"Phương Dịch!" mẹ cậu lớn tiếng gọi "Em gái mày quên mang theo vở bài tập, mang sang cho nó đi!"
Dương Quyên vội vội vàng vàng chạy từ trong nhà đuổi theo "mau mau mang đến cho nó"
"Mẹ, con cũng sắp trễ giờ mất rồi! Huống chi trường của cả hai cũng không chung hướng" Phương Dịch lúng túng đáp.
"Mày đến muộn một lát cũng chả ảnh hưởng, em gái mày nhỏ như thế không lẽ muốn nó bị thầy giáo phạt sao? Mày xem, rõ ràng làm anh mà việc nhỏ nhặt như vậy cũng chẳng thể giúp được nó?" Dương Quyên tức tối cao giọng quát.
Cùng lúc đó, Phương Kiều chỉnh tề xách cặp sách từ trong phòng đi ra ngoài, đi tới cửa liền xỏ giày chuẩn bị đi ra ngoài, không thèm nhìn lấy cậu một cái.
"Nhưng mà con không có xe đạp, tại sao không nhờ anh ấy đi."
"Đứa nhỏ này thật tình! Mày xem anh trai mày là năm cuối cấp 3 rồi, học hành cũng cực khổ như thế, sao có thể phiền nó mấy cái này được! Cứ phải nhiều lí do thế à? Còn không mau đi để em gái chịu phạt thì chắc mày cũng không cần ăn cơm tối nay đâu!"
Dương Quyên vừa luyên thuyên vừa nắm chặt hai vai của Phương Dịch đẩy ra ngoài.
Mặc dù không tình nguyện nhưng xem ra cũng đã sắp trễ rồi, Phương Dịch cầm lấy tập, chạy thật nhanh xuống lầu. Vượt qua hành lang vừa bẩn vừa tối tăm, Phương Dịch nửa chạy nửa né đống rác dưới chân, rất nhanh đã hết năm tầng lầu.
Nay đã là đầu đông, trời vẫn còn mờ mịt chưa sáng hẳn, nhưng cái hanh khô thì có thể nhận thấy rõ.
Cậu vụt chạy thật nhanh, mặc cho từng đợt
từng đợt gió lạnh thốc vào cổ, cắt vào những chỗ trống trên cơ thể tựa như những lưỡi dao sắc, hằn lại những vết đỏ đầy mặt và tay.
Một trận chuông leng keng leng keng từ phía sau truyền đến, Phương Dịch còn chưa kịp định thần thì rất nhanh Phương Kiều đã lao vút đến, lúc ngang qua còn mạnh mẽ đạp một cước vào đùi Phương Dịch khiến cậu lảo đảo, đau đến mức thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đường.
Phương Kiều trào phúng cười lạnh một tiếng, sau đó thẳng một đường mà chạy, bỏ lại Phương Dịch tội nghiệp phía sau xoa xoa chân khổ sở.
Chờ đến khi Phương Dịch hổn hển chạy đến được trường học thì đã trễ mất, không may khi tiết đầu hôm nay lại là môn toán của vị thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Không ngoài dự liệu, Phương Dịch bị phạt đứng bên ngoài lớp.
Phương Dịch mang cặp sách trên người, chỉnh tề đứng chịu phạt bên ngoài, phải đứng một tiết, mà bên ngoài gió lạnh đến thấu tim, chân cậu tê rần, tựa như muốn đóng băng luôn rồi. Phải dùng lực đạp thật mạnh mới nhận ra đôi chân ấy vẫn thuộc về có thể mình.
Bộ đồng phục trên người cậu rõ ràng là không vừa vặn, cả áo lẫn quần đều ngắn cũn. Chật vật lắm mới thu được vào trong ống tay áo nhưng bên dưới vẫn còn khổ sở vì quá ngắn, đành dựa vào một tầng tất mỏng dưới chân để chống chọi cái lạnh.
Tiếng chuông hết tiết vừa điểm, Phương Dịch cầm theo cặp sách đi nhanh vào chỗ ngồi ấm cúng của mình, mặc cho xung quanh có rất nhiều cặp mắt chế giễu. Chỗ ngồi của cậu là bàn thứ hai sát cửa sổ.
Vì chế độ dinh dưỡng không đầy đủ nên Phương Dịch trông nhỏ con hơn các bạn đồng trang lứa.
Trằn trọc cả một buổi sáng, bàn tay cũng nứt nẻ luôn rồi, chưa kịp mừng vì thoát khỏi cái lạnh, Phương Dịch lại phải bực bội xoa xoa tay vì ngứa vô cùng.
"Này Phương Dịch! Vở bài tập vật lý của mày đâu? Đưa cho ông đây chép một chút" Bạn học phía sau đá đá ghế Phương Dịch, không chút khách khí mà hất hàm sai khiến.
"Đây..."
Cậu đã quá quen với thái độ của các bạn cùng lớp dành cho mình, đối với việc cho mượn vở hay gì đó cũng rất hợp tác.
Bạn cùng bàn Bạch Tiểu Yến chán ghét dịch ghế ra xa, đôi lông mày thanh tú nhíu lại "Phương Dịch, ngồi sát vào bên trong đó đi, khí lạnh trong lớp này đều do cậu mang vào đấy!"
"Tôi đã ngồi sát tường rồi, không cách nào vào thêm được nữa!" Phương Dịch nhỏ giọng giải thích.
"Thật khó chịu mà!" Bạch Tiểu Yến lầm bầm, trên mặt đầy vẻ chán ghét.
Tiết học cuối cùng sáng hôm nay là thể dục, tất cả các học sinh đều cuộn trong những chiếc áo khoác dày, hí hửng chơi cùng nhau. Sau khi giáo viên phân phát đồ dùng thể thao, các học sinh phân chia thành từng nhóm bắt đầu chơi trong sân.
Chỉ có Phương Dịch thơ thẩn một mình tựa vào gốc cây, cậu biết rằng họ chỉ biết bắt nạt, nhiều kẻ sẽ còn cười vào bộ quần áo tồi tàn cậu đang mặc. Rõ là mình và bọn họ không hợp, Phương Dịch cũng không nhìn về hướng đám đông nữa, đành ngồi xổm xuống, những lúc như này thật muốn được hoà vào cơn gió lạnh quá!
Năm Phương Dịch 9 tuổi, mẹ cậu nhất quyết ly hôn với người cha nghiện rượu lại còn ưa thích bạo lực, mang theo cậu rời đi. Bà gặp Phương Quốc Minh- người cũng đã ly hôn và có một đứa con trai. Một gia đình mới được hình thành. Qua đến năm sau, Phương Dịch đã có một cô em gái cùng mẹ khác cha Phương Kiều Lam. Cũng từ đây, cậu dần nhận thức được sự tồn tại của bản thân là một thứ gì đó méo mó và đáng xấu hổ.
Ngoại trừ người mẹ, Phương Dịch cùng ba người trong nhà kia không có lấy nửa phần quan hệ máu mủ. Người anh trên danh nghĩa kia ghét cay ghét đắng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thường tranh thủ lúc người lớn không để ý mà đánh đập cậu.
Mẹ Phương Dịch từ khi sinh xong Phương Kiều Lam đã mất việc làm, bà luôn mang theo đứa con gái bên mình mà làm việc nhà, mãi đến tận năm nay khi con bé bước chân vào tiểu học, bộn bề công việc nhiều bà cũng không còn nghỉ đến việc xin việc làm nữa. Phương Dịch đã nhiều lần nghe Phương Quốc Minh oán giận việc phải nuôi một lúc ba đứa là quá cực khổ, muốn Dương Quyên dè xẻng bớt chi tiêu.
Kết quả là, tất cả phần chi tiêu "dè xẻng" ấy đều được lấy đi từ trên người Phương Dịch. Phương Kiều so ra chỉ lớn hơn Phương Dịch đúng 1 tuổi, từ nhỏ những thứ cậu mặc trên người là những thứ bị Phương Kiều bỏ, cái thì do quá chật, cái thì bị hư không dùng được nữa. Bắt đầu từ năm lên 10, Dương Quyên đã không mua quần áo hay giày dép cho cậu nữa, tất cả đều là những thứ không dùng đến của Phương Kiều.
Kể từ lần đầu tiên biết việc này, Phương Kiều liền đem những bộ quần áo mình không mặc hoặc là xé đi hoặc là cắt bỏ tay áo, sau đó ném cho Dương Quyên. Dương Quyên không dám quản Phương Kiều, bà sợ người khác đàm tiếu rằng mình là người mẹ kế độc ác nên từ xưa nay cũng không dám nói Phương Kiều cái gì. Bà vẫn đưa cho Phương Dịch đống quần áo sau khi đã được vá lại.
Cũng may thời học tiểu học, những đứa trê thường không hay so sánh với nhau cái gì nên Phương Dịch cũng cảm thấy nhẹ nhõm bớt phần nào. Thế nhưng khi lên đến cấp 2, Phương Dịch thường xuyên bị bài xích và cười nhạo, tựa hồ như thời đại này những người mang bộ đồng phục với lỗ chỗ khâu vá như cậu là một thứ gì đó rât dị biệt.
Phương Dịch, người đang ở lứa tuổi dậy thì lại phải sống trong môi trường này quá lâu liền trở nên mẫn cảm, tự ti. Cậu dần dần nhận thức rõ những mặc cảm của bản thân và trở nên khép kín, thậm chí còn sợ việc tiếp xúc với người khác. Trong lớp còn rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm, hiển nhiên cậu trở thành mục tiêu bắt nạt của bọn chúng. Phương Dịch cũng dần dần quen với các trận đòn ngày một nhiều.
Cậu luôn phải tận lực né tránh những kẻ thích gây rắc rối cho mình, cố thu hẹp cảm giác tồn tại của bản thân đến mức nhỏ nhất. Phương Dịch không mong đợi sự giúp đỡ từ bất cứ ai, bỡi lẽ trước đây đã thử qua, nhưng nhận về lại chỉ có sự thờ ơ và lạnh lùng.
Phương Dịch ngồi xổm dưới gốc cây, cầm lấy cành cây vẽ loạn lên mặt đất. Cậu thà ngồi ngốc trong lớp học còn hơn, ít ra nơi đó còn ấm áp chút.
Giáo viên thể dục đảo mắt một vòng, bỗng thấy Phương Dịch nhàn nhã ngồi một góc thì hô to "Em kia sao không tham gia tiết học của tôi? Không có chuyện gì để làm phải không? Vậy thì chạy mười vòng sân rồi quay lại đây trình diện tôi!"
Lần này gặp phải hoạ lớn rồi. Trong sự chế giễu của cả lớp, cậu đành thất thiểu bước ra đường băng, bắt đầu chạy.
Kỳ thực chạy một chút cũng ổn, tốt xấu gì cũng coi như có việc để làm, hơn nữa có thể làm cho cơ thể ấm lên thêm một chút. Phương Dịch đàng hoàng vừa chạy vừa đếm số vòng, ngay cả một vòng cũng không dám hạ xuống.
Đột nhiên một nam sinh chỉ vào Phương Dịch, cười rộ lên: "Mọi người nhìn giày của cậu ta kìa! A ha, cười chết mất! Ngón chân của cậu ta lộ hết ra kìa! Phương Dịch, sao trên tất lại có lỗ thế kia? Ha ha ha"
Phương Dịch bất giác cúi đầu nhìn xuống chân mình, chợt thấy đế giày theo động tác chân cậu lúc mở lúc khép, còn lộ ra cả chiếc tất hỏng bên trong, thật đáng xấu hổ!
Mặt Phương Dịch đỏ bừng lên, cậu cúi đầu chạy trong tiếng cười nhạo của mọi người xung quanh. Mặc dù ngày thường hay bị cười nhạo, nhưng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như ngày hôm nay, chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức được.
Phương Dịch vất vả từng vòng từng vòng chạy, đế giày bên dưới lại ngày một lỏng lẻo như sắp đứt đến nơi, khiến cậu suýt té đến mấy lần. Âm thanh cười nhạo phía sau ngày một to hơn khiến cậu sợ hãi mà tăng tốc. Phương Dịch bị đám đông bao quanh liên tục chế nhạo, tựa như một chú hề đang làm đủ trò trong rạp xiếc, nhưng muốn né tránh lại không thể, vì vẫn chưa đủ số vòng phạt.
"Này, dừng một chút!"
Vẫn còn đang cắm đầu chạy, Phương Dịch bỗng bị một bóng người màu trắng chặn lại. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Trác Dương đang đứng trước mặt mình.
Thẩm Trác Dương mặc một chiếc áo khoác màu trắng bạc, lộ ra gương mặt trắng nõn trông khá ưa nhìn, tay cầm đôi giày thể thao đưa đến trước mặt.
"Trước tiên cứ mang vào đi, đây là đôi dự phòng của tôi. Cứ thế mà chạy thì có ngày ngã đấy!"
Phương Dịch có chút bối rối. Thẩm Trác Dương, cậu ta đang giúp mình?
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thích đôi này à?" Thẩm Trác Dương buồn cười nói.
"Không, không! Đương nhiên là không, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều..." Phương Dịch hai tay cầm lấy, đỏ mặt ngồi sang một bên bắt đầu thay giày.
Hơi lớn một chút nhưng rất ấm áp.
"Tôi... Ngày mai tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi đem trả lại cho cậu!" Phương Dịch cảm thấy dường như người kia đã nhìn thấy lỗ thủng trên đôi tất của cậu rồi, có chút không dám ngẩng đầu lên.
"Tôi ít dùng đến nó, đừng gấp gáp như vậy!"
Phương Dịch hướng đến Thẩm Trác Dương nói lời cảm ơn, sau đó lại quay về đường băng chạy tiếp vòng thứ sáu của mình.
Cậu tận dụng một chút nhàn rỗi để nhìn Thẩm Trác Dương quay về sân bóng rổ. Có vài người vừa kéo cậu ta vừa chỉ chỉ Phương Dịch hỏi xem rốt cuộc cả hai đã nói những gì. Hình như cậu thấy Thẩm Trác Dương đang liếc về phía mình, tựa hồ đang nở nụ cười. Phương Dịch nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, không dám nhìn thêm gì xung quanh nữa.
Chuyện vừa phát sinh khiến đầu óc Phương Dịch có hơi choáng váng. Thẩm Trác Dương là học sinh mới chuyển đến trong học kỳ này, vừa đến nơi đã khiến các nữ sinh đứng ngồi không yên. Người gì mà vừa cao ráo lại vừa có làn da trắng trẻo, thật sự quá đẹp trai. Chỉ nhìn mỗi ngoại hình thôi cũng đủ biết được gia đình cậu ta điều kiện rất tốt, nom cứ như một chàng hoàng tử vậy.
Nghe nói cậu ta đạt rất nhiều giải thưởng về dương cầm, lại còn biết kéo violin. Sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, tính khí Thẩm Trác Dương cũng từ đó mà được hình thành- rất thanh lịch.
Phương Dịch vốn không quen biết Thẩm Trác Dương. Nói đúng ra, cậu cũng không biết nhiều về mọi người xung quanh, chỉ là đôi khi nghe Bạch Hiểu Yến cùng đám nữ sinh tụ tập lại bàn tán về Thẩm Trác Dương, đâm ra mới biết được đôi chút.
Phương Dịch cho rằng mọi người đều xem thường mình, tất cả bọn họ đều coi cậu là kẻ ngốc, muốn nhìn thấy cậu hạ mình xuống tận đất. Không ngờ đột nhiên lại được Thẩm Trác Dương- cái người mà bản thân không thể nào với tới nổi kia giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên, Phương Dịch bỗng cảm thấy chóp mũi cay cay. Chạy lâu đến như vậy, cơ thể cậu cũng đỏ bừng, hơi thở nóng hổi phả ra, khoé mắt cũng theo đó đỏ hoe.
Thẩm Trác Dương là người tốt!
Khi Phương Dịch về đến nhà liền đem đôi giày giặt thật sạch sẽ, đánh bóng rồi phơi dưới ánh nắng mặt trời, không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào lúc trả lại.
"Giày thể thao mới?" Phương Kiều đột nhiên từ đâu đi tới, nhìn đôi giày treo trên ban công còn dính chút bọt xà phòng. "Đây không phải là đôi giày 8000 tệ đang bán rất chạy sao? Dương Quyên mua cho mày? Mau đưa tao mượn mang tầm 2 ngày!"
Phương Dịch hoảng loạn, vội vàng ôm lấy đôi giày vào lồng ngực, cố sức bảo vệ. "Không! Đôi giày này là bạn cùng lớp cho mượn, nhất định phải trả lại cho người ta!"
"Cho mày mượn? Haha..." Phương Kiều bỗng cười quái dị: "Mày gạt ai? Ai lại cho người khác mượn đôi giày mắc tiền như vậy? Nhất định là Dương Quyên, bà ta lén lút lấy tiền mua cho mày. Hừ, mẹ mày lấy nhiều tiền của cha như vậy, lại còn không có phần của tao! Được rồi, tao sẽ nói chuyện này với cha."
"Ai... anh ơi! thật sự không phải là mẹ mua, anh đừng có nói nhảm!"
"Cút ngay! Ai cho phép mày gọi tao là anh? Ai là anh mày?" Nói đoạn Phương Kiều hung hăng đá một cước thật mạnh vào bụng cậu, giận dữ quay về phòng.