Lại nằm mơ, trong mộng vẫn là cô ấy.
Cô gái ấy ngồi xổm trên bãi cỏ trước tòa nhà giảng dạy, lấy chìa khóa trêu chọc con mèo đang chơi bên tảng đá. Một bên mắt của con mèo bị mù và đã lên mủ, đám học sinh chê nó xấu xí hiếm khi đến chơi cùng nó.
Cô không chỉ chẳng ghét bỏ, mà còn lấy ra một cây xúc xích từ trong túi đựng sách, mấp máy cánh môi như dụ dỗ cho con mèo vàng ăn hết.
Cậu đứng ở cửa lớp học, qua lan can nhìn cô từ phía xa. Hôm đó cô mặc một chiếc váy màu đen làm nổi bật lên làn da trắng.
Hàn Tư Ngôn cau mày nhắm mắt đánh răng, cố gắng quên đi giấc mơ tối hôm ấy. Lúc này phía dưới dù có ‘chào cờ’ thì cũng nên thành thật lại, nhưng cậu vẫn trong trạng thái cương cứng, bởi vì mơ thấy cô.
Sau khi rửa mặt xong, Hàn Tư Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn mình trước gương, tự khinh bỉ bản thân. Chỉ là mơ một giấc mơ thuần khuyết như vậy, mà cậu cũng đã cương, cậu thật sự có bệnh.
Khi đang định ra ngoài thì cửa phòng ngủ tầng hai bị mở ra, người con gái đang cầm máy massage da mặt đi về phía cậu. Làn da của cô có chút trắng, tà váy ngủ dường như dài đến chạm đất.
Hàn Tư Ngôn quay đầu, chăm chú nhìn cô một lát, sau đó mới khó khăn dời tầm mắt của mình đi, nói:
“Thẩm Vụ, em đến trường học đây.”
Thẩm Vụ không trả lời, thấy cậu đã đi khỏi thì nhíu mày nhìn về phía phòng ngủ. Đứa nhỏ này, trừ khi có việc bất đắc dĩ còn không thì chẳng chịu gọi cô là chị.
Hai tuần trước, vào ngày nhận tin tức đơn đăng ký đã được thông qua thì mẹ cô có gọi điện đến. Lúc đấy cô mới đi ra từ văn phòng của giáo viên hướng dẫn, tay vẫn đang cầm túi nho đen vừa nhận từ giáo viên.
Người bạn thân nhất của mẹ Thẩm – cô Hàn Thiến sống cùng một thành phố với cô, ngày mai sẽ cùng với mẹ cô đi giải quyết vài việc với chồng cũ. Nhưng lại sợ người chồng trước này tới làm phiền con trai đang học năm cuối cấp ba của mình là Hàn Tư Ngôn nên đã nhờ cô cho cậu ở nhờ một tháng.
Thẩm Vụ cũng không suy nghĩ nhiều, mặc dù cô chưa từng gặp cậu nhóc này nhưng nghe mẹ khen cậu là một đứa trẻ chín chắn và trưởng thành, tham vọng cũng rất lớn, nguyện vọng của cậu là thi đỗ đại học Thanh Bắc.
Vì những lời này mà cô vô cùng yên tâm về cậu, nghĩ rằng đây chỉ là một đứa nhỏ, thói quen sinh hoạt và làm việc trái ngược lại hoàn toàn với mình, ngày nào cậu cũng đi sớm về trễ thì có sống cùng cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng đến lúc gặp Hàn Tư Ngôn thì mới biết ngoại hình của cậu thực sự rất đẹp. Một nam sinh trung học với vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao gầy, thường ngày cũng ít nói, khi gặp mình lại vô cùng hiểu chuyện, lễ phép. Tất cả đã khiến Thẩm Vụ có một khoảng thời gian nảy sinh suy nghĩ khác với cậu.
Nhân cơ hội này cô dùng một tuần để làm quen với Hàn Tư Ngôn.
Trong thời gian đó, khi cô quen biết với Hàn Tư Ngôn chưa được bao lâu thì hai người lại gặp mặt ở trường học.
Có một lần trường đại học của Thẩm Vụ tổ chức một buổi tọa đàm tại trường Trung học Lâm Bình, Thẩm Vụ đi theo giáo viên hướng dẫn đến đây. Sau khi tọa đàm bắt đầu, các thầy cô ở đây ai cũng nhiệt tình thảo luận, sau đó còn nhờ Thẩm Vụ đang rảnh rỗi không có việc gì đến giảng vài câu rồi giới thiệu về sự phát triển xuyên suốt bao năm của nền văn học cho lớp 11 trọng điểm của trường.
Thẩm Vụ thấy cậu cũng có mặt ở đó thì cảm thấy hóa ra thường ngày mình cũng không có nhiều hiểu biết về đứa nhỏ này. Cô nói:
”Này, không ngờ nha, hai chúng ta lại gặp mặt ở đây.”
Hàn Tư Ngôn không trả lời cô, cậu chỉ dùng biểu cảm khó nói thành lời để nhìn cô.
Cô có chút hứng thú với Hàn Tư Ngôn nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Trên đầu chữ “sắc” có một lưỡi dao, thỏ không ăn cỏ gần hang, cô chưa nghĩ đến việc nếu như thật sự giành đến tay thì làm sao đối diện với mẹ và dì Hàn nên dứt khoát đứng nhìn trai đẹp từ xa để tránh bị cậu phát hiện, bên ngoài vẫn là dáng vẻ của chị gái mẫu mực.
Cậu đã ở nhà cô được hai tuần nhưng vẫn sử dụng một bộ chăn đệm cũ. Thẩm Vụ hỏi Hàn Tư Ngôn hai lần, cậu cũng không nhiều lời, nghe xong chỉ nói: “Không sao cả, chị dạy cho em cách sử dụng máy giặt ở tầng một, em tự mình giặt là được.” Thẩm Vụ vốn muốn đi đến phòng bếp lại rẽ đi về hướng phòng của Hàn Tư Ngôn. Đáng lẽ căn phòng này là phòng khách, sau khi Hàn Tư Hôn vào ở hai tuần cũng không có thay đổi lớn gì, chỉ là có nhiều hơn hơi thở con người. Thẩm Vụ đi vào nhìn, chú ý tới Hàn Tư Ngôn mỗi khi ra ngoài luôn xách theo túi rác trong phòng mình, hôm nay không biết tại sao lại quên cầm đi.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, cúi người nhặt túi lên, dự định sẽ vứt mấy túi rác của các phòng khác luôn.
Thế nhưng, khi cô cầm túi lên thì ngửi thấy một mùi hương có chút quen thuộc. Đó là mùi chất bôi trơn.
Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Vụ dần thay đổi. Cô thề rằng mình không hề cố ý, chỉ vì cô tò mò mà thôi… Chiếc túi rất nhẹ và chỉ có vài tờ giấy nháp, ngoài ra còn có thứ phát ra mùi hương kia nữa.
Sau khi Thẩm Vụ nhìn thấy bcs đã qua sử dụng được thắt lại và vứt trong đấy, cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Trong lòng cô thầm mắng lá gan của tên nhóc này cũng thật lớn, chạy đến nhà cô mà còn dám tự an ủi ngay tại nơi này. Cô nhanh chóng thắt miệng túi rác lại rồi đặt nó ở ngoài cửa, sau khi thu dọn một lúc bèn xách theo vài bao rác còn lại ra khỏi cửa.
Suốt đường đi, Thẩm Vụ không khỏi suy nghĩ lung tung, một học sinh trung học ưu tú như Hàn Tư Ngôn chỉ cần đứng đó cũng thu hút được ánh mắt của những cô gái. Trong độ tuổi yêu đương mới chớm này, có khi nào người này đang hẹn hò rồi không?
Hay là người này say nắng ai, rồi vừa nghĩ đến cô gái đó vừa tự giải quyết…
Cô thở dài; mẹ nó, cô cũng tham lam vóc dáng này lắm chứ, nhưng cô không phải em gái hay chị gái cùng trường hơn kém cậu một hai tuổi, mà là một người phụ nữ lớn hơn cậu đến sáu bảy tuổi. Thẩm Vụ ngồi trên ghế lái, tuỳ ý lướt xem tin nhắn bạn bè, sau đó hài lòng nhấn nút like khi nhìn thấy bức ảnh chụp mọi người ở buổi liên hoan.
Nghĩ lại thì tuổi tác của cô đâu phải lớn, hai mươi bốn tuổi sao không được quen nam sinh trung học chứ?
Chỉ là một tên nhóc láo toét mà thôi.