Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phủ tướng quân không phân biệt đích thứ, ta đã yêu mến Tố Uyển từ lâu. Dù nàng là thứ nữ, ta cũng nguyện cưới nàng làm chính thê.”

Vị hôn phu của tỷ tỷ, Thẩm An, quỳ gối giữa chính sảnh, từng lời nói vang dội.

Thấy hắn đã bày tỏ, trạng nguyên lang Hứa Tấn đứng bên cạnh cũng vội quỳ xuống theo.

“Ta tự biết mình không xứng với đại tiểu thư, nhưng đã ngưỡng mộ nàng từ lâu. Cả đời này, ngoài nàng, ta không lấy ai khác. Ta không thể lừa dối Tố Uyển, lại để nàng hồ đồ mà thành thân với ta.”

“Vậy nên, đổi hôn sự chính là cách giải quyết tốt nhất!”

Thẩm An và Hứa Tấn đồng thanh nói.

Hai người quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy, ánh mắt kiên định, biểu hiện rõ ràng rằng họ quyết tâm đến cùng.

Ta ngước nhìn về phía thượng tọa, đại phu nhân đã giận đến không nói thành lời, còn phụ thân tuy mặt không lộ vẻ tức giận nhưng tách trà trong tay ông lại bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan trước mặt hai người.

“Ngông cuồng! Hôn nhân đại sự, há có thể để các ngươi tùy ý đùa cợt như vậy?”

Thẩm An định mở miệng phản bác, nhưng bị tỷ tỷ đang lao lên phía trước cắt ngang.

“Thẩm An! Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi yêu ai?”

Hôn sự giữa tỷ tỷ và Thẩm An vốn là do hắn cưỡng cầu mà có.

Ban đầu, tỷ tỷ đã đính ước với nhi tử trưởng của Thôi gia, một gia đình hoàng thương. Mối hôn sự này vốn được phụ thân định từ khi tỷ tỷ còn nhỏ, lúc ông còn ở quê nhà.

Nhưng năm đó, Thẩm An đến kinh thành để trình bẩm công vụ, ngày vào thành, hắn gặp tỷ tỷ và vừa gặp đã đem lòng si mê.

Thẩm An tìm đến cầu thân, biết tỷ tỷ đã đính hôn nên đành phải bỏ cuộc.

Sau này, Thôi gia gặp chuyện, gia đình tan nát, trưởng tử Thôi gia đích thân đến để từ hôn với tỷ tỷ. Biết được tin này, Thẩm An bám riết không buông, cuối cùng mới cưỡng cầu đổi thành hôn sự giữa hắn và tỷ tỷ.

Thẩm An giỏi ăn nói, khiến tỷ tỷ lầm tưởng hắn thật lòng yêu thương, là một mối lương duyên tốt đẹp.

Nhưng ở kiếp trước, không lâu sau khi tỷ tỷ gả vào Thẩm gia, Thẩm An liền đưa về một đứa trẻ tám tuổi.



Đứa bé đó là con của hắn và một nữ nhân người Hồ ở biên cương. Đến lúc này tỷ tỷ mới biết bộ mặt thật của Thẩm An.

Đứa bé ấy đã lớn, biết rõ mẹ ruột của mình là ai, tự nhiên không chịu hòa thuận với tỷ tỷ, thường xuyên gây sự và còn khiến tỷ tỷ mất đi đứa con của mình.

Thẩm An sau khi biết chuyện lại chẳng mảy may để tâm, trái lại còn trách mắng tỷ tỷ không giữ được con. Tỷ tỷ vì tính cách nhu nhược, tuy từng náo loạn một phen, cuối cùng vẫn phải nuốt xuống khổ đau.

Đứa con riêng kia được Thẩm An dung túng, thậm chí còn phóng hỏa muốn thiêu c.h.ế.t tỷ tỷ. Nhưng không ngờ, lửa lan quá lớn, cháy toàn bộ phủ tướng quân, không một ai sống sót.

Giờ đây, Thẩm An trọng sinh trở lại, tất nhiên không muốn cưới tỷ tỷ nữa, liền chuyển ánh mắt sang ta.

Ta là con của tiểu thiếp, địa vị thấp kém, không có chỗ dựa.

Nhưng ta nghĩ, quan trọng nhất có lẽ là vì ta không thể sinh con.

Kiếp trước, ta và Hứa Tấn thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có con.

Hứa Tấn khinh thường ta là thứ nữ, không có ngoại tổ hùng mạnh giúp đỡ hắn, lại không sinh được con nối dõi, nên cưới thêm nhiều phòng tiểu thiếp, thậm chí còn nuôi cả kỹ nữ làm ngoại thất.

Sau này, hắn dung túng tiểu thiếp khinh thường, sỉ nhục ta, thậm chí ngay trong tiệc sinh nhật của ta, hắn còn rước kỹ nữ về phủ và tuyên bố muốn hưu thê.

Ta giận đến cực điểm, trong cơn phẫn nộ đã đá hắn một cước, khiến hắn “tuyệt tử tuyệt tôn.”

Ta liếc nhìn sang Hứa Tấn, hắn đang quỳ, khi ánh mắt chạm vào ta, hắn vô thức đưa tay ôm lấy bụng.

Ta liền biết, hắn cũng đã trọng sinh.

Một người muốn đổi lấy một nữ nhân địa vị thấp, không thể sinh con, để dễ bề nuôi dưỡng con riêng.

Một người muốn đổi lấy một tiểu thư quyền quý dễ khống chế, để an nhàn hưởng lợi.

Ta bật cười, hai người bọn họ thật sự rất thú vị.

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng ta và tỷ tỷ không thể sống thiếu họ sao?

02



Thành thân vốn là đại hỷ sự, mấy ngày trước đã có rất nhiều thân tộc từ quê nhà đến giúp đỡ.

Ngày mai chính là ngày ta và tỷ tỷ thành thân, chuyện này giờ đã lan truyền khắp nơi, người biết không ít, ngoài việc đổi hôn, dường như chẳng còn cách nào khác.

Thẩm An và Hứa Tấn chính là nắm chắc điểm này, nên mới đến trước ngày thành thân để đòi đổi hôn.

“Ngươi thật lòng thích ta sao?”

Ta hỏi Thẩm An.

Thẩm An nhìn ta, hất tay tỷ tỷ ra.

“Thật lòng muôn phần.”

Nhìn đôi mắt vừa chân thành vừa giả dối của hắn, ta khẽ cười.

“Nếu đã thật lòng, vậy không thể nhập nhằng mập mờ. Ngươi và tỷ tỷ phải từ hôn, ký vào tờ từ hôn thư này, rồi hãy đến bàn chuyện với ta.”

Ta từ trong tay áo lấy ra tờ từ hôn thư, ném xuống trước mặt Thẩm An, lại quay người ném cho Hứa Tấn một tờ khác.

Thẩm An cầm lấy từ hôn thư, không thèm nhìn đã ký ngay.

Ngược lại, Hứa Tấn cầm lên như muốn xem xét cẩn thận.

Ta tháo cây trâm mà hắn tặng, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.

“Trạng nguyên lang tốt nhất nên ký sớm đi, từ hôn xong mới có thể tìm được nhân duyên tốt đẹp.”

Hứa Tấn nhìn cây trâm vỡ nát dưới chân ta, theo phản xạ run rẩy một chút, rồi cầm bút ký tên không chút do dự.

Thấy cả hai người đều đã ký tên, đóng dấu, ta thu lại từ hôn thư, thở phào một hơi.

Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, mím môi không nói gì, nhưng nhìn đôi tay run rẩy của nàng, ta biết nàng đã giận đến cực điểm.

Phụ thân tuy giận dữ nhưng không nói gì thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang