Vậy mà còn nói không ghét, không hận?
Người ta bảo, thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất. Vì đâu, ba năm qua, ai đó vẫn chưa hề nguôi ngoai?
Chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, cô cúi gầm, vội vã ra ngoài. Ra tới chỗ để xe, bất giác thở dài, lưỡng lự hồi lâu mới quay lại ngập ngừng.
-“Jun, có thấy điện thoại của em không?”
Không gian tĩnh mịch quá, thậm chí cô còn nghe được nhịp thở đều đều của anh.
-“Hình như xe em bị nổ lốp.”
Lấy hết sức can đảm, Linh tiến lại gần.
-“Điện thoại cũng không biết rơi ở đâu, cho em mượn máy anh được không? Em gọi cho quản gia…”
-“Jun…”
Có vẻ anh đã ngủ, cô cẩn thận kéo lại chiếc chăn mỏng, vụng trộm nắm tay Jun một cái rồi nhẹ nhàng quay đi.
-“Y tá họ cũng phải nghỉ chứ không như người giúp việc nhà tiểu thư.”
Cô giật mình ngoảnh lại.
Sao anh biết cô sẽ đi tìm y tá nhờ gọi điện?
Kể cũng kì, có đôi lúc, ai đó còn hiểu cô hơn chính bản thân mình.
Hoàng Ái Linh nhìn ra bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng quả thật lúc này là hai giờ sáng. Đứng như trời chồng một hồi, cái bụng ương bướng tự nhiên réo, hại cô xấu hổ đỏ bừng.
-“Ở đây chỉ có mì tôm thôi, trong ngăn kéo thứ hai.”
Muốn giữ hình tượng, mà khổ nỗi đói quá. Cả ngày hôm nay nào đã ăn được gì?
-“Đừng nói đại tiểu thư vẫn chưa biết cách nấu mì tôm nhé?”
Tiểu thư.
Đại tiểu thư.
Cô ghét cái biệt danh ấy, ghét người ta gọi cô như thế! Trước kia, chỉ khi nào cãi nhau anh mới mang ra chọc cô thôi, vậy mà bây giờ, hình như đây là câu cửa miệng của anh thì phải?
Thấy Jun hơi nhoài người, Linh cuống quít ngăn cản.
-“Em biết…em biết…anh nằm đi…”
Cô thận trọng kéo tủ, nhẹ nhàng hết sức có thể xé miếng giấy dán khỏi chiếc hộp nhựa, bóc gói gia vị, đổ nước chờ đợi.
Ba phút.
Năm phút.
Rồi mười phút, cảm giác không đúng làm sao ý? Nhưng cô lại không dám nói, cắn răng cố gắng nuốt.
Ngẩng lên, thấy Jun đứng đây từ lúc nào? Anh một phát, ném bay hộp mì của cô vào sọt rác. Có người mắt lườm lườm, thiếu điều đập cho cô một trận thôi.
-“Em…em…”
-“Úp mì mà dùng nước lạnh?”
Anh mắng, cô hơi rùng mình.
-“Thế…phải đổ nước nóng ạ?”
Jun chẳng thèm trả lời, anh bực tức xách ra phích nước, lấy một hộp mì khác, làm lại rồi đẩy tới trước mặt cô. Mì nóng, khói bốc lên nghi ngút, thơm lừng.
Cô rất nhanh mà ăn hết, nhoẻn miệng cười.
-“Cảm ơn Jun, ngon lắm.”
Ai đó vô thức liếm môi chu mặt phụng phịu, trong giây lát, cô chợt quên mọi thứ, theo bản năng tròn mắt vô tư ngọt ngào.
Trong giây lát, cô thấy Jun nhìn mình. Mà rất nhanh thôi, anh lại quay đi.
Không khí ngượng ngùng lắm, một lát anh bảo.
-“Muộn rồi, ở lại, mai về.”
-“Dạ, Jun cho em mượn điện thoại với.”
-“Không có.”
Anh đáp cộc lốc rồi kéo thùng dưới gầm giường, lôi ra một chiếc màn, thản nhiên mắc lên. Đoạn lệnh cho cô vào trong ngủ.
-“Thôi em ngồi đây cũng được, một lát là trời sáng, lúc đó có thể nhờ y tá…”
-“Không muốn bị sốt thì nhanh vào.”
-“Jun ốm mà, anh nên nằm trong đó mới đúng.”
Cô tranh luận, anh chậm rãi giải thích.
-“Ở đây nhiều muỗi, dễ bị lây…”
-“Em đâu có sợ.”
-“Đừng cứng giọng thế, đến lúc mặt toàn chấm đỏ li ti có khi lại khóc không ra nước mắt…”
Jun doạ Linh.
-“Em không khóc đâu, cùng lắm là giống anh chứ gì, nhìn đáng yêu mà.”
Anh một câu, cô một câu, chẳng ai chịu ai cả. Rốt cuộc, lo người ta ốm nặng thêm, cô thương lượng, cả hai người cùng vào màn.
Jun biết cô cứng đầu, đành nhượng bộ. Giường trạm xá hẹp lắm, nên dù có cái gối kê chắn ở giữa rồi mà vẫn thấy rất gần nhau, rất ngột ngạt.
Cô hồi hộp đến mất ngủ.
Ba năm, từng giây từng khắc nhớ anh.
Từng giây từng khắc mong trở về bên anh.
Bây giờ ở cạnh, tưởng như đang mơ, chẳng nỡ nhắm mắt. Jun đưa lưng về phía cô, lưng anh, rộng lắm.
Jun…một ngày nào đó trong quá khứ, cô nói, lái xe của cô không thể có tên quê mùa như vậy được, phải có một cái tên tiếng anh thật là oách.
Cô vì việc đó mà nhức hết cả đầu. Bất chợt anh bảo, gọi là Jun đi.
-“Không được, giun dế cái gì? Nhà em đã nhiều Ốc Sên Na Mít Ổi lắm rồi…”
-“Jun ấy.”
Anh viết ra, cô nói để bổn cô nương xem xét. Sau rồi chẳng nghĩ ra cái gì đó mới mẻ, từ đó đành gọi anh như vậy. Cô đã từng hỏi ý nghĩa, nhưng anh chỉ mỉm cười chứ chưa một lần tiết lộ.
Kí ức ùa về, tim đập tới rộn ràng. Linh rụt rè đá bay chiếc gối kia, rụt rè ôm lấy Jun từ phía sau.
Cô nín thở chờ đợi, thật may, có lẽ anh ngủ rồi. Vòng tay bé nhỏ của cô siết chặt hơn, mặt áp sát nơi cổ ai đó, nghịch ngợm dụi dụi thủ thỉ.
-“Jun à, em nhớ Jun nhiều lắm…liệu…Jun có từng nhớ em?”
Phải, nếu Jun còn thức, lá gan Linh cũng không lớn tới vậy.
…
Bình minh hôm sau không sáng chói như mọi khi. Đó là một ngày âm u, mưa rơi rả rích, thỉnh thoảng từng cơn gió rít mang tới cái cảm giác lành lạnh.
Ái Linh thức giấc, thấy xung quanh vắng lặng lòng cô khẽ trùng xuống. Lẽ nào, thực sự, chỉ là mộng, giấc mộng đẹp giống như bao năm qua?
Bóng người mặc áo trắng bước vào, cô thôi ngẩn ngơ, mỉm cười xuống giường chào hỏi.
-“Chị là bác sĩ hay y tá ạ? Cho em hỏi người nằm ở phòng này đi đâu được không?”
-“Tôi là y tá, cậu ấy đi khám lại rồi, các cô các cậu thông cảm, trạm xá này nhỏ không như trên thành phố, bệnh nhân không nặng lắm thì tự xuống gặp bác sĩ…”
-“Dạ.”
Cô nhanh nhẹn tìm Jun, thấy bóng anh ở trong trao đổi với bác sĩ thì vui vẻ trở về vệ sinh cá nhân. Linh sau đó nói chuyện với vài chị, thấy đồ ăn sáng ở đây sơ sài quá, cô chợt không đành lòng.
-“Ở dưới bản có quán cháo ngon, khách du lịch họ khen lắm đó, cô thích thì xuống đấy mua, nhưng mà đường xuống hơi chênh vênh, không đi được xe, cách đây tầm chục phút đi bộ…”
Ái Linh hớn hở cảm ơn, có điều, cô quên mất rằng, người bình thường cần chục phút thì tiểu thư như cô, cần ba chục phút.
Cả đi cả về ngót nghét mất hơn một tiếng, quần áo lấm lem hết, tóc tai cũng dính mưa mà bết bát.
Nhưng chẳng sao, Jun ngon miệng là cô hạnh phúc rồi.
Linh chạy về trạm xá, tâm trạng rất phấn chấn. Đến cửa, đột nhiên cô sững người, trong phòng còn có người phụ nữ khác.
Là Ngọc Huyền, cô nhận ra em ấy.
Jun đang dùng bữa, nhìn qua hình như là đồ ăn Huyền mang thì phải, Linh vội vã giấu tô cháo ra đằng sau.
-“Ai vậy anh?”
-“Không quen.”
Jun đáp, Huyền nhìn qua đối phương một lượt rồi cũng không thắc mắc nhiều. Jun có rất nhiều fan, đi đâu cũng gặp fan, nhưng Jun cũng đâu thể biết hết được mọi người.
Linh thấy lạnh, lời nói của Jun, lạnh quá, lạnh hơn cả những giọt nước mưa xối xả ngoài kia.
Cảm thấy bản thân thật thừa thãi, cô quay người, lặng lẽ rời khỏi.
…
Jun ăn xong thì cùng Huyền dậy đi lại xung quanh, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nào đó, đột nhiên thẫn thờ.
Nhưng vòng vào vòng ra, lại không thấy chủ nhân của xe.
Cái trạm xá bé như con kiến này, cô có thể chạy đâu?
-“Chị nói xem, em ấy có phải bị vấn đề tâm lý hay không?”
-“Này, cô đừng bảo người ta như vậy đi…”
-“Ơ nói thật mà, này nhé, sáng thì háo hức đi mua cháo, mua về lại không ăn mà cho chúng ta, rồi vội vàng đi mất.”
-“Chắc em ấy có việc bận trên phố huyện thì sao? Thấy em ấy hỏi đường lên đó mà…”
-“Ừ nhưng thời tiết này thì làm gì có xe, thế nên em mới bảo hâm đấy, đi bộ lên đấy có mà chết, chưa kể mưa to gió lớn, đường xá trơn như đổ mỡ thế này.”
-“Đúng rồi, em ấy gấp gáp quá còn vứt cả cái xe nổ lốp ở đây này, con siêu xe màu đỏ đấy, chị nhìn chưa, đẹp lắm, có vẻ là con nhà giàu…”
…
Giọng lanh lảnh tám chuyện của mấy chị y tá. Huyền không nghĩ có gì đặc biệt, chỉ là lúc nhìn sang Jun, thấy mặt anh tái xanh, tay cũng hơi run run.
…
Ở một góc đường nào đó, có cô gái bị trượt chân, máu ứa đỏ thẫm. Nhưng cô vẫn kiên trì, bất chấp mưa gió bão bùng, bấp chất tim đau tái tê, bất chấp tiến về phía trước.
Cô chẳng biết mình cần đi đâu.
Cô chỉ biết mải miết chạy, chạy thật nhanh.
Càng xa Jun càng tốt.
Vì Jun bây giờ, không cần cô nữa rồi…