04
Cố Hoài Từ trở về phủ khi trời đã về chiều.
Hắn như thường lệ, luôn mang theo vẻ áy náy cùng những món quà vặt ta yêu thích mỗi khi trở về muộn.
Hôm nay là hạt dẻ rang, khoai ngọt mật và hồ lô đường.
“Hạt dẻ rang ở thành Đông mềm nhất, khoai ngọt ở thành Tây ngọt nhất, còn hồ lô đường ở thành Bắc là món phu nhân quen ăn. Vi phu có nói sai chăng?”
Hắn cuốn theo gió tuyết bước vào, trên áo hồ cừu vẫn còn vương chút tuyết vụn, thậm chí chưa kịp phủi đi đã vội nửa quỳ trước mặt ta, lấy từ trong n.g.ự.c ra những món quà vặt, như khoe bảo vật để làm ta vui:
“Thân thể phu nhân yếu ớt, mấy thứ này phải ăn lúc còn nóng mới tốt. Ta thấy xe ngựa chậm quá, nên tự mình cưỡi ngựa đi một chuyến, nàng sờ thử, vẫn còn nóng.”
Đầu ngón tay hắn lạnh buốt, ngay cả chóp mũi cũng đỏ lên vì giá rét, nhưng trong mắt lại bùng cháy một ngọn lửa.
Hắn nghiêng đầu, định hôn lên môi ta.
Ta quay đầu, mang theo vẻ chán ghét tránh đi.
Hắn lộ vẻ ba phần kinh ngạc, ba phần tổn thương và bốn phần khó hiểu:
“Có phải nàng trách ta về muộn không? Nàng cũng biết hiện giờ ta không giống trước đây, thân mang trọng trách, tất nhiên bận rộn hơn nhiều.”
Nói như giải thích xong, hắn đưa những món quà vặt tới trước mặt ta:
“Muốn ăn món nào, ta đút nàng.”
Vẻ chân tình tha thiết ấy, như thể những điều điên rồ ta nhìn thấy vào buổi trưa chỉ là một giấc mơ hỗn loạn.
Nhưng nhìn kỹ, lớp áo lót bên trong của hắn hơi nhăn, trên n.g.ự.c áo trong còn vương một lớp phấn nhạt.
Cả người hắn còn mang mùi bạch chỉ mà chỉ Thẩm Thanh Thanh và mẹ nàng ta mới có.
Hắn thật đáng sợ, một mặt dịu dàng chu đáo yêu ta, một mặt lại ngang nhiên lừa dối phản bội ta.
Bàn tay siết chặt đau nhói, ta nhấc bức thư lên, như đùa cợt nói:
“Chàng còn nhớ Tiểu Đào trong viện của ta không?”
“Nàng ta vượt ngàn dặm theo biểu ca, mang theo toàn bộ gia sản để gả cho hắn, vậy mà sau khi làm ăn khá giả, hắn lại cưới thêm một bình thê.”
“Trước kia hai người yêu nhau thắm thiết như thế, lúc dẫn Tiểu Đào đi còn từng hứa với ta rằng sẽ đối tốt với nàng cả đời. Không ngờ đời của nam nhân lại ngắn đến vậy.”
“Chàng nói xem, kẻ bội ước nên làm thế nào đây?”
05
Bàn tay Cố Hoài Từ trên lò sưởi khẽ run, tức khắc lạnh lùng thêm vài phần:
“Vân Nghi, không phải ai cũng rảnh rỗi mà để tâm đến những chuyện tình ái trong hậu viện. Những chuyện vụn vặt thế này nào đáng để đưa ra trước mặt nàng và ta.”
“Một tỳ nữ xuất thân thấp hèn, làm bình thê của phú thương cũng chẳng tính là sỉ nhục nàng ta. Nuôi dưỡng trong cảnh gấm vóc, còn muốn thế nào nữa?”
Thì ra chỉ cần cung phụng trong cảnh gấm vóc là đủ rồi sao!
Ta kéo ra một nụ cười ba phần chế nhạo:
“Đã vậy, dùng bữa thôi, món ăn cũng nguội cả rồi.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy các món ăn trên bàn, hắn nhíu mày:
“Sao lại không có lấy một món mặn? Đám hạ nhân làm gì vậy?”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta, không tiện ăn mặn.”
Sắc mặt Cố Hoài Từ thoáng cứng lại:
“Xin lỗi, Vân Nghi. Hôm nay ở kinh thành có quá nhiều việc quan trọng, ta lại bận đến quên mất ngày giỗ của nhạc mẫu. Ta...”
“Không sao cả!”
Hắn bận rộn cùng Thẩm Thanh Thanh lăn lộn suốt cả buổi chiều.
Ta biết cả rồi.
Chậm rãi đứng dậy, ta mang theo lá thư kia:
“Hôm nay ta mệt quá rồi, muốn nghỉ trước, chàng cứ từ từ dùng bữa.”
“Đợi ta tắm nước nóng xong sẽ đến với nàng.”
“Không cần đâu, ngày giỗ của mẫu thân, ta chỉ muốn ngủ một mình.”
Cố Hoài Từ khựng lại:
“Ngày mai ta sẽ cùng nàng về thăm Thẩm phủ nhé.”
Về nhà mẹ đẻ?
Cũng được.
Tên phụ thân mặt dày không biết xấu hổ cùng ngoại thất kia, cũng nên gặp một lần.
06
Cố Hoài Từ cưỡi ngựa cao to, dẫn theo ta cùng một xe ngựa đầy sính lễ, oai vệ trở về Thẩm gia.
Dọc đường, không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ thẹn thùng đỏ mặt, lại thêm bao kẻ ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.
Nhưng chẳng ai hay biết, trong xe ngựa này, lại có một chiếc hoa tai không thuộc về ta.
Đó chính là chiếc hoa tai mà mẹ của Thẩm Thanh Thanh, người đàn bà dơ bẩn kia, đã đeo trong ngày ép c.h.ế.t mẫu thân ta.
Cũng là thứ mà Thẩm Thanh Thanh cố ý để lại, như một sự khiêu khích và sỉ nhục.
Chiếc hoa tai sắc nhọn, như đ.â.m sâu vào tim ta.
Khi bước xuống xe ngựa, Cố Hoài Từ theo thói quen đưa tay ra đỡ ta.
Nhưng ta nghĩ đến sự giả dối của hắn, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tránh người hắn, tự mình xách váy bước xuống.
Hắn nhíu chặt mày:
“Phu nhân, sao nàng lạnh nhạt với ta quá vậy?”
Ta nhìn hắn, vẻ mặt bình thản đến đáng sợ.
Rõ ràng là ngươi lừa dối trước.
Quay đầu lại, ngươi trách ta lạnh nhạt với ngươi sao?
Chẳng lẽ kẻ bội tín phản nghĩa không phải là ngươi?
Kẻ đầu tiên đ.â.m con d.a.o vào tim người khác không phải là ngươi?
“Vân Nghi à, con về sao không báo trước cho cha một tiếng, để cha chuẩn bị vài món con thích ăn?”