Như một chú chuột hamster quen với việc chạy trên bánh xe, một khi bánh xe bị tháo ra, cảm giác không biết làm như thế nào lập tức ập đến.
Ở nhà, xem bù lại các bộ phim Mỹ, chơi game liên tục, xem phim điện ảnh… Những việc mà trước đây khi đi làm không có thời gian làm thì giờ anh có thể làm hết, thế nhưng nó vẫn không thể lấp đầy thời gian trống. Trước đây, cuộc sống như một tấm nhựa căng chặt, giờ tấm nhựa ấy thủng một lỗ to, gió ùa vào rít mạnh.
Buổi tối bạn thân gọi điện đến, khi ấy Viên Bắc vẫn tỉnh táo.
Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Ủa? Chưa ngủ à? Không giống cậu chút nào.”
“Vậy cậu gọi chỉ để xem mình có còn thức không à?”
“…”
Nguyên văn lời của bạn thân là giang hồ cấp cứu, cần Viên Bắc giúp đỡ.
“Hè đông người quá, sắp chết đến nơi rồi, hướng dẫn viên ban đầu bị say nắng không làm nổi nữa, giờ tìm người thay thế rất khó. Ngày kia có đoàn hai mươi người, không thể để trống được.”
Bạn thân làm trong ngành du lịch, mà du lịch ở Bắc Kinh thì chẳng có mùa vắng khách, chỉ có mùa đông khách và cực đông khách mà thôi, chắc một người phải chia thành tám mảnh để dùng mất. Công việc bận đến mức ngay cả những người làm hướng dẫn ở sau và nhân viên bán hàng cũng phải xông pha ra tiền tuyến. Đây cũng chẳng phải ngày đầu Viên Bắc thấy bạn thân than thở chửi này nọ trên vòng bạn bè.
“Mình nhớ cậu đã thi đậu bằng hướng dẫn viên du lịch rồi nhỉ?”
Lúc đó, Viên Bắc đang ngồi xuống dọn cát vệ sinh cho mèo, anh nín thở, không trả lời.
“Dù sao cậu cũng không đi làm, đúng lúc có thời gian, giúp mình chút đi.” Bạn thân gửi vài file Excel, đó là lịch trình của đoàn du lịch và thông tin cho nhân viên: “Chỉ một ngày thôi, sau một ngày thì mình sẽ tìm người thay cậu.”
“Không đi. Mình không thích giúp vặt.”
Chậu cát vệ sinh đã được dọn sạch, hai bé mèo tranh nhau nhảy vào làm tổ. Viên Bắc lê dép đi rửa mặt.
“Đây mà gọi là giúp vặt hả??? Lửa cháy đến nơi rồi!” Giọng điệu bên kia bắt đầu cao hơn: “Mình không mời nổi cậu sao?”
Sau một lúc im lặng, Viên Bắc nghe thấy bạn thân nói: “Đôi giày, đôi Kobe 11 Black Mamba mà cậu thích, mình tặng cậu.”
“Tặng á?”
“… Tặng!”
Viên Bắc và bạn thân đều thích sưu tầm giày.
Sở thích của đàn ông đơn giản mà hơi ngây thơ thế đấy, từ thời đại học khi giày Air Jordan bắt đầu nổi lên thì họ đã không thể dừng lại sở thích này rồi. Giày không để đi, chỉ sưu tầm để ngắm. Khi ngắm chán rồi có thể bán lại, đôi khi còn kiếm được chút lời. Ở nhà Viên Bắc có cả một bức tường giày, tất nhiên, cũng có vài đôi dù có trả tiền thêm để mua thì cũng chẳng mua được.
Viên Bắc đứng trước bức tường giày, ngắm nghía.
“Được, một ngày.”
Anh còn phải nghĩ chỗ cần dọn cho đôi giày mới.
“… Còn một việc nữa.”
“Nói đi.”
“Còn ba du khách chưa đến, bên tài xế mình cũng không sắp xếp kịp. Mình sẽ gửi thông tin cho cậu, tối mai cậu ra sân bay đón họ. Ba người bay gần như cùng giờ, chỉ một chuyến đi là xong.”
“?”
Viên Bắc muốn hỏi, cậu hết việc chưa đấy? Đôi giày này thật sự xứng đáng không?
Nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
Anh gửi tin nhắn thoại: “Mình đón cái đầu cậu.”
Tin nhắn không có hồi âm.
*
Sân bay quốc tế Thủ đô Bắc Kinh.
Uông Lộ Hi vừa tỉnh dậy, vì tư thế ngủ không đúng nên bị sái cổ.
Để tiết kiệm tiền, bởi vậy cô chọn chuyến bay đêm. Song cuối cùng thời gian khởi hành lại bị hoãn hơn hai tiếng vì thời tiết xấu, tới lúc hạ cánh thì đã quá nửa đêm.
May mắn là bất kể ngày đêm, sân bay Thủ đô lúc nào cũng nhộn nhịp.
Uông Lộ Hi bước ra khỏi nhà ga với cái cổ nghiêng nghiêng, gió đêm nóng hầm hập táp vào mặt. Cô hít một hơi sâu, rồi đột nhiên cười khúc khích. Âm thanh rất lớn khiến người xung quanh đều giật mình, rồi đồng loạt quay lại nhìn cô.
Tuyệt thật, tuyệt thật.
Uông Lộ Hi kiểm tra hành lý theo lời mẹ dặn, hành lý vẫn khóa kỹ, an toàn. Cô còn lục lọi trong balo; chứng minh nhân dân còn, ví còn, sạc điện thoại cũng còn. Lần đầu tiên đi xa một mình, cô đã đến được điểm đến, mọi thứ đều suôn sẻ.
Uông Lộ Hi tự tặng cho mình một cái like: Tiểu Uông ơi Tiểu Uông, đỉnh nóc quá đi mất!
Nhưng giờ một rắc rối nhỏ cần giải quyết ngay, đó chính là phải nhanh chóng liên hệ với công ty du lịch.
Uông Lộ Hi đã đặt tour có dịch vụ đón tại sân bay. Trước khi máy bay cất cánh, cô đã tag hướng dẫn viên trong nhóm tour, thông báo chuyến bay bị hoãn nên thời gian đón cũng sẽ phải dời lại. Nhưng mãi cô vẫn không nhận được phản hồi.
Giờ cô đứng ở sân bay, kiểm tra lại tin nhắn trong nhóm. Đoàn du lịch hai mươi người, ai cũng bàn tán về lịch trình, thông báo đỏ 99+ đã từ lâu, tin nhắn của cô đương nhiên bị đẩy lên trên; song hướng dẫn viên trong nhóm vẫn im lặng, không gửi bất kỳ tin nhắn nào.
Có phải họ đã quên cô rồi không?
Uông Lộ Hi mở ảnh đại diện của hướng dẫn viên, bấm gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.
Một giọng nam trẻ trung, nghe khá dễ chịu, nhiệt tình hỏi cô đã đến chưa? Đang ở đâu? Có mang nhiều hành lý không?
“Xin lỗi em nhé, mùa hè đông khách quá, bọn anh đã đặt tài xế từ trước, mà em lại bị hoãn chuyến đột ngột, anh thật sự không thể sắp xếp kịp. Nói thật với em, tối nay còn có hai người khác bay gần giờ em, anh vừa đón họ xong, họ đã đi rồi… Thôi thế này nhé, anh sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho em, em tự bắt taxi hoặc gọi xe qua mạng, anh sẽ thanh toán lại cho em, được không?”
Ồ.
Uông Lộ Hi ngẫm nghĩ một chút, thấy lời đối phương cũng hợp lý. Dù sao thì cô cũng đến muộn.
Sau khi cúp máy, cô mở app gọi xe.
Nhưng số người chờ đợi hiện lên là món quà kinh hoàng đầu tiên mà Thủ đô dành cho cô.
Uông Lộ Hi thầm kinh ngạc, chắc phải chờ đến sáng mất nhỉ? Vừa xếp hàng, cô vừa nhắn tin trong nhóm hỏi hướng dẫn viên xem có xe buýt sân bay không?
“Em đang ở cổng số 8, đi lối nào đây?”
Hướng dẫn viên lại biến mất.
Người trả lời cô là những du khách khác, họ còn nhắc nhở cô rằng giờ này thì chắc không còn nhiều tuyến xe buýt nữa đâu.
Uông Lộ Hi đành phải từ bỏ.
Cô liếc nhìn số người đang chờ xe công nghệ hầu như không thay đổi, sau đó tìm một chỗ ngồi, rồi lục túi lấy tai nghe ra và đeo lên.
…
Ca khúc đầu tiên còn chưa kịp phát hết phần nhạc dạo thì bỗng nghe cô nghe thấy có người gọi mình.
“Uông Lộ Hi.”
Âm cuối không cao lên, song cũng không có ngữ điệu nghi vấn không chắc chắn, mà nghe rất dứt khoát.
Cô đành phải tháo tai nghe, quay đầu nhìn xung quanh.
Người gọi tên cô là một người lạ, một chàng trai trẻ không quen biết.
Uông Lộ Hi ngơ ngác đứng dậy, cô không kìm được mà đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, cuối cùng còn kèm thêm một cụm từ mô tả – Một chàng trai trẻ, lạ mặt và đẹp trai.
Anh ta mặc áo phông trắng, phối với quần short túi hộp rộng màu kem, phong cách hơi hướng Nhật Bản, cả người trông rất sạch sẽ, dáng cao gầy, và trắng.
Anh trắng hơn cô nhiều.
Ánh sáng trong sảnh chờ xuyên qua tấm kính lớn chiếu ra bên ngoài, cũng nhờ đó mà Uông Lộ Hi nhìn rõ khuôn mặt của chàng trai. Mặt mày lạnh nhạt, sống mũi cao thanh tú, gương mặt ấy có những đường nét giao hoà giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành.
Trong lòng cô, hai chữ “đẹp trai” lại càng được tô đậm thêm vài nét.
…
“Anh là ai?” Uông Lộ Hi buột miệng nói ra. Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại cảm thấy không lịch sự lắm nên đổi giọng, âm điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “… Anh quen tôi à?”
Chàng trai nhìn chiếc vali trong tay cô, ừm một tiếng: “Tôi là hướng dẫn viên đến đón em. Đi thôi.” Nói xong, anh liền đưa tay qua.
Lừa đảo!!! Trong đầu Uông Lộ Hi lập tức hiện lên ba dấu chấm than lớn, nó đập tan hoàn toàn những cảm giác mộng mơ vừa nhen nhóm.
Cô vội lùi lại một bước, kéo vali về phía trước mình để tạo khoảng cách giữa hai người, thái độ rất cảnh giác: “Hả? Tôi vừa mới gọi điện cho hướng dẫn viên của tôi rồi, không phải anh đâu chứ?”
Giọng nói không đúng, ngữ điệu cũng không đúng.
… Ủa không, người này từ đâu chui ra vậy?
Uông Lộ Hi bối rối: “Anh là ai?”
Chàng trai không trả lời ngay, anh chỉ đưa tay sờ mũi, ánh mắt lơ đãng nhìn sang chỗ khác.
Thật ra Viên Bắc đang bất lực.
Nhưng trong mắt Uông Lộ Hi thì cử chỉ nhỏ này chính là dấu hiệu cho thấy anh đang chột dạ. Cô nắm chặt cần kéo vali hơn, ánh mắt chăm chăm dõi theo anh, sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh nhìn không thân thiện lắm.
“Thôi…” Viên Bắc đành chịu thua, cũng chẳng buồn giải thích: “Em gọi cho hướng dẫn viên của mình đi, rồi bật loa ngoài lên.”
Cô không nhúc nhích, khó chịu ra mặt.
Viên Bắc càng cảm thấy bực mình hơn.
Anh bắt đầu hối hận. Tối nay đã đón được hai người khác, rồi thuận lợi đưa về khách sạn, theo lý thì chẳng cần phải chạy thêm chuyến thứ hai nữa, chuyến bay bị hoãn có liên quan gì đến anh đâu?
Vậy mà anh lại xem thông tin khách hàng, người còn lại là một cô gái trẻ, tính theo chứng minh nhân dân thì vừa mới tròn mười tám không lâu. Ở độ tuổi này, mùa này, phần lớn đều là vừa thi đại học xong, hiện đang tham gia tour du lịch tốt nghiệp.
Một cô bé.
Đi một mình.
Đêm hôm thế này.
Anh đã gần về đến dưới nhà, nhưng rồi lại nhấn ga quay xe lại.
…
Anh có lòng tốt, nhưng tiếc là người ta không cảm kích.
Người trước mắt có vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng ý thức an toàn thì đúng là tuyệt đối, ánh mắt cứ dán chặt vào anh, tay nắm vali không rời, cuối cùng bán tín bán nghi mở điện thoại ra.
“… Đợi đã, tôi phải xác nhận trước đã.”
Uông Lộ Hi một tay cầm điện thoại, tim đập rất nhanh.
Xung quanh xe cộ đông đúc, người cũng nhiều, khung cảnh ồn ào giúp cô bình tĩnh hơn đôi chút. Dù có là lừa đảo thì chắc cũng không thể bắt cóc cô giữa chốn đông người như vậy chứ nhỉ? Hơn nữa, đây còn là ngay dưới chân Hoàng Thành nữa mà.
Trong giây phút chờ điện thoại kết nối, cô cố gắng tìm lời: “Này… Anh đã gặp tôi bao giờ chưa? Ý tôi là, làm sao anh nhận ra tôi được?”
Vì tò mò nên cô không thể không hỏi. Người đến kẻ đi như thế này, chẳng lẽ bây giờ bọn lừa đảo còn có hệ thống nhận diện khuôn mặt? Làm sao mà trúng phóc vậy?
… Viên Bắc không nói gì.
Anh ngại nói ra. Cô bé này vừa nãy đeo balo, đeo tai nghe, ngồi trên tảng đá cẩm thạch trước cửa sân bay đung đưa chân, cứ như sắp viết mấy chữ “Tôi là sinh viên đại học” lên đầu vậy.
Cư dân mạng hay đùa, sinh viên đại học có một loại ngây thơ trong sáng mà ngốc nghếch. Viên Bắc không nghĩ đến mức gọi là ngốc, nhưng cái khí thế đầy năng lượng của tuổi trẻ thì đúng là dễ nhận ra thật.
Anh cũng từng có. Ai mà chưa từng mười tám tuổi chứ?
Chỉ là bị xã hội mài mòn vài năm thì rất dễ mất đi thôi.
Viên Bắc lại thấy buồn cười. Chỉ vì Uông Lộ Hi cứ nghiêng đầu, ngẩng cổ lên ngước nhìn anh.
Gan nhỏ mà lại bày đặt cứng đầu.
Cô bé này đúng là láo cá.
…
“… Không bắt máy.” Uông Lộ Hi xoa chiếc cổ bị sái, cô không bỏ cuộc mà bấm gọi lại lần nữa, rồi tiện thể nói với Viên Bắc: “Tôi không thể đi theo anh, trừ khi hướng dẫn viên của tôi nghe máy, và anh phải cho tôi xem chứng minh nhân dân cùng với hợp đồng du lịch của tôi thì mới được.”
Viên Bắc liếc nhìn cô, sau đó khẽ cụp xuống rồi lại ngước lên.
“… Được thôi, em cứ gọi đi, tôi chờ.” Anh đưa tay nắm lấy cổ tay cầm điện thoại của cô, sau đó nhẹ nhàng xoay lại để màn hình lại. Trên màn hình, cuộc gọi vẫn chưa kết nối, cô bé bị anh kéo thì ngẩn người.
Anh không nhìn biểu cảm của cô: “Năm phút nữa là đến một giờ sáng. Nếu em vẫn không liên lạc được, tôi cũng hết cách.”
“Hết cách? Rồi sao nữa?”
“Rồi em tiếp tục chờ xe.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi về nghỉ, đến giờ ngủ của tôi rồi.” Viên Bắc ngồi xuống tảng đá cẩm thạch mà Uông Lộ Hi vừa ngồi ban nãy.
“Tôi tên Viên Bắc. Bắc trong phương Bắc.” Anh nói.
Lẽ ra tối nay anh nên đi ngủ sớm để chỉnh lại đồng hồ sinh học, nhưng xem ra tình hình này thì không có hy vọng gì rồi.
Viên Bắc quay đầu nhìn về phía Uông Lộ Hi, không ngờ cô bé cũng lén nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi cô lập tức giả vờ như không có gì, nhanh chóng quay đi, tiếp tục gọi điện thoại.
Cô còn nhón chân lên hai cái khiến món đồ treo trên dây kéo ba lô rung rinh.
Viên Bắc cũng rời ánh nhìn.
…
Mùa hè năm 2023 ở Bắc Kinh, nhiệt độ cao liên tục, thời tiết nhiều lần chạm ngưỡng 40 độ. Tin tức đều nói rằng, đây là năm nóng nhất ở Bắc Kinh.
May mà sau lưng họ là cửa kính tự động của sân bay, mỗi lần mở ra đóng vào, luồng khí lạnh mạnh mẽ trong sảnh lại tràn ra từng đợt, mang đến chút hơi mát nhỏ nhoi cho đêm hè ngột ngạt và oi bức này.