"Tôi chỉ cần vào bếp và lấy một ít thức ăn, vậy Người có thể đợi một chút được không? Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể."
Sau những gì trải qua với Mirajen, Roena đã rút ra những kinh nghiệm. Những tên người hầu trong bếp nếu mà nhìn thấy Ashstarte, cô hoàn toàn có thể đoán ra được suy nghĩ của họ.
Bởi vì chính ngay trong căn bếp này, Roena cũng đã nghe nhiều tin xấu về Ashtarte.
Cô không thể để nàng nghe thấy bất cứ điều gì gây tổn thương nữa.
Một sai lầm là đủ rồi.
"Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?"
"Được rồi. Nhưng có những việc không cần làm sao? Bây giờ, xin hãy để tôi đi một mình. Làm ơn."
"Uh-huh, ta hiểu rồi. Ta sẽ ở đây."
"Tôi sẽ quay lại."
Ashtarte gật đầu trước câu trả lời kiên quyết của Roe.
Không cần phải vội vàng mà đuổi theo họ.
"Có điều gì đó không ổn với Roena."
Roe, người đã nhanh chân và hứa sẽ sớm trở về, tiễn nàng. Và Ashtarte ngồi xuống nhìn chằm chằm lên bầu trời một cách đầy trống rỗng.
Những đám mây trắng lơ lửng xung quanh trông giống như Mirajen.
Một màu sắc tuyệt đẹp vô hình đối với một đốm sáng duy nhất, một màu sắc rõ ràng và thuần khiết đối lập với nàng.
Ashtarte nhìn vào mái tóc đen tuyền của mình khi nàng kéo nó sang một bên bằng cả hai tay.
"Thật bẩn mà."
Trời tối.
Trời tối và đen kịt.
Chỉ cần là một vết ố nhỏ duy nhất trên tờ giấy trắng cũng cảm thấy ô uế nhưng tóc nàng thậm chí còn bẩn hơn.
"Mình bị ghét vì bộ quần áo, tay và mọi thứ khác của mình đều bẩn thỉu. Đúng vậy; đó là điều tự nhiên."
Ashtarte nóng lòng muốn biết tại sao nàng lại bị ghét...
Có chỗ nào đó cần phải thay đổi, đó là do bộ quần áo ô uế và đôi bàn tay bẩn này.
Nàng chỉ hy vọng rằng chính sự tồn tại của nàng không phải là lý do chính.
Làn gió mùa thu thật lạnh buốt.
Ashtarte kéo thẳng hai chiếc tay áo ngắn của nàng lên, hy vọng mong có chút ấm áp nhưng vẫn để chúng trượt xuống.
"Thần linh ơi... Tại sao Người lại để con trải qua điều này? Con cũng muốn được yêu... Đó là tất cả những gì con muốn. '
Ashtarte đã tìm thấy một vị thần mà nàng chưa từng học trước đây.
Bởi vì nếu nàng không hỏi theo cách đó, nàng sẽ không có ai để phàn nàn về tình huống của mình.
Nàng hít một hơi thật sâu và vùi mặt vào giữa hai đầu gối ngay lập tức.
Tầm nhìn của nàng cũng mù mịt đen tối như phần còn lại của thế giới.
Đối với nàng, bầu trời ấy đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Ngươi đang làm gì ở đằng kia vậy?"
Trong cơn gió mùa thu mát mẻ, một giọng nói vô cùng vô cảm kéo nàng lại.
Nàng lập tức ngẩng đầu lên, giật mình, một đôi giày nam phản chiếu trong mắt nàng.
"Ah, ở đó... Đó là những gì..."
Khi Ashtarte dừng lại, không biết phải nói gì, một người đàn ông đứng trước mặt nàng, anh ngồi khuỵu một bên đầu gối xuống.
Ashtarte run rẩy khi nàng nhìn người đàn ông đã hạ thấp đột ngột ngay lập tức.
Dưới ánh trăng, mái tóc anh tỏa sáng. Người đàn ông trước mặt có màu tóc của Mirajen.
Tóc bạc kém bóng hơn thế một chút.
Đôi mắt màu vàng lục tựa đá Peridot dường như không có cảm xúc, cảm giác giống hệt giọng nói của anh.
Ashtarte đảo mắt, tránh đôi mắt xanh kia đang nhìn chằm chằm vào nàng.
"Vậy... tên ngươi là gì?"
"Vâng? À... À, Ashtarte."
"Ồ, đó là tên...Vậy Ashtarte...ngươi đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi đang đợi người hầu nữ đã đi cùng tôi để lấy thức ăn."
"Đây luôn hả...?"
"Vâng..."
"Ugh..."
Mặc dù, nàng đã quay mặt lại nhưng ánh mắt nhìn thoảng qua là không thể nhầm lẫn, vì vậy, nàng chỉ cúi đầu.
Sau đó, nàng cho rằng anh sẽ sớm rời đi trong thời gian ngắn nhưng có vẻ chàng trai này đã không làm gì trong một thời gian mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ashtarte.
"Trông nó không đặc biệt nguy hiểm..."
"Vâng...?"
"Không, không có gì..."
Chàng trai vội nhảy dựng lên, cởi chiếc áo choàng dài đã được quấn qua một bên vai và đặt nó lên người Ashtarte.
Tấm lưng lạnh lẽo và cánh tay Ashtarte được phủ đầy bởi cảm giác ấm áp nhờ cái áo choàng của anh.
"Nếu ngươi định ở đó, hãy mặc nó và chờ đợi."
"Ha. Nhưng đây là... "
"Không quan trọng nếu ngươi có nó, vì vậy, đừng từ chối."
Ashtarte nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo choàng đang đặt trên vai nàng.
Không giống như chiếc váy bẩn thỉu của nàng, đó là một chiếc áo choàng sang trọng đầy mềm mại, khi nàng chạm vào có thể thấy nó được ủi thật kỹ lưỡng.
Nàng không biết nhưng nàng có thể cảm nhận được rằng nó rất đắt.
Ashtarte, người chưa bao giờ nhìn thấy hoặc cảm thấy tấm vải mịn như vậy trước đây, đưa tay ra để cởi áo choàng và trả lại cho chàng trai.
"Nhưng tôi nghĩ điều này là quá nhiều đối với tôi. Hãy lấy lại nó đi."
"Ta đã không lường trước được những từ ngữ lại dài như vậy."
Như thể không có lựa chọn nào khác, chàng trai lấy lại chiếc áo choàng từ tay Ashtarte.
"Ta sẽ đáp lại sự cảm thông này nếu nó là một gánh nặng."
"Vâng..."
"Dù sao ta nghĩ đó cũng là trách nhiệm của gia đình."
Sự ấm áp ấy lại lần nữa bao lấy đôi vai của Ashtarte.
Nàng không thể từ chối vì bàn tay cầm chiếc áo choàng có vẻ nhẹ nhàng hơn nàng nghĩ.
"Vậy thì một ngày nào đó chúng ta hãy gặp lại nhau."
Chàng trai đó, vẫn không chắc mình đang nghĩ gì, nói lời tạm biệt cuối cùng và chậm rãi bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Ashtarte đang mặc một bộ quần áo không phù hợp trong thời tiết gió thu cùng chiếc áo choàng lạnh lẽo của anh.
Ashtarte ôm lấy gấu áo choàng và nâng nó lên ngực.
Lần đầu tiên, mọi thứ đều đầy những trải nghiệm mới.
Sợi vải có kết cấu mềm mại. Một chiếc áo khoác đủ ấm áp để giúp nàng không cảm thấy lạnh và...
"Một món quà từ gia đình..."
Ashtarte nhớ lại những lời của người hầu gái già.
"Nếu Người thấy hai vị Hoàng tử sẵn sàng làm hết sức mình cho Công chúa Amaryllis, Người có thể biết rõ ai là ánh sáng của Đế quốc này, đúng không?"
Hai vị hoàng tử.
Nàng với họ chưa bao giờ gặp nhau nhưng khi nghe điều đó, nàng hiểu rằng trên nàng còn có hai người anh trai nữa.
"Hi hi..."
Món quà đầu tiên nàng được nhận từ gia đình thật sự đủ ấm, dù chỉ là ít ỏi.
Biết rằng điều đó là vô nghĩa, nàng vẫn thấy rất hạnh phúc.
***
Mirajen vốn sinh ra để làm Thái tử. Anh đã quay trở lại để quản lý nốt những công việc mà trong thời gian anh vắng mặt. Vì vậy, anh chỉ ngồi im một chỗ trong nhiều giờ, mặt đối mặt với các tài liệu.
Mirajen, người đang đọc lướt nhanh mọi thứ, trong khi một tay cầm bút mực và tay kia là cầm lấy tài liệu, dừng lại một lúc.
Giọt mực trên ngòi bút của anh nhỏ dần xuống, có vẻ anh đã ngồi vậy suốt một khoảng thời gian.
"Haizzz..."
Mirajen đánh rơi giấy tờ bừa bãi ở trên bàn và xoa xoa cái đầu mệt mỏi của mình.
Sau đó, anh dần chìm đắm trong suy nghĩ khi nhận thấy một vết mực sẫm màu vương trên tài liệu.
"Ashtarte Firenze..."
Một cô em gái khác của anh ngoại trừ Amaryllis.
Màu tóc của nàng giống như màu của loại mực lan rộng này. Đó là một màu không giống bất kỳ ai trong Hoàng gia, vì vậy, nó là biểu tượng của sự đáng ngại.
Nói về Ashtarte, Mirajen cũng đã nghe rất nhiều tin đồn.
Bóng tối của Đế quốc.
Sự tồn tại phá hủy Firenze.
Những tin đồn vô nghĩa không ảnh hưởng đến Mirajen.
Nhưng nàng là người gần gũi nhất với anh.
"Bóng tối nuốt chửng ánh sáng và cuối cùng sẽ khiến Đế quốc Firenze bị hủy hoại."
Đó là một đoạn tiên tri mà thầy Quan thượng tế đã nhận được từ Thần ban cho Hoàng đế.
"Nếu lời tiên tri là sự thật, Lily..."
Nó sẽ là ánh sáng mà thế giới đang nói đến? Nếu không.....
Mirajen, người đang nghĩ về Amaryllis, theo bản năng nhắc của người anh trai khi nhắc đến cụm từ "ánh sáng" đã hét lên. Anh nhớ đến Ashtarte.
Anh không thể hiểu tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù đó là cảm xúc của riêng anh nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm vì không biết lý do.
Quyết định rằng sẽ không thể để lún sâu vào tâm trạng này, Mirajen cố làm cho xong việc và đứng dậy.
"Trông anh không được khỏe lắm...?"
"Em đã trở lại nhanh chóng, Noah. "
"Không có thu hoạch gì."
Vị Hoàng tử thứ hai, Noah, người đang đứng dựa lưng vào một cánh cửa được mở, trả lời với vẻ mặt thờ ơ.
"Anh cũng đoán vậy. Hắn là một nghi phạm."
"Không phải anh đã nói rằng ma thuật đã được phong ấn sao? Hiện tại sẽ không có chuyển động nào."
"Anh cũng hy vọng vậy. Nhưng em, người mà em luôn tìm..."
Mirajen, cảm thấy không thoải mái vì thấy không có chiếc áo choàng Hoàng gia mà anh luôn mặc, chỉ vào một bên bờ vai trống rỗng của Noah và hỏi.
"Ồ, em vừa ném nó đi."
"Ý em là sao?"
"Vâng."
"Nó có bị rách sao?"
"Không, chỉ là nó bẩn."
Anh có thể bị nhiễm trùng.
Mirajen đưa ra một biểu hiện khó hiểu.
Nhưng anh không quan tâm nữa, vì vậy, Mirajen gật đầu một lần nữa để cho biết rằng anh hiểu rồi.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa họ, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên đã lặng lẽ phá tan sự im lặng sau đó.
"Điện hạ. Chúng tôi đã làm xong mười chiếc váy may sẵn dựa trên số đo của Roena Yeres, người hầu nữ của Hoàng hậu."
Một người hầu nữ gõ cửa phòng Mirajen vừa báo cáo với anh vừa ló mặt vào trong. Do có Noah, người đứng chắn giữa các cánh cửa của cô.
"Có phải không?"
"Có thứ gì khác mà Người cần nữa không?"
Tất cả những gì Ashtarte muốn chỉ là chiếc váy cho hầu nữ của nàng.
Mirajen suy nghĩ một lúc, vì anh không còn phải làm bất cứ điều gì cho nàng nữa nên đã trả lời rất chắc chắn.
"Không. Gửi thẳng chúng đến Cung điện của Hoàng hậu."
"Vâng, tôi hiểu."
"Không, đợi đã."
"Vâng?"
Mirajen gọi lại người hầu nữ sắp rời đi kia.
Anh ghét những thứ vô nghĩa trên thế giới, vì vậy, anh thích hoàn thành mọi thứ cùng một lúc.
Cho dù đó là công việc của Đế quốc hay chỉ là công việc dỗi dãi trong phòng. Bởi vì điều này, anh chưa bao giờ lật ngược tên của mình.
Cô nói với một giọng hoang mang, dù người hầu gái cũng bất ngờ với điều này nhưng cô vẫn trả lời một cách bình tĩnh như một kẻ hầu gái có năng lực bên Thái tử.
"Vâng, thưa Người. Điện hạcó cần gì khác không?"
"Chờ một chút."
Mirajen kiểm tra các giấy tờ trên bàn làm việc.
Có một mẩu giấy với mực nhỏ giọt đã lọt vào tầm mắt Mirajen.
Anh khinh thường việc nhìn thấy nó nhưng anh không muốn bỏ qua nó.
Nó đã gây khó chịu nhẹ.
Editor: Bạch Thiến