"Tin chắc bạn vẫn còn rất hiếu kỳ rằng trên đời này rốt cuộc có quỷ hay không, đến đây chơi một trò chơi nhỏ đi, chân tướng đang ở ngay khoảnh khắc bạn mở mắt."
Lời tự thuật của nhiệm vụ cấp bậc ác mộng rất mơ hồ, căn bản không rõ cụ thể là phải và nên làm gì, chỉ cho người ta một loại cảm giác quỷ dị khác thường.
"Nhìn giới thiệu nhiệm vụ, hẳn là chơi một trò nào đó, nhưng chỉ vẻn vẹn chơi một trò chơi là có thể xếp vào cấp ác mộng?" Hắn vì để hoàn thành nhiệm vụ cấp thông thường, quả thực đã liên tục mấy tiếng hơn rồi không nghỉ ngơi, mới miễn cưỡng trong thời hạn đem tất cả con rối trong nhà ma tu sửa hoàn tất.
Lật lật điện thoại, Trần Ca càng xem càng cảm thấy tò mò: "Có nên không, thử cái?"
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tựa như cây mây và dây leo không chịu sự khống chế của đại não mà lan ra khắp nơi.
"Khen thưởng của nhiệm vụ cấp ác mộng là cao nhất, huống hồ ba nhiệm vụ mới đổi ngày hôm nay, nhiệm vụ đơn giản và thông thường mình căn bản không có lòng tin hoàn thành nó, còn không bằng cược một ván."
Chống không nổi qua mùa ế khách này, Nhà Khủng Bố chỉ có thể đóng cửa chuyển nhượng, trong lòng Trần Ca hiểu rất rõ hoàn cảnh bản thân bây giờ, không dễ dàng gì thấy được hi vọng thay đổi, cậu tự nhiên không nguyện buông tha bất cứ cơ hội nào.
"Quyết định vậy đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi kiến thức nhiệm vụ cấp ác mộng thôi."
Từ trên giường ngồi dậy, Trần Ca ấn vào nhiệm vụ cuối cùng.
"Xác định tiếp nhận nhiệm vụ hàng ngày độ khó ác mộng? Sau khi tiếp nhận, có khả năng sẽ dẫn đến tình huống không biết xuất hiện."
"Xác định."
Màn hình điện thoại sáng lên, thông tin nhiệm vụ chân chính hiện lên.
"Muốn nhìn thấy một thế giới khác, cần có dũng khí hơn người, vận may phi phàm, cùng với sự giúp đỡ nho nhỏ."
"Trong bóng tối gì cũng có thể xảy ra, có thể trong gương sẽ xuất hiện một mặt người xa lạ, có thể trong góc xó nào đó sẽ có một đôi con ngươi đỏ tươi đang rình mò, lại cũng có thể trong vách tường và mối nối cửa chảy ra hàng dài máu tươi, điều bạn cần làm là bất vi sở động, an tĩnh mà đứng trước mặt gương."
"Sau nửa tiếng nhiệm vụ tự động thành công, điều kiện tiên quyết là, trong kì hạn đó bất luận phát sinh chuyện gì, bạn đều không được phép mở mắt ra."
Xem xong phần giới thiệu nhiệm vụ, trong lòng Trần Ca có chút rùng mình: "Chẳng lẽ thật sự có một thế giới mà người thường nhìn không thấy sao?"
Cách hừng đông 2 giờ 4 phút còn sớm, cậu không vội vã hành động, lên mạng search vài món đồ có liên quan tới trò chơi.
Qua một lát sau, thật sự để cho Trần Ca tìm thấy vài thứ, có người bởi vì chơi trò này mà vận rủi quấn thân, có cái nói không tỉ mỉ, mấy lần đều nhắc đến gương mặt bị hủy hoại, càng có nhiều người khác mất tích trong chính nhà mình, nghi ngờ là do bị lôi kéo vào thế giới trong gương.
"Từng chuyện mà nói tỉ mỉ giống thật thế này, cũng giống với mấy cố sự quỷ quái." Trần Ca càng xem càng cảm thấy thích thú với điều lạ, vốn bản thân hắn xuất thân từ nhà ma mà ra, mỗi ngày đều phải cân nhắc làm sao để hù người, trong phạm vị an toàn như nào làm sao mang đến cho du khách trải nghiệm càng thêm khủng bố. Sau khi xem qua đủ loại giới thiệu của các trò chơi, hắn cảm thấy một cánh cửa mới đang mở ra.
"Đêm khuya một người một mình trong nhà ma chơi trò kinh dị, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi a!"
Hắn kiểm tra lại lượng pin điện thoại mình một cái, cảm thấy khoảnh khắc mang tính lịch sử tất yếu này nên được ghi lại.
"Đợi lát mình sẽ đem toàn bộ quá trình thu hình lại, nếu thật sự khủng bố như thế, có lẽ nhà ma của mình có thể nhiều thêm được một hạng mục rồi." Hắn lục tung tìm kiếm đèn cầy và bật lửa, đợi đến rạng sáng 2 giờ, cầm chắc những đồ vật đã chuẩn bị tốt đi đến phòng vệ sinh ở tầng 1 của nhà ma.
Sở dĩ đến phòng vệ sinh tầng 1 tiến hành trò chơi, Trần Ca cũng đã nghĩ nung nghĩ nấu qua rồi, vạn nhất trong quá trình trò chơi thật sự xuất hiện đồ vật khủng bố gì, hắn cũng có thể trực tiếp nhảy cửa sổ thoát thân.
Nhà ma lúc khuya là một mảnh lặng như tờ, người trẻ tuổi nào đó vì để tiết kiệm điện mà đến mạng cũng có thể không cần, cầm trên tay đèn pin và đèn cầy, không chút chần chừ liền đem mình khóa lại trong gian phòng vệ sinh eo hẹp, chật chội.
"Trong hoàn cảnh bị bịt kín tối đen thế này dễ dẫn ra nỗi sợ hãi trong nội tâm nhất, phòng vệ sinh lại là căn phòng có âm khí nặng nhất trong cả tòa nhà. Những cái đạo cụ nhìn như phổ thông tầm thường như gương, kệ cửa, ao nước, kỳ thực là những đồ vật dễ mang đến tâm lý ám thị nhất trong sinh hoạt thường ngày. Người thiết kế trò chơi này rất thông minh, hắn ta biết cách nắm lấy nhược điểm nằm ở nơi sâu nhất của nội tâm con người, lợi dụng hoàn cảnh đơn giản dựng nên sự kinh dị sâu sắc nhất." Trần Ca có sự nhận thức sâu đối với nỗi kinh hoàng và lòng sợ hãi khác biệt với người thường, một bên phân tích, một bên học tập
"Nỗi sợ hãi chân chính thực ra không cần đến quá nhiều đạo cụ đắt đỏ, chỉ cần biết phóng đại nỗi bất an sâu thẳm trong nội tâm du khách, người ấy sẽ bị chính mình đả bại." Trần Ca hít sâu một hơi, mở chức năng camera trên điện thoại mình ra, nói với màn hình rằng: "Tôi không biết trò chơi này đến cùng sẽ sản sinh ra hậu quả gì, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xin người nhặt được chiếc điện thoại này chú ý, cần phải bảo tồn tốt đoạn video này, nó sẽ là một chìa khóa, một chìa khóa tháo gỡ ổ khóa của lời bịa đặt."
Sau khi nói xong, Trần Ca đem điện thoại cố định bên cạnh bồn rửa tay, từ góc độ này vừa vặn có thể đồng thời quay chụp được Trần Ca, cùng với tấm gương đối diện hắn.
"2 giờ 1 phút rồi, còn có 3 phút nữa."
Đợi cái chết ập đến so với chết càng thêm đáng sợ, trong phòng vệ sinh yên tĩnh, bất cứ gió thổi cỏ lay đều bị phóng đại, theo thời gian từng chút một nhích đến gần, tim Trần Ca cũng đập ngày càng nhanh.
Hắn nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, khi kim phút chỉ đến số 4, tắt đèn pin, châm đèn cầy lên, đem nó đặt giữa hắn và tấm gương.
Ngọn lửa lung lay trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, đứng ngay trung tâm tấm gương và hiện thực, tựa như hồn đăng chỉ lối, muốn dẫn thứ gì trong gương ra ngoài.
Trần Ca liếc nhìn bản thân trong gương, mơ hồ mà cảm thấy có phần kì dị: "Trò chơi đã bắt đầu rồi sao?"
Hắn từ từ cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, nhỏ giọng đọc tên của mình.
"Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca,..."
Không ngừng tụng đọc tên bản thân, sẽ khiến cho người ta chậm rãi có cảm giác xa lạ với cái tên này, đây cũng giống như việc không ngừng viết đi viết lại một từ đơn nào đó, viết đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng đều không nhận ra chữ này có nghĩa là gì.
Vì để tránh cho tình huống đó xuất hiện, Trần Ca mỗi một lần đọc xong tên của mình, đều sẽ đếm thầm 3 giây, hắn làm như thế cũng chính là tính toán luôn thời gian.
Dù sao điều kiện tiên quyết để nhiệm vụ thành công, trong nửa tiếng không quản phát sinh chuyện gì, đều không được phép mở mắt ra nhìn.
"Đã rạng sáng 2 giờ hơn rồi, một người một thân ở trong nhà ma, châm đèn cầy, nhắm hai mắt, đứng trước gương chơi trò chơi. Nếu không phải tự mình đang trải nghiệm, nhất định sẽ không tin có người sẽ đi làm cái chuyện như vậy." Trần Ca lặng lẽ đọc tên mình, hắn tận lực ngăn cản bản thân nghĩ ngợi lung tung.
"Trò chơi này dày đặc các loại tâm lý ám thị, phần có độ khó lớn nhất, hẳn không phải vì cái gọi là quỷ quái hay đủ loại truyền thuyết, mà quyết định ở chỗ là kiềm chế chính mình. Chỉ cần không mở mắt ra, chắc là không có nguy hiểm gì."
Nói ra thì dễ dàng lắm, làm rồi mới thấy khó, sau khi vượt qua được 10 phút đầu, chuyện ngoài ý muốn đã xuất hiện.