Hôm nay lúc kết thúc buổi dạy, Thẩm Vụ quay về văn phòng thì thấy có sinh viên tới gửi luận văn tốt nghiệp, có đồng nghiệp phát hiện cô không đeo nhẫn trên tay nữa nên hỏi nhưng Thẩm Vụ chỉ tủm tỉm cười, nhỏ giọng trả lời:
“Cái lần trước là giả, lần này tôi tính đeo nhẫn thật.”
Giảng viên kia còn muốn hỏi tiếp thì di động của Thẩm Vụ lại kêu. Cô mím môi, che đi khóe miệng tươi cười, sau đó chạy nhanh ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Hôm đó, sau khi nghe cô giải thích một lúc thì Hàn Tư Ngôn mới dần bình thường trở lại, khi ấy trong mắt cậu ngoài vẻ tức giận muốn tố cáo cô ra còn có sự sợ hãi tràn đầy, cậu cứ ôm cô mãi mới chịu buông ra.
Lúc ấy giọng nói của cậu cũng nhuộm đầy buồn bã:
“Em cứ nghĩ rằng chị không cần em nữa.”
“Sao chị bỏ em được chứ?”Thẩm Vụ sờ mặt cậu, hỏi tiếp:
“Nếu không phải hôm qua chúng ta chạm mặt thì liệu em có còn đến gặp chị nữa không?”
Lúc này Hàn Tư Ngôn mới nâng mắt nhìn cô:
“Đây là tiết dạy đầu tiên của chị, em chắc chắn sẽ đến nghe.”
”?”
“Nhà trường có công bố danh sách các giảng viên mới được mời về, bạn học có nói qua nên em mới biết.”
Hàn Tư Ngôn nhìn Thẩm Vụ, hầu kết chuyển động, nói:
“… Tiết dạy đầu tiên của chị, em đi từ cửa sau vào nên ngồi ở hàng cuối, em đã nghe giảng vô cùng chăm chú trong suốt một giờ bốn mươi phút.”
Thẩm Vụ mở to mắt vì kinh ngạc, cô nhìn cậu nói:
“Em không bận thực tập à?”
Hàn Tư Ngôn hôn tay Thẩm Vụ rồi áp tay cô lên tai cậu:
“Cả một tuần em chỉ trống lịch mỗi hôm đó.”
Thẩm Vụ thấy có chút ngại ngùng nên đứng dậy, nói:
“… Xin lỗi, hôm ấy chị sợ nhìn sinh viên thì sẽ căng thẳng nên không đeo kính áp tròng, thành ra chỉ có thể nhìn được vài hàng ghế ở trên.”
Cô không nhớ lúc đó Hàn Tư Ngôn đã phản ứng thế nào, chỉ nhớ rằng cậu vẫn luôn chăm chú nhìn cô:
“Không sao, em nhìn chị là được.”
Đang nghĩ thì từ đầu dây bên kia truyền tới thâm âm trầm ấm của người đàn ông:
“Thẩm Vụ, em vừa mới tan làm, lát nữa ăn cơm cùng nhau được không?”
Thẩm Vụ nhìn theo dòng xe qua lại phía bên dưới, trong đầu toàn là giọng nói của cậu, cô đáp:
“… Vậy em tới đón chị đi.”
Hàn Tư Ngôn cười một tiếng, nói:
“Được.”
Thẩm Vụ quay về phòng, xem qua những luận văn còn sót lại rồi mau chóng thu dọn đồ đạc đi đến cổng nam của trường đại học để chờ Hàn Tư Ngôn. Cậu đến rất nhanh, không cần đứng chờ lâu cô đã thấy biển số xe của cậu xuất hiện trong tầm mắt.
Lần này Thẩm Vụ ngồi ở ghế phụ, lúc mở cửa xe vào trong thì cô có nhìn thấy hình của nhân vật cừu Mỹ được dán ở phía sau.
Cô vừa cài dây đeo an toàn vừa ngạc nhiên hỏi:
“Sao phần đuôi xe của em lại dán hình cừu Mỹ vậy?”
Hàn Tư Ngôn nhìn cô một cái:
“Em chuẩn bị cho con.”
Thẩm Vụ mơ hồ nhớ ra cô đã từng nói qua chuyện này, cả gương mặt đều phớt hồng, ngón tay nắm chặt lấy phần vỏ silicon trên điện thoại di động. Cô than thở nói:
“Không biết ai lớn ai nhỏ nữa, … nhóc thối.”
Đợi đến một lúc sau thì Thẩm Vụ mới phát hiện đây không phải đường đi đến mấy con phố nổi tiếng ven đại học A, cô hỏi:
“Chúng ta ăn ở đâu thế?”
Đuôi mắt Hàn Tư Ngôn cong cong kèm theo chút ý cười, cậu đánh tay lái một vòng, đáp:
“Đến nhà em đi, em ở một mình nên cũng không có ai khác.”
Thẩm Vụ chê bai:
“Em ở một mình thì trong nhà có đồ gì ngon chứ? Chị vẫn nhớ món mà dì Hàn đã làm, nhất là món đuôi tôm xào tỏi …”
Hàn Tư Ngôn lái xe vào trong gara, tắt máy rồi dừng xe, quay đầu nhìn cô:
“Em làm cho chị ăn.”
Ban đầu Thẩm Vụ không tin nhưng đến khi nhìn thấy đĩa thức ăn được Hàn Tư Ngôn mang ra thì…
Thẩm Vụ: Thơm quá
Cô và Hàn Tư Ngôn ngồi đối diện nhau, nhưng vừa nghe thấy cậu nói sẽ lột vỏ giúp cô thì lập tức chạy đến ngồi bên cạnh cậu.
Thẩm Vụ phấn khởi kể về dự định sắp tới của mình:
“Sinh nhật ba mươi tuổi của chị vừa qua, tay rất dễ bị khô, ngày thường còn phải đi dạy nếu như không cần thiết thì chị sẽ không làm nhiều việc để tránh hại da tay.”
Động tác bóc tôm của Hàn Tư Ngôn rất thành thạo, có lúc cậu sẽ trả lời cô để Thẩm Vụ không cảm thấy buồn chán vì thấy chỉ có mỗi mình nói chuyện.
Ăn cơm xong thì Thẩm Vụ thả lỏng cái bụng no căng, cũng may hôm nay cô mặc đồ rộng rãi nên không sợ bị lộ. Cô nhận ra bản thân mình tiền và nhà thì đã có rồi, hiện tại ”kiều”cũng đang ở bên cạnh, vậy chỉ còn thiếu nốt việc ”giấu”thôi.
Cô ngồi xuống, nhìn về người đàn ông vừa mới rửa mặt xong, đang đi ra từ phía nhà vệ sinh:
“Hàn Tư Ngôn, em có muốn dọn qua ở cùng chị không?”
Lông mày Hàn Tư Ngôn giật giật, cậu không lập tức đi về phía cô mà vội vàng rót cho mình một ly nước, xong mới nói:
“Chị nói gì cơ?”
Thẩm Vụ vì xấu hổ nên đứng dậy, nhưng lại cảm thấy từ khi hai người gặp lại cô vẫn luôn bị Hàn Tư Ngôn ăn gắt gao, bản thân nên bù lại chút uy nghiêm.
Vì thế cô ho vài tiếng để thông cổ họng rồi nói:
“Chúng ta cũng đã ở trong mối quan hệ này rồi thì em tới này …”
Còn chưa nói dứt câu thì cô đã thấy người đàn ông vốn đang ở trước cửa cầm ly nước giờ đã đứng trước mặt mình. Cậu đã thay quần áo đi làm ra, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay và quần dài.
Hàn Tư Ngôn đứng trước mặt Thẩm Vụ, cậu cúi người đặt cốc nước xuống, cốc thủy tinh va chạm với bàn trà phát ra tiếng bang nhỏ. Thẩm Vụ sững sờ, quay đầu nhìn về phía cậu, trong phút chốc môi cô đã bị người đàn ông mang theo hơi thở lạnh lẽo lấp kín.
Hàn Tư Ngôn vừa mới uống nước nên trên cánh môi vẫn còn đọng lại vài giọt nước, lúc này đây lại đang dán lên môi cô mà cọ xát từng chút một. Cậu cúi người, giữ chặt gáy cô để gia tăng nụ hôn, vệt nước nóng ẩm vì động tác của cậu mà chảy từ khóe miệng đến bên tai.
Cậu hạ giọng hỏi:
“Hiện tại chúng ta đang là quan hệ gì?”
Thẩm Vụ bị cậu gợi lên cảm giác, tay cô di chuyển từ cổ áo sơ mi ra phía sau gãi nhẹ lên lưng cậu, giọng cô bình thản nhưng rõ ràng:
“Quan hệ bạn bè giữa nam và nữ…”
Hàn Tư Ngôn day cắn da thịt bên gáy của cô, nhìn Thẩm Vụ vì động tình mà đỏ mặt đến mức phải trốn vào trong lồng ngực cậu, nói:
“Thẩm Vụ, chỉ là quan hệ bạn bè sao?”
Thẩm Vụ mở mắt nhìn rồi lại nâng chân cọ cọ ống quần cậu:
“Tạm thời không được, không phải trước đã nói là đợi một thời gian nữa hay sao…”
Hàn Tư Ngôn nâng người cô lên một chút rồi chỉnh lại đoạn tóc rối của cô, hạ giọng nói:
“Thẩm Vụ, tám tưỡi em sẽ đưa chị về.”
Thẩm Vụ nhíu mày, tay sờ phía dưới của cậu:
“Đã cứng như vậy rồi… Em không làm sao, bây giờ mới có tám giờ.”
Hàn Tư Ngôn cầm lấy bàn tay đang sờ loạn của cô, hôn lên tai Thẩm Vụ:
“Em đã hẹn lịch đi buộc ca rô, bác sĩ nói mấy ngày nay tốt nhất là không làm.”
Thẩm Vụ ngẩn người, cô hiểu ý của anh nhưng rồi lại như không hiểu được, bây giờ cô chỉ cảm thấy không thoải mái vì thân dưới đã ướt dầm dề, mông không kìm được mà cọ xát.
Hàn Tư Ngôn nhìn vào mắt Thẩm Vụ thì thấy cô đã có chút mê mang, cậu lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Cậu bế Thẩm Vụ lên, hai người cùng tiến về hướng phòng ngủ. Thẩm Vụ nằm trên giường của cậu, đang lật xem sách trên đầu giường thì cô bị cậu xoay người lại, hai người đối mặt với nhau.
Thẩm Vụ bị cậu nhìn chằm chằm liền cảm thấy thân dưới càng ướt át hơn, nhưng bên ngoài thì vẫn mạnh miệng, giả vờ nói:
“Không phải không làm sao?”
Hàn Tư Ngôn ghé sát lại, đem cuốn sách trên tay cô để sang một bên, nói:
“Ừm, không làm.”
Cậu cúi đầu hôn cô, nụ hôn càng khiến khiến cho Thẩm Vụ say mê đến hít thở không thông. Sau đó cậu vén làn váy rộng thùng thình lên, chui vào trong.
Hơi thở ấm áp bất ngờ phả vào tiểu h/uyệt khiến Thẩm Vụ kêu lên:
“A… em làm gì vậy?”
Từ trong váy có thanh âm của Hàn Tư Ngôn vọng ra, lúc nghe còn có chút không rõ ràng:
“Thẩm Vụ, phía dưới của chị rất đẹp.”
Dứt lời, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nghiền ép lên hạt châu đã sớm sưng đỏ bởi vì động tình của cô.
“A… Ô ưm…”
Sắc mặt Thẩm Vụ lập tức đỏ bừng, cô vẫn không thể quen với hình ảnh một Hàn Tư Ngôn như thế, tưởng tượng đến cảnh cánh môi xinh đẹp của cậu liếm chỗ đó của cô thì cả người không nhịn được mà hưng phấn.
Hàn Tư Ngôn tham lam cho một ngón tay vào trong, đầu lưỡi vẫn còn đang liếm hạt châu mẫn cảm, nước từ trong t/i/ể/u h/u/y/ệ/t của Thẩm Vụ không ngừng chảy dọc theo ngón tay của cậu rồi lan đến cổ tay. Đầu lưỡi di chuyển xung quanh, dựa theo âm thanh rên rỉ kiều mị của cô mà tìm ra nơi mẫn cảm.
Cao trào đến rất nhanh và dữ dội, Hàn Tư Ngôn phát hiện cô sắp đạt đỉnh liền vội cởi quần áo cô ra, ngón tay cũng thay đổi từ một thành hai liên tục ra vào lúc nông lúc sâu trong t/i/ể/u h/u/y/ệ/t.
“A ….. ưm…..”
Thẩm Vụ nắm lấy cánh tay cậu mà kêu khóc cao trào, vùng mẫn cảm bị tập kích bất ngờ khiến t/i/ể/u h/u/y/ệ/t càng phun nhiều nước làm ướt sũng cằm Hàn Tư Ngôn và ga giường bên dưới.
Thẩm Vụ che mặt, cả người vừa run vừa khóc, Hàn Tư Ngôn chạm vào gáy cô thì bị cô giận dỗi đẩy ra, sau đó lại nghe thấy giọng nói không rõ ràng của cô, hình như đang mắng cậu là nhóc thối hay gì đó.
Cậu lấy khăn ướt ra lau phần thân dưới lầy lội giúp cô, hạ giọng nói:
“Thẩm Vụ, hiện tại em rất muốn làm chị.”