Ta trẹo chân trên bậc thang gỗ cuối cùng của trà lâu.
Một thoáng loạng choạng, khi ta ngẩng đầu lên, qua khe cửa lớn, ta nhìn thấy phu quân từng thề yêu ta sâu đậm đang đè một nữ nhân xuống giường.
Hai người họ quấn quýt không chút kiêng dè, y phục bị xé nát vương vãi khắp nơi vì sự vồ vập gấp gáp.
Phu quân vốn luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị trước mặt ta, giờ đây lại dùng đôi ngọc uyên ương của chúng ta để trêu đùa, miết qua lại trên thân thể đầy đặn của đối phương.
Cho đến khi ta nhìn rõ khuôn mặt kia, một tiếng sấm như nổ vang trong đầu, tai ta ù đặc, toàn thân run rẩy, suýt nữa không đứng vững.
— Kẻ là con riêng của cha ta, hung thủ đã hại c.h.ế.t mẫu thân ta!
Nàng đáng lẽ phải c.h.ế.t trong biển lửa để đền mạng cho mẫu thân ta mới phải!
Hiện tại, nàng đang sống sờ sờ nằm dưới thân Cố Hoài Từ.
Trên cổ cao của Thẩm Thanh Thanh chằng chịt những vết yêu cũ mới đan xen.
Cố Hoài Từ vùi đầu vào đó, đắm chìm không muốn rời.
Nàng qua khe cửa, nhìn ta bằng ánh mắt khiêu khích, tay quấn lên cổ Cố Hoài Từ, giọng ngọt ngào, thổn thức:
“Tỷ phu, Thanh Thanh khó chịu quá.”
“Những gì tỷ tỷ còn thiếu trên giường, Thanh Thanh bù gấp đôi có được không?”
Người từng là bông hoa cao ngạo trước mắt bao người, giờ đây lại khiến người ta ghê tởm đến cực điểm.
“Thứ như nàng mà cũng dám nhắc đến Vân Nghi sao?”
Cố Hoài Từ buông lời nhơ nhuốc, đầy rẫy những từ ngữ chẳng thể nghe nổi, rồi lại hung hăng đè lên nàng.
Vết thương ở mắt cá chân như lan tới ngực, xé nát hận ý, khiến ta đau đến thấu xương.
Thẩm Thanh Thanh vui vẻ ngắm nhìn, vừa kêu rên ám muội, vừa vươn môi lên áp vào đôi môi bạc của Cố Hoài Từ, khẽ khàng thì thầm:
“Nhưng chẳng phải tỷ phu thích những kẻ hiểu lòng như muội sao?”
“Nếu không, sao tỷ phu biết rõ đại tỷ chẳng thể dung kẻ khác mà lại đưa một t.h.i t.h.ể cháy đen ra lừa nàng ta, còn giấu muội ngay dưới mí mắt tỷ ấy để ngày ngày vui thú?”
“Đến cả trà lâu cũng không tha, tỷ phu chẳng sợ bị tỷ phát hiện sao?”
Cố Hoài Từ nghiến răng, cắn mạnh vào tai nàng.
Nàng thét lên vì đau, hắn cười lạnh:
“Nàng ấy ngay cả mạng cũng có thể cho ta, sao có thể nghi ngờ ta được chứ?”
Trong phòng, lửa dục bùng cháy.
Ngoài phòng, gió tuyết nổi lên dữ dội.
Đứng giữa trời tuyết, ta ôm chặt lấy mối hận, lạnh đến thấu xương, giọng nói phát ra cũng run rẩy từng hồi.
02
“Đã bao lâu rồi?”
Thị vệ quỳ một gối xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
“Một… hơn một năm rồi, thưa phu nhân. Không phải chúng thuộc hạ cố ý giấu người, mà là Hầu gia đã hạ lệnh chết, không ai dám nhiều lời.”
Hơn một năm?
Đó là vào năm thứ hai sau khi Cố Hoài Từ được phong Hầu bái Tướng.
Cũng là năm phụ thân bị ta dùng thế sét đánh hạ ngục nhưng lại thoát thân bình an.
Khi đó, Cố Hoài Từ nói với ta rất nhiều về thế cục khó xử trên triều đình, về hoàn cảnh gian nan của Cố gia, và cả sự bất đắc dĩ của chính hắn.
Nói đến cuối cùng, ta lạnh lùng rút thanh kiếm bên đầu giường ra.
Hắn mới tái mặt, nói rằng chính tay mình đã “giết” Cố Thanh Thanh, kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân ta, để ta được an lòng.
Thi thể cháy đen kia bị hắn lạnh lùng một cước đá xuống dòng sông cuộn chảy, hắn nói:
“Vân Nghi, đại thù đã báo, từ nay nàng phải vui vẻ hơn.”
Hóa ra, từ đầu đến cuối chỉ là một màn lừa dối.
Nếu hắn đã bội tín phản nghĩa trước, thì cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.
“Quản chặt cái miệng của mình, hôm nay coi như chưa từng thấy ta.”
Ta xoay người rời đi, giữa gió tuyết giật mạnh xuống khối ngọc uyên ương trên người, tùy tay ném cho một đứa trẻ ăn mày ven đường.
Những gì đã vấy bẩn, cả người lẫn vật, ta đều không cần nữa.
Bước trên gió tuyết, ta nhớ lại bảy năm bên Cố Hoài Từ.
03
Nhớ năm Cố Hoài Từ mười bảy tuổi, khi ta phục kích ba canh giờ nhưng một mũi tên lệch đã không lấy được mạng của phụ thân, lại dẫn đến toàn thành truy sát.
Hắn đưa tay về phía ta:
“Lại đây, có ta ở đây, xe ngựa của phủ Hầu sẽ không ai kiểm tra.”
Nhớ khi hắn, đứa con thứ như đi trên băng mỏng, vì muốn cưới ta – một người không có bất kỳ chỗ dựa nào – mà bị ép quỳ trong gió tuyết đầy trời, nhận ba mươi quân côn.
Rõ ràng m.á.u thịt be bét, nhưng vẫn gượng cười ba phần:
“Vân Nghi, ta, Cố Hoài Từ, không thể lấy ra sính lễ lớn để cầu cưới nàng, vậy dùng nửa cái mạng này chứng minh quyết tâm của ta.”
Nhớ đêm tân hôn, đôi má hắn đỏ ửng, khi hân hoan nhấc khăn voan che đầu ta, vẻ ngượng ngùng ấy:
“Vân Nghi, từ nay nàng chính là thê tử của ta. Nguyện làm đôi chim hồng cùng bay, trăm tuổi không xa lìa.”
Nhớ khi ta mất đứa con đầu tiên, hắn run rẩy và bối rối bế ta ra khỏi vũng máu, trán lạnh tựa lên má ta, từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm khuôn mặt ta:
“Vân Nghi, đừng ngủ nữa. Ta trở về rồi, ta sẽ đứng ra vì nàng. Lễ pháp không thể lấy mạng gã, ta liền dùng mạng đổi mạng.”
Nhớ khi ta mất đứa con thứ hai, hôn mê không tỉnh, hắn cầm tay ta ngồi bên giường, một đêm mà tóc hóa bạc:
“Dẫu cho cảnh đẹp ý vui, không có nàng bên cạnh thì có ý nghĩa gì?”
“Nếu có thể, ta nguyện dùng mọi thứ để đổi lấy việc nàng mở mắt.”
Nhớ khi Hoàng hậu giam giữ ta tại Trung cung, ép buộc Cố Hoài Từ phải cưới muội muội thứ xuất của bà, hắn giận dữ chặt đứt ngón tay, thề quyết liệt:
“Nếu phụ lòng Vân Nghi, ta, Cố Hoài Từ, sẽ chịu vạn mũi tên xuyên tim mà chết.”
Lời thề ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng hôm nay hắn lại phản bội, đắm chìm trong những cuộc vui với người khác, như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim gan ta.
Ta hận, và ghê tởm.
Gió tuyết phủ kín con đường ta từng đi qua.
Ta nghĩ, ta nên chọn một con đường khác để bước đi.