• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Về đến căn nhà nhỏ, cả hai người đều vào trong, Hiểu Trình cô quay người muốn đóng cửa thì Dạ lại ôm chặt lấy từ phía sau.

Cô đóng chặt cửa vì sợ bị nhìn thấy, ngược lại là khá bất ngờ về hành động của anh bây giờ.

Có lẽ cô hiểu đôi chút, anh đương nhiên sẽ có buồn khổ, nhưng người anh sợ buồn bã nhiều nhất có lẽ là cô.

Thượng Quan Dạ dụi mặt vào vai cô, mùi hương thoang thoảng của nước hoa dần lọt vào mũi anh. Hơi thở anh trầm ấm nóng của anh làm Hiểu Trình có chút nhột, cô liền cựa quậy cơ thể.

" Em thật quyến rũ...xin lỗi em vì anh lại không nói cho mẹ biết chuyện của chúng ta. Anh thật không ngờ mẹ lại có thể đối xử như vậy với em. Anh..." anh chưa kịp nói xong thì cô liền quay người lại đặt bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng anh.

" Em không để ý mấy chuyện đó. Cái tấm thẻ này em sẽ cất giữ cẩn thận... chuyện anh làm tối nay làm em rất hạnh phúc." cô nói xong liền rút bàn tay ra khỏi môi anh rồi nhón chân lên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh.

Dạ đột nhiên sửng người, anh ôm chặt lấy cô mấp máy đôi môi chuyển động theo thật nhịp nhàng. Đôi mắt anh nhắm lại cảm nhận hạnh phúc lan toả đến thấu cả xương tủy.


...............

Hôm nay cô cùng Dạ tới công ty, vừa mới vào đến cửa chính đã gặp Lâm An và Tiêu Dực đã đứng đợi sẵn.

Nhìn thấy bạn mình, cô nàng vui vẻ bước nhanh tới cầm lấy bàn tay cô.

" Này, hôm qua cậu ngầu ghê ! Mình cứ sợ cậu sẽ im lặng như hến ấy." cô nàng vừa nói vừa chọc chọc tay cô có ý ghẹo.

Hiểu Trình không nói gì mà chỉ ngước lên nhìn Dạ rồi mỉm cười thoải mái.

Tiêu Dực đi đằng sau lưng Lâm An, bỗng nhiên khi không lại khoác vai cô nàng có vẻ rất ân ái làm A Nhan của chúng ta Ồ lên một tiếng.

Dạ đứng nãy giờ cũng nhịn cười, anh nhìn thằng cổ thụ cuối cùng cũng biết tán gái và thu phục như thế nào.

Nụ cười của Dạ tự nhiên lại biến thành gian tà trong mắt hắn, hắn hất hàm nói " Dạ thối, cậu cười cái gì ? "

Anh lại thoải mái khoanh tay lên ngực nói " Cổ thụ già cũng có lúc nở hoa ấy mà. "

" Cậu...!" hắn không nói được gì lại đang chỉ tay vào mặt anh với ý cảnh cáo khá gắt. Hắn tự dựa vào người Lâm An làm cô nàng khó chịu, kết quả là bị gạt tay ngã ra sau không một thương tiếc.

Hắn đau đớn không nói được gì càng không dám nhõng nhẽo. Cô nàng liếc lạnh qua một cái cũng đủ sợ chết khiếp.

" Đáng đời." Hiểu Trình thêm vào một câu có tâm làm hắn giống như đang bị hội đồng bắt nạt vậy. Có điều là không thể kháng nghị...

..............


Giữa trưa, anh vẫn chăm chú tập trung xử lý, phê duyệt hết mấy tập tại liệu lúc trước chưa làm hết.

Sẵn tiện nhìn máy tính, anh lại liếc mắt nhẹ nhàng qua nhìn cô làm việc. Hiểu Trình tập trung cao độ nên không để ý ánh mắt bắn tim đùng đùng của ai kia.

Điện thoại trên bàn làm việc rung lên làm anh giật mình, là số của mẹ nên làm anh khá lười nhác bắt máy.

" Alo mẹ sao."

" Giang Tranh về nước rồi, con mau ra sân bay đón con bé đi. Nó về thăm con đấy !"

Anh sững người lại, cả toàn thân có chút do dự. Ánh mắt anh nhìn cô một chút rồi lại cúi xuống lạnh lùng đáp.

" Mẹ có thể tự đi được mà. Con tắt máy đây!"

Dạ nói xong liền tắt máy ngay, anh vừa cảm thấy mệt mỏi lại vừa có chút sợ hãi xuất hiện trong lòng.

Giang Tranh mới 18 tuổi, cô ấy là con gái Giang gia có mối quan hệ thân mật với Thượng Quan gia. Dù không có hôn ước nhưng Giang Tranh có tâm ý với anh lại cộng thêm sự ủng hộ của mẹ. Điều này làm anh thật áp lực.

Tin nhắn tới điện thoại của Hiểu Trình, cô đang làm việc dở dang thì phải dừng lại.

Vị hôn thê của Dạ đã về, cô mau bảo nó tới sân bay đón con bé đi. tin nhắn hiện trên màn hình đập thẳng vào mắt cô.

Vị hôn thê, anh có vị hôn thê. Vậy tại sao anh lại dấu diếm không cho cô biết. Trái tim cô khó chịu hẳn, trong lòng thật nhức nhối đau đớn quá !

Hiểu Trình không thể suy nghĩ gì được, ngay lúc này cô muốn khóc cũng không nổi.


Cả người như run rẩy, cơ thể cô như đi theo lý trí bước vào phòng chủ tịch. Nhìn thấy cô bước tới, anh liền thay đổi khuôn mặt khó chịu, chân mày cũng giãn ra.

" Em..."

Hiểu Trình bước tới ôm lấy cổ anh từ phía sau, giọng cô hơi run nhưng lại cố gắng điềm tĩnh nói " Anh đến sân bay đón cô ấy đi, anh đừng lo cho em. Là em không muốn người khác nghĩ mình ích kỷ. "

" Bà ấy nói với em sao ?" anh trầm trọng nói tiếp " Anh không thèm đi. "

Dạ biết cô phải cứng rắn thế nào mới dám nói ra được điều này. Chỉ là tự an ủi bản thân mình ngoài mặt nhưng lòng cô lại khó chịu, anh đều biết.

Nhưng nhìn cái vẻ mặt muốn thuyết phục kia lại làm anh...

" Anh sẽ đi cho em vừa lòng. Tối anh sẽ về sớm."

Cô gật gật đầu rồi hôn nhẹ lên má anh. Có lẽ điều này sẽ khiến bác gái thay đổi một chút gì đó với cô, ví dụ như định kiến.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK