"Lần đầu tiên tao thấy nhà ma không đáng sợ chút nào luôn đấy."
"Đạo cụ quá giả, đi dạo cả một vòng, không những không sợ hãi, thậm chí còn có chút buồn cười."
"Người theo chủ nghĩa duy vật không thấy chỗ nào đáng sợ!"
"Sớm đã bảo tụi bây không có gì vui rồi, còn không bằng ở ký túc xá chơi game, cá Côn của tao đã cấp 80 rồi đấy."
Cổng lớn Nhà Khủng Bố nằm ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố Hàm Giang, mấy cậu học sinh cưỡi chung chiếc xe ô tô, rời đi không lưu luyến.
Nhìn thấy một màn này, Trần Ca đang cầm đơn tuyên truyền nhà ma, hơi có chút bất đắc dĩ.
Dọa người là một môn kĩ thuật sống, nhưng người hiện đại đã trải qua sự tẩy lễ của biết bao bộ phim kinh dị, tố chất tâm lý cực mạnh, vào nhà ma cũng giống như bản thân đang đi vào hậu viện nhà mình vậy.
"Ông chủ!"
Phía sau truyền đến một giọng nữ trong trẻo, Trần Ca xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy một "cương thi" đang mặc đồ y tá, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nổi giận đùng đùng, từ trong nhà ma chạy ra.
"Làm sao vậy, Tiểu Uyển." Cô gái tên là Từ Uyển, là một trong những diễn viên part-time của nhà ma.
"Vừa rồi mấy tên khốn khiếp kia, muốn chiếm tiện nghi em!" Cô gái cắn chặt răng nanh, hai tay nắm chặt.
Thì ra là đến cáo trạng...
"Hơi quá đáng rồi, chúng nó vậy mà đến cương thi cũng không tha nữa." Thân là ông chủ, Trần Ca tự nhiên sẽ giúp Tiểu Uyển nói chuyện: "Anh đi tìm quản lý khu vui chơi phản ánh tình hình, xem lại máy giám sát."
"Không cần phiền phức đến thế, lúc em nhận ra đối phương có ý đồ này, tiên phát chế nhân, đã đánh tên đó một trận." Vết máu bên góc áo y tá của Từ Uyển run lên một cái: "Đây không phải vật phẩm để hóa trang hử."
"Ặc, không có chuyện gì, con gái thì nên học được cách bảo vệ bản thân." Trần Ca lau mồ hôi trên trán, nhìn thoáng qua nắng chiều: "Vậy hôm nay đến đây thôi, phỏng chừng cũng chả có thêm du khách nào, thông báo những người khác, tan làm sớm."
Sau khi hắn nói xong, cô gái hóa trang thành cương thi trước mặt lại không xê dịch bước chân.
"Còn có việc gì sao?"
"Ông chủ..." Từ Uyển muốn nói lại thôi, chậm rì rì từ trong túi áo móc ra một phong thư: "Đây là đơn từ chức của Đào Minh và Tiểu Ngụy, anh đối đãi bọn họ không tệ, bọn họ ngượng nói trước mặt anh, vì vậy liền nhờ em đưa cho anh."
"Bọn họ muốn đi?" Trần Ca sững người, nhận lấy phong thư: "Mỗi người một chí hướng, em cũng sớm tan làm đi."
"Ừm ừm, em đi tẩy trang đây."
Đưa mắt nhìn theo tiểu "cương thi" ngốc manh đáng yêu rời đi, Trần Ca lặng lẽ đốt một điếu thuốc.
Nửa năm trước, cha mẹ hắn đột ngột mất tích lạ lùng, chỉ để lại tòa Nhà Khủng Bố này.
Vì đã liên tục bỏ lỡ nên Trần Ca từ chức, toàn tâm toàn lực kinh doanh nhà ma, muốn làm nó tốt hơn.
Đáng tiếc thời đại biến hóa quá nhanh, nhà ma là một hạng mục cạnh tranh có áp lực lớn, bản thân nó khi so ra đã là ngành ít được quan tâm, vẫn còn tồn tại rất nhiều tính hạn chế.
Cảnh tượng khủng bố giống nhau, sau khi xem qua một lần, lại xem nữa sẽ trở nên nhàm chán, mà không ngừng đổi mới lại cần đến nhiều vốn hơn.
Bắt đầu từ vài tuần lễ trước, kinh doanh nhà ma đã thu không bằng chi, tiền vé vào cửa một ngày ngay cả số lẻ của phí điện nước còn không đủ nữa.
"Không biết mình còn có thể duy trì được đến lúc nào."
Bóp tắt điếu thuốc, Trần Ca đang muốn trở về nhà ma, thì có một ông chú trung niên mặc đồng phục khu vui chơi Tân Thế Kỉ đang đi sang đây.
Nhìn thấy ông chú đó, Trần Ca như chuột gặp mèo, vội vàng tăng nhanh bước chân.
"Giả vờ làm như không thấy sao?" Ông chú trung niên một tay giữ chặt bả vai Trần Ca: "Hôm nay chúng ta nói chuyện rõ ràng, phí điện nước cùng tiền thuê chỗ đều đã thiếu được 2 tháng rồi đấy. Cấp trên thúc giục liên tục, khiến cho áp lực bây giờ của chú rất lớn đó!"
"Từ thúc, không phải con không đưa, gần đây tài chính quả thật có chút khó khăn, chú cho con thêm một tháng nữa thôi."
"Tháng trước cậu cũng nói như vậy."
"Con cam đoan với chú, đây tuyệt đối là một tháng cuối cùng!" Trần Ca vỗ ngực, mặt đầy chân thành.
"Làm ăn của nhà ma bây giờ không khởi sắc, hấp dẫn không được du khách, chú nói thật cậu cũng không cần phải tiếp tục kiên trì đâu." Ông chú trung niên được gọi là Từ thúc nhìn phong thư trong tay Trần Ca, lực tay giảm bớt: "Cậu trẻ như vậy, làm gì mà không được, hà tất phải sống mệt như vậy chứ?"
"Từ thúc, con biết chú là vì tốt cho con, nhưng Nhà Khủng Bố này đối với con mà nói có ý nghĩa khác biệt, xem như là cha mẹ con để lại một vật kỉ niệm cho con đi." Giọng hắn trầm hẳn, gần như không muốn để càng nhiều người khác nghe được.
Chuyện của cha mẹ Trần Ca, ông chú trung niên thân là quản lý khu vui chơi biết hiểu rõ ràng, ông không trả lời, mấy giây trôi qua, mới than nhẹ một hơi dài, mềm lòng nói: "Chú ít nhiều gì có thể hiểu cách nghĩ của cậu, được rồi, chú tận lực giúp cậu kéo thêm vài tuần nữa."
"Cảm ơn Từ thúc!"
"Đừng cảm ơn chú, cậu nên dùng chút tâm, đem đống vé vào cổng nhà ma bán đi nhiều chút."
Tiễn quản lý khu vui chơi đi, Trần Ca trực tiếp trở về nhà ma, bắt đầu lặp lại công việc của mỗi ngày, kiểm tra thiết bị có hao tổn, bảo vệ đạo cụ, quét dọn vệ sinh.
"Huyết tương nhân tạo trong phòng sửa chữa sắp dùng hết rồi, lại phải tậu thêm một nhóm nữa; con đường đi này lệch một chút, có lẽ có thể làm điểm mù bắt du khách tốt hơn đây; con rối bị cào đứt rồi, cần tu sửa một phen; Hể! Đèn công nghệ của mình đâu? Bị ai trộm đi rồi!"
Trong mắt người khác, hắn là ông chủ Nhà Khủng Bố, cũng coi như là một thanh niên đầy hứa hẹn tự chủ lập nghiệp, trên thực tế những cay đắng phía sau chỉ có mình hắn biết.
Nhà ma xem như là một loại hoạt động "khủng bố" tiêu phí, trong hoàn cảnh khủng bố bắp thịt và tinh thần con người sẽ khẩn trương cao độ, một khi được phóng thích tựa như mát xa vậy, phương thức này trong thời gian ngắn có thể khiến con người sản sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Đồng thời nhà ma cũng là loại tiêu phí một lần, trên thị trường của mỗi một thành phố có rất nhiều nhà ma chọn các cách làm khác nhau, không ngừng thu hút du khách mới đến tham quan. Nhà ma cố định ở một địa điểm nào đó như của Trần Ca, trừ phi có được tiếng tăm đặc biệt lớn, có thể hấp dẫn người nghe danh mà đến, bằng không đều kiên trì không được lâu lắm.
Hắn có thể một người một chống đỡ thời gian dài như thế, đã rất không dễ dàng gì rồi.
Buông thõng con rối gỗ bị cào đứt, Trần Ca đi vào phòng sửa chữa, chuyên nghành hồi đại học của hắn là thiết kế và chế tạo đồ chơi, rối gỗ và rất nhiều cơ quan trong nhà ma đều là do chính hắn tự mình thiết kế.
Quá trình tu bổ phức tạp đầy đơn điệu, đòi hỏi phải đem da rối gỗ khâu lại, lên màu mới lần nữa, làm nó đau khổ, đau đớn.
"Thiếu chút huyết tương, mình nhớ trên gác xép còn hàng tồn thì phải." Nhà ma chia làm 3 tầng, tầng 1 và 2 dùng để bố trí cảnh tượng khủng bố, tầng 3 là phòng tạp vật.
Đẩy cánh cửa gỗ đầy bụi bặm, trong gác xép chất đầy các loại dụng cụ bị loại bỏ, trong đó phần lớn đều là lúc cha mẹ hắn còn đang kinh doanh nhà ma để lại.
Nhìn vật nhớ người, vì vậy Trần Ca rất ít khi đến đây.
"Thoáng cái vậy mà đã qua được hơn nửa năm rồi."
Nhìn đủ loại dụng cụ quen thuộc, Trần Ca nhớ về hồi còn nhỏ của mình.
Khi đó bọn họ kinh doanh thực ra là nhà ma di động, cha mẹ mang hắn chạy đi chạy lại qua từng cái một thành phố, có lúc vợ chồng nhỏ hai người bận bịu, sẽ ném một mình Trần Ca ra sau hậu trường, cùng làm bạn với các loại đạo cụ ma quái, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, điều này cũng dẫn đến lá gan của Trần Ca rất lớn.
Dù sao thì các bạn đồng lứa tuổi đang chơi với các câu đố bảng chữ cái, hắn đã bắt đầu ôm mô hình đầu người chạy đi khắp nơi rồi.
"Đều là hồi ức cả a."
Bất tri bất giác Trần Ca lại đi đến cạnh rương gỗ chứa những di vật cha mẹ để lại, bên trong đặt một con muppet thô ráp và một cái điện thoại đen kịt.
Muppet là món đồ chơi đầu tiên mà Trần Ca làm hồi còn nhỏ, ngược lại điện thoại này hắn hoàn toàn không có ấn tượng.
Hai món đồ này đều là do cảnh sát tìm được trong một bệnh viện bỏ hoang ở vùng ngoại thành, còn cha mẹ Trần Ca vì cái gì mà trước đêm khuya lại đi đến nơi đó, không ai biết nguyên do.
"Đều trôi qua lâu đến vậy rồi, bọn họ đến cùng đang ở đâu?" Trần Ca ôm lấy muppet, niết mặt nó, khe khẽ thở dài: "Mình vẫn nên nhanh chóng tìm huyết tương nhân tạo thôi, nếu qua không được mùa ế khách này, Nhà Khủng Bố có thể thật sự phải ngừng kinh doanh chuyển nhượng lại mất."
Trần Ca chỉ là đang tự mình lẩm bẩm, nhưng khi hắn nói đến ngừng kinh doanh chuyển nhượng, điện thoại màu đen trong rương gỗ luôn không có động tĩnh gì, đột nhiên màn hình chợt sáng lên, phát ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.
"Tình huống gì đây? Công nghệ đen? Hiện tượng linh dị?"
Nếu như đổi một người khác thì có lẽ người đó sẽ tim đập nhanh dữ dội, dáo diếc nhìn xung quanh, lòng bàn tay ra mồ hôi, phản ứng của Trần Ca thì lại đối lập hẳn, hắn trực tiếp cầm điện thoại lên, đặt ngay trước mắt, bắt đầu tiến hành xác nhận lần 2.
"Cái điện thoại này trước đó mình đã thử hơn trăm lần cũng không mở được, hôm nay làm sao lại đột nhiên tự khởi động chứ? Món này là từ nơi cha mẹ mình mất tích tìm thấy, chẳng lẽ bọn họ biết mình bây giờ đang rất khó khăn, vì vậy chủ động liên hệ mình?"
Kiềm nén cảm xúc kích động trong lòng, Trần Ca trượt mở màn hình, trên màn hình chính đen như mực chỉ có một chương trình ứng dụng, hơn nữa còn là dùng nhà ma làm logo.
"Theo như trong tưởng tượng thì không quá giống, chẳng qua logo này có chút quen mắt, hình như đây chính là cổng lớn Nhà Khủng Bố chỗ mình mà!"
Trần Ca cau mày nhấn mở ứng dụng lên, trên màn hình hiện lên một hàng huyết tự (chữ máu) ----- Ngươi có tin trên thế gian này có quỷ không?
Trên đời có quỷ hay không, đây là một vấn đề triết học của chủ nghĩa siêu hiện thực, đối với người ham vui như Trần Ca mà nói, mức độ khó khăn rất cao.
"Hẳn là có đi..."
Trần Ca làm ra lựa chọn của mình, vài giây trôi qua, trên màn hình điện thoại xuất hiện chữ viết mới.
"Suy nghĩ trong lòng ngươi, đã là đáp án. Từ giờ khắc này trở đi, ngươi chính thức thay thế ta trở thành chủ nhân mới của Nhà Khủng Bố. Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện đáng ăn mừng gì, ở bước cuối cùng của giáo trình tân thủ, ta muốn tặng cho ngươi một lời khuyên, tự sát là hành vi hèn nhát nhất, thỉnh nỗ lực sống tiếp!"
"Lượng thông tin có chút lớn nha! Chẳng qua ngữ khí nói chuyện kiểu trung nhị của cái app này, làm sao mà cứ giống giống ông ba nhà mình vậy cà?"
Trần Ca lần nữa nhấn mở ứng dụng nhà ma lên, lúc này xuất hiện một giao diện hoàn toàn mới:
Nhà Khủng Bố vùng ngoại thành phía Tây thành phố Hàm Giang
Trạng thái: Bờ vực phá sản
Lượng du khách hôm nay: 4
Lượng du khách tháng này: 10
Thành viên đoàn quỷ quái của tôi: 0
Kho đạo cụ của tôi: 0
Thành tựu giải khóa: 0
Hệ thống cảnh tượng hiện tại: Đêm Cương Thi Sống Lại (đạo cụ hỏng, diễn viên gà, tính chất cốt truyện không có cùng logic đáng nói gì, chỉ số tiếng thét cũng không);
Cảnh tượng khủng bố có thể giải khóa: Đào Sát Lúc Nửa Đêm (Trong tầng lầu nào đó của một chung cư cũ nát có một kẻ mắc bệnh tâm thần nguy hiểm dọn vào ở, trong tay hắn cầm kéo và thiết chùy, đang quanh quẩn ngoài cửa nhà bạn, chỉ số tiếng thét 1 sao); Tòa Khám Bệnh Số 3 (Bệnh viện bỏ hoang này mỗi đêm đều sẽ xuất hiện những âm thanh kì quái, bạn là một phóng viên của một tòa soạn báo đi vào tìm kiếm sự thật, chỉ số tiếng thét 3 sao); Xe Tang Tuyệt Mệnh (Xe tang chuyên chở người chết đã lên đường, nếu như không thể trong vòng một tiếng rời đi, bạn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trên xe, chỉ số tiếng thét 2 sao)
Nhiệm vụ mỗi ngày: hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày của Nhà Khủng Bố, sẽ cho phần thưởng tương ứng, cũng giải khóa càng nhiều cảnh tượng khủng bố.
Điều kiện mở rộng nhà ma: Lượng khách tham quan tháng này vượt 100 người, xếp hạng tốt đạt đến 60/100 (sau 3 lần mở rộng, Nhà Khủng Bố sẽ thăng cấp thành Mê Cung Rùng Mình)
Vòng xoay lớn khủng bố (tiêu hao giá trị sợ hãi sản sinh từ du khách trong nhà ma, có thể chuyển động vòng xoay): Sống chết có số, phú quý do trời, ở đây có linh quả tăng thêm thọ mệnh, cũng có lệ quỷ đầy thù hận!
Công năng khác: Chưa giải khóa