10
“Ta không có lòng tốt như muội!”
Tỷ tỷ đứng phắt dậy, đặt mạnh chén trà xuống bàn:
“Trong kỹ viện có thể có những người bất đắc dĩ, nhưng Hoa Nhụy thì không! Ngụy Tố Uyển, ta chỉ hỏi muội, nếu muội không bị từ hôn, nếu những gì ta mơ thấy là thật, muội thật sự có thể không mang thành kiến sao?”
“Ta có thể.”
Ta trả lời dứt khoát.
“Hôm đó, Hứa Tấn nói với Hoa Nhụy rằng sẽ tìm ta để từ hôn, sau đó cưới nàng. Chính vì có người nói với nàng rằng Hứa Tấn nuốt lời, nên nàng mới khó sinh mà c.h.ế.t cả mẹ lẫn con. Còn đứa con riêng của Thẩm An bị ngựa đá là do có người động tay vào yên ngựa.”
“Tỷ tỷ, hai người đó là do muội phái đi.”
“Tỷ tỷ, muội sẽ tìm những kẻ hại ta để báo thù, nhưng muội sẽ không vì thân phận của Hoa Nhụy mà mang thành kiến với người khác. Huống hồ, kẻ đáng c.h.ế.t nhất chính là đám nam nhân.”
Nghe ta nói xong, tỷ tỷ cuối cùng cũng đồng ý nhận người của Tô Tình Hàn vào học đường.
Học đường dần dần đông đúc hơn, nhiều cô bé từ những gia đình bình dân cũng được đưa đến đây học.
Học trò tăng lên, nhưng học phí chúng ta thu rất thấp. Để nuôi dưỡng học đường và mua dược liệu, dụng cụ giảng dạy, học đường nhanh chóng rơi vào cảnh túng thiếu.
Tỷ tỷ là đích nữ của phủ thượng thư, dĩ nhiên có chút tiền riêng, nàng muốn lấy ra để hỗ trợ học đường, nhưng ta đã từ chối.
Ta dẫn tỷ tỷ và các nữ tiên sinh trong học đường đến chính đường của ngoại viện.
Các buổi giảng dạy trong học đường đều diễn ra ở nội viện, còn chính đường ngoại viện vốn đang sửa chữa, đến hôm nay mới được hoàn tất.
Ta đưa họ vào bên trong.
“Từ ngày mai, mong các tiên sinh ngoài giờ dạy học có thể thay phiên đến đây tọa đường chẩn bệnh.”
“Đông gia có ý gì vậy?”
Các nữ tiên sinh nhìn ta, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Ta kéo tấm vải đỏ che bảng hiệu ở chính đường xuống. Trên tấm bảng vuông vắn là ba chữ lớn được viết ngay ngắn: ‘Thịnh Khôn Đường!’
Ta hướng về phía họ, cúi sâu bái lạy:
“Ngày mai, Thịnh Khôn Đường chính thức khai trương. Mọi chuyện đều trông cậy vào các vị tiên sinh. Không cầu các vị tận sức kiệt lực, chỉ mong các vị hết lòng hết dạ.”
Những nữ tiên sinh do Thôi Mục mời đến đều là cao thủ trong giới y thuật, nhưng trong gia tộc của mình, họ chưa từng có cơ hội để thể hiện tài năng.
Phần lớn họ đều là cầu nối hôn nhân giữa các thế gia y dược. Cuộc hôn nhân của họ đổi lấy chẳng qua là một đơn thuốc bí truyền, nhưng cái giá phải trả lại chính là cả cuộc đời của họ.
Tối hôm đó, Thịnh Khôn Đường vô cùng náo nhiệt.
Có tiếng khóc, tiếng cười, nhưng nhiều hơn cả là hy vọng về tương lai…
Nhờ vào danh tiếng trước đó của học đường, khi Thịnh Khôn Đường khai trương, việc buôn bán cũng khá ổn. Về sau, nhờ y thuật của các tiên sinh, người đến chẩn bệnh ngày một đông.
Danh tiếng của Thịnh Khôn Đường ngày càng vang xa, rồi số lượng trẻ nhỏ đến xin bái sư học nghệ cũng nhiều lên.
Ta và tỷ tỷ ngày càng bận rộn. Dù phụ thân từng nói không cho phép chúng ta xuất đầu lộ diện quá nhiều, nhưng sau những chuyện trước đây, chúng ta đã không còn cơ hội để gả cao. Phụ thân đã hoàn toàn từ bỏ chúng ta, tập trung hết mọi chú ý vào ấu đệ, nghe nói còn chuẩn bị chọn một nữ tử từ chi nhánh bên để nhận làm con thừa tự.
Còn về phần đại phu nhân, bà cũng không còn tâm trí quản chúng ta nữa. Bà phải lo việc quản gia, phải giám sát ấu đệ học hành. Nghe nói, hậu viện lại có một tiểu thiếp mang thai, khiến bà bận đến mức đầu óc rối tung.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Cho đến ngày hôm đó, thánh chỉ trong cung truyền đến, triệu ta và tỷ tỷ tiến cung.
11
Hôm đó, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ánh sáng mặt trời hắt lên mái ngói vàng của đại điện chói lòa đến mức khiến người ta nhức mắt.
Dù vậy, ta vẫn vừa nhìn đã thấy Thẩm An và Hứa Tấn đang đứng trước cửa đại điện.
Thẩm An khoác bộ quân trang, nước da đen sạm, vóc dáng cao lớn, so với trước đây lại thêm vài phần sát khí lạnh lùng.
Thẩm An thô lỗ, càng làm nổi bật dáng vẻ thư sinh đạo mạo của Hứa Tấn đứng bên cạnh, khiến hắn trông càng thêm cao ráo phong nhã, nhưng cũng đầy vẻ giả dối.
Tỷ tỷ vừa nhìn thấy bọn họ, không khỏi siết chặt lấy tay ta:
“A Uyển, bọn họ sao lại quay về? Hoàng thượng triệu chúng ta vào cung có liên quan đến bọn họ không?”
Ta vỗ nhẹ lên tay tỷ tỷ, ra hiệu nàng bớt lo lắng.
Ta nắm tay tỷ tỷ bước lên bậc thềm, khi lướt qua Hứa Tấn, ánh mắt chạm vào hắn, ta nhìn thấy rõ ràng hắn mỉm cười, không tiếng động mà nói ra một câu:
“Phu nhân.”
Phu nhân?
Hứa Tấn vốn không phải người để lộ cảm xúc, nụ cười vừa rồi của hắn tuyệt đối không đơn thuần chỉ là khiêu khích.
Việc bọn họ đột nhiên từ biên cương trở về chắc chắn là có biến động gì đó…