Là ngày cô về nước.
Cũng là ngày anh tổ chức liveshow kỉ niệm ba năm hoạt động nghệ thuật.
Cô mua chiếc vé đắt nhất, ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Sân vận động rộng lớn như vậy, thiết nghĩ, anh cũng chẳng nhận ra.
Trước giờ biểu diễn, họ bán áo phông in hình anh, cô vội mua một cái rồi mặc vào, hoà mình cùng hàng ngàn khán giả.
Cô chưa từng nghĩ mình có thể hét to tới vậy, cô cùng fan hâm mộ, kêu tên anh đầy phấn khích.
Bao nhiêu đêm muốn gọi anh, mà xa tới nửa vòng trái đất.
Giờ đây, anh ở ngay trước mặt rồi, có thể thoải mái mà hò, mà reo.
Nhìn anh nhảy, lồng ngực cô đập thổn thức.
Nghe anh hát, thấy xao xuyến lạ kì.
Câu từ ấy, da diết quá, ngỡ như anh dành cho riêng cô vậy.
Cô biết, cô đang ảo tưởng rồi. Nhưng kệ đi, ảo tưởng một chút, có mất mát gì đâu?
Kết thúc năm bài biểu diễn là nghỉ giải lao giữa giờ, khán giả được xem một tiết mục hài. Cô khi ấy nhận được tin nhắn, họ báo, anh đang phải thở ôxy.
Người cô khẽ run rẩy, lòng dấy lên nỗi chua xót mơ hồ.
Không sao.
Không sao đâu mà.
Nhớ năm ấy, cô cho mười tên đầu gấu dần anh đến thừa sống thiếu chết, anh cũng đâu chịu khuất phục?
Anh của cô, phong độ lắm.
Quả thực là phong độ, hai mươi phút sau, anh đã trở lại sân khấu, nhiệt huyết như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cô mừng tới chảy nước mắt.
…
Một ngày cuối tháng chín, anh có buổi off fan.
Anh đang làm đại diện của một hãng mỹ phẩm lớn, nghe nói hễ ai mua phấn son của hãng đó, một món hàng sẽ nhận được một phiếu. Tích đủ trên một trăm phiếu thì được tham dự.
Cô, từ xưa tới nay, chưa từng dùng mỹ phẩm trong nước.
Vậy mà hâm dở thế nào lại cho người càn quét hết các siêu thị cửa hàng, trong chốc lát, nhanh chóng thu thập hai ngàn phiếu.
Hiển nhiên, được mời ngồi ở hàng ghế danh dự.
Nhưng mà off này không như liveshow, số người xem chừng hơi ít ỏi. Để tránh nổi bật, cô đành chui xuống hàng ghế thứ ba.
Khán giả thắc mắc, mẫu bạn gái tương lai của anh là như nào? Chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng? Có cần nấu ăn ngon, hát hay hoặc quy chuẩn đặc biệt trong tính cách không?
Anh nửa đùa nửa thật, chỉ cần không bao giờ rời bỏ tôi.
Cả khán phòng cười vang, dễ quá, chỉ có cô, trái tim, nơi ấy khẽ nhói.
MC hỏi, quan hệ của anh và siêu mẫu Huỳnh Vũ Ngọc Huyền?
Trước giờ anh chưa từng trả lời phỏng vấn về các vấn đề tình cảm, chẳng hiểu sao lúc đó, lại bâng quơ đáp, Ngọc Huyền là người phụ nữ tuyệt vời.
Tin ấy, ngay sáng hôm sau thành tin hot, báo nào cũng đưa lên trang nhất. Fanpage của nữ siêu mẫu vì thế mà tăng like ầm ầm, antifan tất nhiêu cũng tăng tỷ lệ thuận.
Cô đọc hết, từng bài viết, từng comment của độc giả, những gì liên quan tới anh, cô dường như bị dính vào như một kẻ mất lí trí.
Buổi biểu diễn nào có anh, cô đều phải mua vé VIP.
Ước vọng của cô, chỉ đơn giản là, muốn nhìn thấy anh, nhiều nhất có thể.
Vậy mà cơ hội hiếm hoi ấy, cũng vuột mất.
Đầu tháng chạp, anh tuyên bố nghỉ ca hát một thời gian, tập trung cho dự án phim điện ảnh mới.
Sang tháng giêng, bộ phim của anh bắt đầu bấm máy.
Bẵng đi một quãng thời gian, không được gặp anh, lòng cô cồn cào khó tả. Nếu là xưa kia, có lẽ chẳng khổ tới vậy.
Nếu là xưa kia,
Xưa kia…
Một ngày giữa tháng hai, báo mạng đưa tin anh bị sốt xuất huyết trong quá trình quay tại bản Mộc Lan. FC của anh làm rần rần, nhưng vì khu vực quay được bảo vệ nghiêm ngặt, hiện tại thông tin anh nằm ở viện nào cũng được giấu kín, fan chỉ có thể ngày ngày cầu nguyện.
Cô trằn trọc, cô suy đoán, cũng có thể chỉ là chiêu trò PR cho phim.
Nhưng lòng lại sốt sắng khôn nguôi.
Cả một ngày liền, cô mất ăn mất ngủ.
Đã từng có lúc, cô căm ghét cái thân phận tiểu thư của mình. Hôm nay, lại là lần đầu tiên cô thấy may mắn.
Chỉ cần một cuộc gọi, lập tức xác định được nơi anh ở.
Đúng như anh trai cô hay nói, một số việc, nếu không giải quyết được bằng tiền thì sẽ giải quyết được bằng rất rất nhiều tiền.
Cô một mình lái xe trong đêm, cả quãng đường đi, nước mắt vô thức chảy không ngừng.
Anh nằm đó, xanh xao gầy guộc, xơ xác đến đau lòng.
Là một bộ phim hành động, chân tay người ấy có vài vết thương nhỏ.
Từng bước, từng bước cô tiến tới, bàn tay không tự chủ được mà mân mê khuôn mặt kia, lưu luyến không buông.
Anh đột nhiên mở mắt, cô thấy mình thất lễ, liền vội vàng rụt lại.
Anh nhìn cô, đơn giản là chỉ nhìn.
Loại cảm giác này, cô không sao chịu nổi, đành lên tiếng.
-“Đỡ hơn chưa anh?”
Người ấy vẫn yên lặng, lòng cô quặn thắt chua xót.
-“Hận em?”
-“Có gì đáng hận?”
Cô mím chặt môi, cố sao cho mình thật mạnh mẽ, cố sao cho không rơi lệ trước mặt ai đó. Anh tiếp tục cười khẩy.
-“Có thể tìm ra nơi này, xem ra tiểu thư vẫn quyền lực như vậy.”
Cô lặng người, khoé mắt rưng rưng mờ mịt, khó khăn lắm mới lên tiếng được.
-“Còn ghét em lắm à?”
-“Tôi không có nhiều thời gian rảnh đến thế.”
-“Liệu có thể làm bạn không?”
Lời ấy thốt ra, nghẹn ngào thổn thức. Không hận, không ghét, vậy hi vọng có thể quay lại làm bạn, cô không tham vọng, chỉ muốn tồn tại một góc nho nhỏ trong cuộc sống của anh, có thể thỉnh thoảng đường đường chính chính quan tâm hỏi han anh.
Ước muốn đâu có lớn lao?
Cớ sao chọc anh phát điên?
-“Hoàng Ái Linh, CÚT, cút ngay cho tôi!”