thật!"
"Con gái của Hoàng hậu không thể là ác nữ bóng tối, nó phải là con gái của người phụ nữ thường dân!"
"Thật may mắn khi họ Firenze không được trao cho đứa trẻ ngoài giã thú!"
Công chúa Amaryllis, là một đứa con ngoài giã thú, không thừa hưởng họ Firenze.
Trước khi nàng có thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới, nàng đã được biết đến như một ngôi sao của bóng tối và nàng đã bị nguyền rủa với những lời bàn tán nặng nề chỉ vì nguồn gốc thấp kém của mình.
Tuy nhiên, hoàng hậu Rebecca đã qua đời khi sinh công chúa Ashtarte.
Không chỉ vậy, một khi việc Công chúa Ashtarte có mái tóc đen lộ ra thì tình hình lại đảo lộn.
"Cô nói nàng ta có mái tóc đen sao?"
"Cô không thể tưởng tượng được đâu! Tôi đã tận mắt nhìn thấy nó, thật sự đen nhánh và đó là điều đáng ngại!"
"Ôi trời! Tôi nghe nói nàng chính là ngôi sao bóng tối hạ phàm. "
"Nàng ta thậm chí có thể có sừng giống dấu hiệu của quỷ!"
"Ôi trời! Đó là một cái gì đó thật khủng khiếp!"
Lý do rất đơn giản.
Đó là bởi vì không ai ở lục địa rộng lớn đó từng có mái tóc đen.
Vì lý do này, Ashtarte được gọi là "ác nữ bóng tối".
Trong năm thứ 158 theo Lịch Hoàng gia, người dân lại lần nữa bị khuấy động bởi những tin đồn đó, cho dù chúng có thực sự đúng hay không.
"Làm thế nào mà một màu đen đáng ngại như vậy lại có thể là màu tóc của ai đó ở Firenze?"
"Bây giờ nó đã rất rõ ràng! Công chúa Ashtarte là ngôi sao sinh ra từ bóng tối! Cô ấy sẽ khiến Đế chế Firenze này bị hủy hoại!"
"Tôi muốn Bệ hạ đưa ra quyết định, theo những gì đã nói trong lời tiên tri."
"Công chúa Amaryllis, mặc dù được thừa hưởng cùng màu tóc với Bệ hạ, vẫn không phải là thành viên của Hoàng gia...thật đáng buồn cho nàng..."
"Tên của Firenze đáng lẽ phải được đặt cho Công chúa Amaryllis!"
Mọi người trên lục địa đều bận rộn với những tin đồn về mái tóc đen của Ashtarte.
Ngay cả hoàng đế cũng hối hận vì đã không ban họ cho Amaryllis, người có mái tóc bạc giống với của mình.
Không ai quan tâm đến sự an toàn của Công chúa Ashtarte hay tương lai nàng sẽ sống trong Hoàng cung như thế nào.
Nhưng công chúa Ashtarte, người hiện đang được chú ý, lại đang có nột bí mật với mọi người trên lục địa, bao gồm cả Hoàng gia.
Trên thực tế, nàng là người đã tái sinh sau khi đã sống một kiếp khốn khổ.
***
Cuộc sống vô danh mà Ashtarte có trong quá khứ thật sự không hạnh phúc cũng như không suôn sẻ.
Khởi đầu cho sự bất hạnh của nàng là khi chính mẹ nàng bán nàng làm nô lệ cho Tử tước.
Tử tước cùng với cô con gái và con trai của mình rất thích nàng.
Tuy nhiên, được họ thích không phải là một điều tốt.
Chỉ có thể nói rằng họ đã có được một món đồ chơi phù hợp khi họ thiếu nó.
Họ đối xử với nàng không khác gì những người hầu làm việc ở đó.
Đôi khi, Thiếu gia nhà đó sẽ chơi khăm nàng.
Từ việc thả một bao tải đầy rắn trên giường đến việc đẩy nàng xuống từ cầu thang tầng hai.
Có một lần anh ta thậm chí đã hất cả chậu nước nóng lên người nàng trong khi nàng đang dọn dẹp khu vườn.
"Haha! Anh sẽ chơi gì tiếp theo với cô ta đây, anh trai? "
"Ý em là...phản ứng của cô ta không còn thú vị nữa..."
"Ôi trời! Vậy thì chúng ta hãy làm nó khác đi, phải không? "
Điều này dẫn đến việc nàng bị ngộ độc thông qua bữa ăn duy nhất trong ngày của mình, đó là một miếng bánh mì lúa mạch đen cứng và nhỏ.
Nàng không bao giờ tưởng tượng đó sẽ là bữa ăn cuối cùng của mình.
Nhưng Ashtarte đói, vì vậy, nàng đã ăn hết mà không để lại một mẩu vụn nào.
Đúng như dự đoán, nàng cảm thấy sự đau đớn ngay sau đó.
Lúc đầu, nàng tự tin vào khả năng chống chịu của mình khi đã quen với nhiều năm bị hành hạ. Mặc dù vậy, nỗi đau mà nàng cảm thấy giờ không giống với những gì bản thân cảm thấy trước nay, nó thực sự khó có thể chịu đựng được.
Nàng cố cắn cắn vào môi để giảm nỗi đau đớn cũng như cố gắng ngăn tiếng rên rỉ phát ra nhưng không thành công.
"Hargh..!"
Cơn đau sẽ không ngừng cũng như không giảm bớt, bất kể nàng cố làm gì.
Một giây trôi qua mà cảm thấy như vĩnh cửu và thời gian trôi qua cũng sẽ không cho phép nàng có bất kỳ khoảnh khắc thoải mái nào.
"Nó đau quá. Quá nhiều. Đau quá!"
Đây không phải là lần đầu tiên những đứa trẻ tôn quý của Tử tước bỏ những thứ lạ vào với thức ăn của nàng.
Ashtarte nghĩ rằng đó sẽ chỉ là một trong những trò đùa thông thường của bọn trẻ khi mình ăn bánh mì lúa mạch đen như mọi lần.
Nếu nàng cố gắng chịu đựng nó, chỉ cần cho đến khi cơn đau dịu đi, nàng có thể tiếp tục sống một ngày như bình thường.
Tuy nhiên, Ashtarte nhận ra điều gì đó trong khi cố chống lại nỗi đau tột cùng mà mình đang cảm thấy.
Rằng lần này, cơn đau sẽ không thuyên giảm, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu.
Nàng chờ đợi và chờ đợi cơn đau sẽ biến mất nhưng chỉ cảm thấy ngột ngạt vì nó nhưng vẫn không hoàn toàn mất đi ý thức.
3 ngày 3 đêm đã trôi qua và nàng vẫn bị kìm kẹp trong sự đau đớn.
"Làm....làm ơn..bất cứ..ai ở đây không?"
Trong 3 ngày đó, không ai để ý đến Ashtarte.
"Cứu....cứu tôi đi!"
Máu đang nhỏ giọt từ móng tay của nàng, khi nàng cố gắng cào vào cánh cửa gỗ.
Cho dù có chớp mắt bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, trong khi cơ thể lại có cảm giác như đang bốc cháy.
"Mẹ..."
Bây giờ nàng đã không thể cử động được nữa và một làn sóng đau đớn nữa lại ập đến khi nàng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nàng cảm thấy như thể có thứ gì đó đang kéo lấy mình từ trong ra ngoài.
Nó cứ vậy diễn ra.
"Ugh..ugh...!"
Nàng ho sặc sụa như muốn nôn thứ gì đó xuống đất nhưng nàng thậm chí không còn sức để che miệng.
Một ngụm máu đen lẫn đỏ đã chảy xuống sàn và lan ra xung quanh.
Cơ thể con người mà cũng có máu đen như vậy sao?
Ashtarte mỉm cười thật nhẹ nhàng và ngã xuống sàn nhà đầy sắc đỏ.
"Lạy Chúa. Làm ơn, giết tôi đi... "
Nàng không thể chịu đựng được sự đau đớn này nữa.
Mặc dù vậy, Ashtarte không bao giờ nổi giận với bất cứ ai, ngay cả khi bản thân đang nôn ra máu.
Nàng không bao giờ phẫn nộ với mẹ mình, người đã bán nàng làm nô lệ, cũng như Tử tước, người đã mua cô. Cuối cùng, nàng vẫn không phẫn nộ với bất cứ ai, kể cả là với con trai và con gái của Tử tước.
Bởi vì không ai có thể đủ phẫn nộ để bày tỏ được những gì nàng đang cảm thấy.
Nàng vừa nghĩ đến điều này trong khi cảm thấy trước mắt đang dần tối sầm lại.
"Mình muốn được sinh ra trong một gia đình yêu thương mình ở kiếp sau... Và mình sẽ yêu thương cũng như bảo vệ họ bằng cả trái tim mình."
Nàng đã mơ về một điều ước vô ích như vậy với mong muốn nó sẽ trở thành sự thật khi dần nhắm mắt lại.
Đây là kiếp trước ngắn ngủi của nàng với mong muốn vô vọng của bản thân.
Một nơi nàng chỉ sống mà không nhận được gì từ bất cứ ai.
Editor: Bạch Thiến