Tại thành phố Paris đông đúc người qua lại, hai cô cùng đi dạo trên đường. À! không phải họ đi dạo mà là họ đang chuẩn bị đồ đạc để trở về Trung Quốc sau chuyến du lịch do Công ty tổ chức.
........
Cô tên là Nhan Hiểu Trình, 21 tuổi. Đại loại cô là một người không nổi bật gì, học lực cũng bình thường. Chỉ là sau khi tham gia một dự án mà công ty thử nghiệm cô vô tình được chú ý đến. Cô là trẻ mồ côi, họ hàng không ai chăm sóc nên từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện. Lâm An là bạn thân của cô, cũng xuất thân từ cô nhi viện.
Tại sân bay, cô cùng Lâm An xuống khỏi taxi. 2 tiếng đồng hồ nữa máy bay mới cất cánh, với tính cách nhanh nhẹn không thích bị hối thúc của cô đến sớm cũng là chuyện thường tình. Thôi thì họ đi ăn nhẹ một chút.
Hiểu Trình đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Bên kia đường là một người đàn ông với một vẻ tuyệt vọng. Chẳng hiểu sao, cô lại chú ý đến người đàn ông này. Trên người anh ta mặc một bộ vest đen, khuôn mặt lem luốc kèm theo chút vết bầm, có vẻ người này vừa mới xa cơ lỡ vận hoặc bị cướp.
Cô theo cảm tính bước qua bên kia đường rồi đứng trước mặt hắn. Hắn ngước mắt lên nhìn cô đôi mắt chán chường, tuyệt vọng nhìn cô.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đưa đôi mắt thương cảm của mình dán lên người hắn.
" Anh bị làm sao vậy ?" cô gạng hỏi.
Hắn im lặng không trả lời cô, chỉ ngước lên nhìn rồi lại gục mặt xuống.
" Anh có cần tôi giúp không ?" cô có chút lo lắng hỏi
Hắn vẫn im lặng không nói gì! Bây giờ cô cảm thấy mình có chút lo chuyện bao đồng.
" Anh cũng là người Trung Quốc phải không ?" cô lại hỏi tiếp nhưng lần này vẫn là sự im lặng đến từ vị trí của hắn. Lần này cô thực sự mất kiên nhẫn nhưng vẫn muốn giúp đỡ hắn.
Căn bản là hắn thấy hổ thẹn trước mặt cô, hắn không muốn cầu xin ai cả. Hắn vẫn còn tự trọng, hoàn cảnh hôm nay cũng là do hắn tạo ra cả.
Cô lôi từ trong túi quần ra một số tiền ít ỏi mà mình kiếm được rồi dúi vào trong lòng bàn tay của hắn.
" Tôi.....tôi không đủ tiền giúp anh được nhiều nhưng số tiền này coi như là tôi mời anh một bữa cơm nhé !" cô nói xong liền đứng dậy.
Không ngờ bàn tay thô của hắn níu lấy tay áo cô, hắn bây giờ mới chịu mở miệng nói chuyện với cô.
" Cám ơn cô "
Cô cúi xuống nhìn hắn, khuôn mặt của hắn có một chút vết bẩn nhưng vẫn lộ ra nét đẹp của một người đàn ông. Hắn đẹp thật!
Lâm An từ đâu bước ra giật lấy tay Hiểu Trình ra sau cơ thể mình có ý muốn bảo vệ cô.
" A Trình, cậu đừng tin loại người này. Xã hội bây giờ toàn là hạng dối trá. " Lâm An nói
" Thôi mà, Tiểu An.....anh ta là người Trung Quốc chúng ta giúp một chút cũng không sao mà. " cô vội giải thích
Bổng đâu ra một giọng nói trầm thấp của hắn làm hai cô gái sững người.
" Tôi không phải lừa đảo......nếu thời gian trước tôi nghiêm túc thì tôi cũng không biến thành bộ dạng này." hắn hổ thẹn nói
Lâm An không nghe hắn giải thích một mực kéo cô đi. Cô vẫn quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó rồi lại an tâm theo chân Lâm An rời đi.
Bóng hình cô khuất dần khỏi tầm mắt anh, một đường cong huyền mĩ hiện trên khuôn mặt lem luốc của anh. Đôi mắt anh nhìn xuống số tiền trong tay lặng thầm nói.
" Cám ơn cô gái, số tiền ít ỏi này của em cũng đủ để tôi trở về rồi. "
..........
Chương này cũng chỉ nói sơ qua thôi nên hơi ngắn. Chương sau mới chi tiết hơn về na9 nhoá ^\_^
Danh Sách Chương: