• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Củ Kết Đích Bình Tử

Editor: Dongthanh0720

12h25 31/3/2023

------------------------

Phương Dịch khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Anh nói nhảm cái gì vậy?"

"Được rồi! Không cần giấu, nhìn tư thế đi tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra với cậu! Đưa tôi xem vết thương!"

Sắc mặt Phương Dịch từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, nắm chặt khăn tắm: "Không! Không có nghêm trọng, đừng xem!"

Lục Ngạn lười cùng cậu dông dài, trực tiếp đi đến, Phương Dịch gấp gáp né tránh, nhưng đau đớn truyền đến từ vết thương khiến cậu ngã lăn ra giường.

Lục Ngạn nhân cơ hội đó mở chân cậu ra, một vết thương chói mắt từ bắp đùi lan đến ra tận phía sau, xung quanh vết thương đã sưng tấy cả lên.

Lần đầu tiên bị người lạ nhìn thấy thân thể, Phương Dịch xấu hổ đến muốn điên luôn rồi, cố gắng dùng sức đá hai chân để thoát khỏi sự kiềm chế của người kia: "Anh! Đừng nhìn!"

Lục Ngạn sắc mặt trở nên khó coi: "Lại là đám người kia? Không phải cậu nói rằng bọn chúng sẽ không động thủ sao?"

Động tác của Lục Ngạn cực kỳ thô kệch, Phương Dịch bị hắn làm cho đau hơn nữa, thẳng người cố dùng sức đẩy tay hắn, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.

"Không phải! Bọn họ không phải cố ý! A... Đau quá!"

"Hẳn là không phải cố ý?"

"Chiều nay có tiết học thể dục, bọn tôi chia tổ thi nhảy dây, bọn họ chỉ là vô tình..."

"Vô tình?". Lục Ngạn buông người cậu, chuyển sang nắm lấy cằm Phương Dịch, buộc cậu phải nhìn trực diện hắn.

"Như thế này thì phải dùng đến bao nhiêu phần sức lực? Cậu cho rằng cậu ngốc thì tôi cũng theo đó mà ngốc luôn sao? Phương Dịch, con mẹ nó cậu cũng quá vô dụng!"

Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hắn, lại còn phải nghe những lời nhận xét như vậy, Phương Dịch không biết vì sao bản thân lại cảm thấy rất buồn, còn buồn hơn khi nghe người khác nói xấu mình.

"Tôi... Giáo viên thể giục đã yêu cầu họ xin lỗi, tôi còn có thể làm gì nữa!"

"Chỉ nói xin lỗi là xong? Vết thương này có thể xem là nhẹ sao? Có những chuyện không tự mình giải quyết được thì không biết tìm đến người lớn hay sao? Ngu ngốc!"

"Tôi đã từng tìm!". Phương Dịch đột nhiên lớn tiếng phản bác, nước mắt cũng theo đó mà tràn ra, cắn môi nhìn Lục Ngạn một hồi lâu.

Đè nén trong lòng cậu là sự oan ức bấy lâu nay, Phương Dịch cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được: "Tôi đã tìm, nhưng vô dụng..."

Làm sao có thể không tìm kiếm sự giúp đỡ cơ chứ? Từ lúc bị bắt nạt lần đầu tiên vào tiểu học, cậu đã khóc và nói chuyện này với Dương Quyên. Nhưng vậy thì sao? Phương Quốc Minh kia nói rằng bọn trẻ đánh nhau thì cũng không phải chuyện gì to tác, ngày hôm sau lập tức sẽ hòa giải, Dương Quyên cũng theo đó mà đồng tình, lại còn khuyên cậu không nên gây chuyện, ngoan ngoãn giữ gìn mối quan hệ với bạn học.

Cậu lại nói chuyện này cho thầy giáo, thầy giáo chỉ có thể phê bình bọn chúng vài câu, sau lại cho hai bên bắt tay làm hòa, nhưng hậu quả là ngày hôm sau bọn chúng đánh đập cậu càng thậm tệ hơn nữa.

Cậu cũng từng phản kháng qua, nhưng cơ thể gầy yếu lại không có bạn bè thì làm sao có thể chống chọi lại? Lần nào cũng bị cả đám bọn chúng đè tay đè chân mà hung hăng đánh đập.

Không có cách nào trốn thoát, cậu chỉ còn biết tìm cách giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.

Cớ sao bây giờ hắn ta lại dùng giọng điệu kia mà gọi cậu là một kẻ vô dụng? Hắn biết cái gì? Không phải bất cứ ai được sinh ra cũng mạnh mẽ như hắn, bản thân Phương Dịch chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường không được sao?

Phương Dịch càng nghĩ càng oan ức, quay đầu đi không nhìn Lục Ngạn nữa, lặng lẽ lau nước mắt.

Lục Ngạn nhìn cậu khóc, nhất thời cũng không biết nói gì, đành đứng bên giường nhìn chằm chằm một lúc rồi đi thẳng ra ngoài.

Phương Dịch chờ đến khi hắn đi khỏi, nước mắt kìm nén nãy giờ mới tuôn ra hẳn.

Sau mười phút, Lục Ngạn lại cầm theo chai thuốc vừa mới mua đi vào phòng cậu.

Phương Dịch khóc nãy giờ mắt đã đỏ hoe, nhìn thấy hắn quay lại thì sững sờ.

Lục Ngạn lấy ra một chai thuốc mỡ, chỉ xuống giường: "Nằm sấp xuống đi, tôi bôi thuốc!"

Phương Dịch lúng túng từ chối: "Tôi, tôi không cần!"

"Cậu muốn vết thương nhiễm trùng, để cho Tần Hưởng biết, tự mình dắt cậu đi gặp bác sĩ đúng không?"

Phương Dịch vội vàng lắc đầu: "Tôi tự mình bôi, đưa đây tôi tự làm!"

Lục Ngạn nhăn mày, cúi người nắm lấy mắt cá chân Phương Dịch, kéo hai chân cậu lên, tất cả vết thương cứ như thế mà bại lộ trước mặt hắn.

Phương Dịch bị hành động của Lục Ngạn làm cho bất ngờ, không thể phản kháng mà bị ghì xuống giường, cậu còn chưa kịp nhận thức mọi thứ thì Lục Ngạn đã thoa thuốc mỡ đến, cậu hét lên một tiếng.

Bắp đùi vì quá đau đớn mà run lên, đau đớn đến mức cong cả người, liều mạng hít đến mấy hơi: "Đau quá! A... Muốn chết!"

Lục Ngạn bị tiếng kêu của cậu làm cho mất tập trung, khó chịu đến mức không nhịn được, liền vỗ một cái vào mông Phương Dịch: "La lối cái gì? Nhịn một chút đi! Lúc nãy không phải trước mặt Tần Hưởng còn tỏ ra rất bản lĩnh sao?"

Phương Dịch nước mắt lưng tròng nhìn hắn, tận lực cầu xin: "Tôi tự mình làm không được sao, đảm bảo sẽ không có vấn đề! Lực tay anh lớn quá, tôi thực sự không thể chịu nổi!"

Lục Ngạn nhìn đôi mắt trong veo nhưng ngập đầy nước kia, lại nhìn cảnh tượng đang bày ra trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút không dễ chịu, rõ ràng chỉ là bôi thuốc bình thường, nhưng sao bầu không khí lại trở nên kỳ quặc như thế này?

Hắn ho nhẹ một tiếng, đưa thuốc mỡ cho cậu: "Đây! Tự bôi đi, ngày mai xin nghỉ một ngày đừng có đi học, nếu vết thương không giảm thì đi bệnh viện!"

Phương Dịch vội vàng kéo tấm chăn che lại thân thể mình: "Được, tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh! Cái kia... Lại giúp tôi đừng nói chuyện này với anh Tần có được không?"

"... Cái đó còn phụ thuộc vào cậu!"

Sự thật đã chứng minh cơ thể Phương Dịch không đến nỗi tồi, thuốc mỡ Lục Ngạn đưa đến cũng là loại đặc biệt tốt, vết sưng tấy quanh vết thương đến ngày hôm sau đã biến mất. Lục Ngạn giúp Phương Dịch xin nghỉ bệnh. Tần Hưởng ngủ một hơi đến tận chiều, sau khi thức dậy còn bị Lục Ngạn cố tình quấy rầy, rủ chơi game trong phòng đến tận mấy tiếng. Đến buổi tối Phương Dịch liền chậm rãi xuống bếp hỗ trợ Chu Dương Dương.

Vết thương của Phương Dịch khiến cậu khó lòng mà ngồi được. Cũng may sao vừa vặn lúc làm cơm cho khách cũng là đứng hoàn toàn. Cứ như thế mà cậu che giấu hết một ngày.

Cuối tuần cũng đến. Phương Dịch nằm trên giường thêm hai ngày, đến khi quay lại lớp học vào thứ hai vết thương đã khá hơn rất nhiều.

Cậu liền quay lại với những việc thường ngày: Đi học, về nhà, làm việc. Bất luận gặp phải vấn đề gì ở trường thì cũng nhắm mắt cho qua, ngoại trừ mỗi khi nghĩ về cái khoảnh khắc kia lại thấy có chút khó xử, dù sao hắn cũng đã nhìn qua cơ thể cậu rồi, nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn thấy có gì đó kỳ quặc.

Khi tan học vào thứ sáu, Phương Dịch đi đến quán trước cổng trường mua thêm một ít lưỡi vịt làm quà cho Tần Hưởng, nhưng không ngờ đến khi mang túi đồ ăn trở về đã bị chặn lại.

Vẫn là năm đứa của lần trước, dẫn đầu cũng chính là thằng nhóc béo có tiếng trong trường.

Phương Dịch vẫn không thể hiểu nổi bản thân có điểm nào khiêu khích đến bọn chúng. Tuần đầu tiên nhập học chính nam sinh này đã tìm đến gây sự với cậu, nếu như nói là thấy ngứa mắt thì cũng có gì đó không đúng, bởi vì lần nào ánh mắt của tên này cũng dán chằm chằm lên người Phương Dịch, bất kể cậu có trốn tránh thế nào cũng không được!

Bọn chúng chặn Phương Dịch ở một góc tường, con đường này quá nhỏ, năm cái thân hình kia so với cậu lại quá khập khiễng, nhìn từ bên ngoài thì khó mà tìm ra được Phương Dịch.

"Cậu muốn gì? Tại sao cứ phiền đến tôi? Tôi cũng nhớ bản thân không hề đắc tội với cậu!"

Nam sinh mập mạp cười lạnh một tiếng: "Mày nghĩ mày không có tội? Tội của mày rất lớn là đằng khác? Mày sang đây học chiếm mất chỗ cho bạn gái của tao! Nói! Tao chỉnh mày là đúng hay sai?"

Phương Dịch kinh ngạc: "Tiêu chuẩn chuyển đến đây ít như vậy sao?"

"Giả bộ làm gì? Mày không biết danh tiếng của ngôi trường này à? Hằng năm có biết bao nhiêu người đập tiền cũng không thể vào đây. Tao vì tìm chỗ cho bạn gái mà tốn không biết bao nhiêu công sức, tìm biết bao nhiêu quan hệ, cuối cùng chỗ đó lại bị đứa lưu ban như mày chiếm mất! Con mẹ nó!"

Phương Dịch không khỏi kinh ngạc, cậu không thể nghĩ đến Tần Hưởng lại tìm cho mình một ngôi trường tốt đến như vậy. Chỉ trách bản thân quá ngốc, từ sớm đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.

Tần Hưởng nhất định đã bỏ ra rất nhiều công sức! Phương Dịch lúc này cũng không cảm thấy sợ gì nữa, chỉ là trong lòng cảm động đến mức suýt khóc.

"Nếu sự tình đã đi đến kết cục thế này, tao cũng thừa nhận, nhưng cơn giận này nuốt cũng không thể trôi được, nếu như mày thức thời, cách mấy ngày lại đi ra ngoài cho anh em tao đánh một trận. Còn nếu không... tao có rất nhiều cách buộc mày phải thôi học!"

Thôi học???

Tần Hưởng đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho cậu cái trường này, sao cậu có thể?

Phương Dịch lắc đầu: "Tôi phải đi học, nhất định phải vào được đại học!"

Cả năm đứa cười ha hả, nam sinh mập đi đến vỗ vỗ mặt cậu: "Cái bộ dạng kém cỏi lại nghèo túng như mày... Ngoan ngoãn đứng lên, bọn tao đánh một trận, đến khi tâm tình khá hơn sẽ tha cho mày một mạng, ha!"

Phương Dịch siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm tên kia mấy giây, cắn răn thấp giọng nói: "Đừng có đánh mặt!"

Nam sinh mập nở ra nụ cười tà ác, nắm chặt nắm đấm giơ cao lên, mạnh mẽ đánh ầm vào bụng Phương Dịch: "Được! Như ý nguyện của mày!"

Phương Dịch ôm bụng, ngã quỵ trên mặt đất, biểu tình thống khổ đến tột cùng mà vặn vẹo cơ thể.

"Ha ha ha..."

Đứa kia lại hưng phấn, giơ chân đá vào ngực cậu cái nữa.

"A~~!". Lần này là tiếng kêu đau đớn đến thảm thiết.

Một bàn tay túm lấy tóc của nam sinh mập kia kéo ra phía sau một cách thô bạo, dùng sức mà đáp hắn thẳng vào vách tường.

Phương Dịch mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Tần Hưởng từ đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt, khó có thể tin được mà nhìn nam sinh kia bị tống thẳng vào tường, còn ăn liền mấy cú đá.

Ở bên phía kia Lục Ngạn hai tay túm hai nam sinh khác, ra sức bổ vào mặt chúng mấy đấm liền, cả hai đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, hai nam sinh còn lại quay người, định luồn sát tường mà chạy thoát thân.

Chu Dương Dương đột nhiên xuất hiện cuối đường mà ngăn cản, trong tay còn cầm theo một cây gậy, khí thế hừng hực mà đập thẳng vào đùi cả hai đứa. Phải nói tay cô cực kỳ điêu luyện, động tác cầm gậy mà vung như thể đang vung xẻng cùng thìa trong nhà bếp.

*Editor: Tôi không chọn Phương Dịch, cũng không chọn Lục Ngạn, Tần Hưởng! Tôi chọn Chu Dương Dương! Quá nai-xừ!

"Mọi người...". Phương Dịch có chút không nói lên lời, cổ họng nghẹn lại như bị một viên đá đè lên.

Chưa từng có ai, làm việc này cho cậu.... Chưa từng!

Chênh lệch sức mạnh giữa hai bên vô cùng lớn, không tới năm phút đồng hồ kết quả đã ngã ngũ.

Năm tên nam sinh kia lăn lăn lộn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên. Tần Hưởng ngồi xổm xuống trước nam sinh mập mạp, tay nhéo nhéo mặt nó mà cẩn thận dặn dò: "Trở về nói với ba mẹ mày, tên của tao là Tần Hưởng, nếu muốn ý kiến gì thì đến mà gặp tao. Nhưng cũng phải dặn mày một chuyện, muốn đến ý kiến thì nói ba mẹ mày nên tìm hiểu trước tao là ai. Còn có..."

Tần Hưởng vén tóc tai lòa xòa trên mặt nam sinh kia, chỉ đến hướng Phương Dịch: "Mày thấy cậu ta chứ? Sau này nhìn thấy thì tìm đường vòng mà đi, bằng không đám người này sẽ lại tìm đến mày đấy, có hiểu chưa hả?

Nam sinh mập mạp sợ hãi tột độ, sắc mặt đã sớm tái mét, chỉ còn biết liều mạng mà gật đầu.

"Cút!"

Năm nam sinh lập tức bỏ qua mọi đau đớn, loạng choạng chạy thật nhanh.

Sau khi bộc phát bản chất côn đồ, Tần Hưởng từng bước đi đến trước mặt Phương Dịch, nhìn đứa trẻ cật lực kìm nén nước mắt, cả người đang run kia. Vốn là định phát hỏa, chửi mắng cậu vài câu nhưng nhanh chóng chuyển thành bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Giơ tay lên lau lau nước mắt Phương Dịch: "Thằng ngốc! Gạt nhiều chuyện đến như vậy lại còn khóc, chú mày được Tần Hưởng này che chở lại không biết sao? Tuy anh đây đã rút lui, nhưng mà vẫn có địa vị trong giới giang hồ, bắt nạt đến nhóc con còn không phải đang động chạm đến Tần Hưởng này!"

Chu Dương Dương đứng một bên phụ họa: "Xưa nay đều là bọn này bắt nạt người khác! Bị bắt nạt? Hiển nhiên là điều không thể xảy ra! Lần này em chọc giận đến anh Tần rồi!"

Lục Ngạn một mặt tỏ ra vô tội: "Tôi chưa bao giờ đồng ý giúp cậu che giấu!"

Phương Dịch ánh mắt đảo qua bọn họ một vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhào vào trong lòng ngực của Tần Hưởng mà khóc nấc lên: "Mọi người thật tốt, chưa từng có ai như vậy..."

"Ài, còn là con nít sao? Khóc lóc cái gì? Chu Dương Dương! Mau lại đây kéo thằng nhóc này ra!

Chu Dương Dương cười một tiếng, xem từ nãy đến giờ đã đủ vui vẻ rồi, liền dỗ Phương Dịch buông Tần Hưởng ra.

Phương Dịch bị kéo ra mới có chút xấu hổ, vừa nãy xem ra đã xúc động đến mức không kiềm chế nổi rồi!

"Vừa nãy bị bọn chúng đánh đúng không? Thế nào? Bị thương ở đâu?". Chu Dương Dương quan tâm liền hỏi.

Phương Dịch che bụng: "Không sao đâu! Không nghêm trọng!"

"Lục Ngạn, cậu cõng Phương Dịch đi!"

"Sao lại là tôi?"

Tần Hưởng giận dữ: "Hừ? Cậu ta bị thương, tôi đây sao có thể vác một thanh niên trên vai? Cậu một thân cơ bắp, không làm được sao?"

Chu Dương Dương cũng hướng đến, trợn trợn mắt: "Vừa rồi tôi là người vung tay đánh mạnh nhất, hiện tại cả hai vai đã muốn rã! Ha ha!"

Phương Dịch xua xua tay: "Không cần, thật sự không!"

Lục Ngạn khom người: "Lên đi, ba ba của cậu đã nói rồi!"

"Không không, không cần cõng!"

Chu Dương Dương đẩy một cái: "Lên đi! Không phải lúc nào Lục đại thiếu gia đây cũng tốt bụng đến vậy đâu!"

Phương Dịch bị đẩy lên người Lục Ngạn, Lục Ngạn hai tay bắt lấy đùi Phương Dịch mà cõng trên lưng.

Phương Dịch cuống quít nắm lấy cổ Lục Ngạn, nằm sấp trên lưng hắn, đỏ mặt lí nhí: "Cảm ơn!"

"Đừng khách khí, dù sao ba ba cậu cũng là kẻ có địa vị trong giang hồ, không nên đắc tội!"

Tần Hưởng từ phía sau vỗ lên bả vai Lục Ngạn: "Thật là đáng thương!"

Đám người hùng hùng hổ hổ mà... tiến về nhà.

Phương Dịch nằm nhoài trên tấm lưng rộng rãi và ấm áp của Lục Ngạn, cảm thấy hôm nay tựa như một giấc mơ, liền tò mò hỏi: "Sao mọi người biết bọn chúng chặn ở đây?"

Lục Ngạn nghiêng đầu liếc cậu, chân cũng không giảm tốc độ: "Cậu so với ngày thường muộn hơn mười phút vẫn chưa thấy về nhà!"

"...Anh, anh nói cho họ?"

"Nói lúc trên đường!"

"...Dù sao cũng cảm ơn anh!"

"Bộ dạng vô dụng của cậu không ai nhìn nổi!"

Phương Dịch lần này không tức giận, thay vào đó là nổi hứng trêu chọc: "Cho nên Ngạn ca đây anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Cút! Mỹ nhân cái rắm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK