Một tin nhắn thoại.
Uông Lộ Hi không có thói quen như Viên Bắc, khi ngủ cô không bao giờ để điện thoại ở chế độ im lặng, và điện thoại cũng luôn nằm ngay cạnh gối. Đừng nói đến tin nhắn WeChat, ngay cả chuông báo thức buổi sáng cũng phải cài ba cái, mỗi cái cách nhau năm phút, thì mới kéo nổi cô ra khỏi giường. Đặc biệt là ban ngày đi bộ nhiều, mệt rồi thì ngủ càng say.
Nhưng trong cơn mơ màng, dường như có ai đó đang kéo tai cô.
Lúc đó là 9 giờ sáng.
Uông Lộ Hi mơ màng với tay lấy điện thoại, thì ra là tin nhắn từ Viên Bắc, anh chỉ gửi một tin mà không có thêm gì nữa.
Gọi người dậy mà gọi kiểu này à.
Cô định nhắn lại cho Viên Bắc là “dậy rồi dậy rồi”, nhưng khi nhấn giữ để gửi tin nhắn thoại, bốn chữ này thế nào cũng không nói vừa ý được.
Giọng nói lúc vừa tỉnh dậy nghe rất khó chịu, vừa lười biếng vừa khàn khàn. Uông Lộ Hi thử mấy lần, cố gắng điều chỉnh giọng và âm điệu để tạo ra cảm giác lười biếng mà thư thái tự nhiên. Nhưng cuối cùng cô vẫn thất bại, đành phải gửi tin nhắn chữ. Sau đó cô úp mặt vào gối, đạp chân loạn xạ, tự phạt vì cái sến sẩm của bản thân.
Viên Bắc gửi cho cô một đường link.
“Vé vào Công viên Universal khó đặt lắm, điền thông tin cá nhân vào đây, tôi nhờ bạn ở công ty du lịch giúp.” Anh nói.
Uông Lộ Hi bật dậy khỏi giường.
Sau khi kéo rèm giường, cô mới nhận ra hôm nay mọi người đều dậy rất sớm. Cô gái ở giường đối diện đến Bắc Kinh thăm bạn, hình như hôm nay chuẩn bị rời đi. Thấy Uông Lộ Hi tỉnh dậy, cô ấy kéo vali sang bên cạnh, thuận miệng hỏi han: “Em còn ở đây bao lâu nữa?”
“Em đến đây để học, một thời gian nữa nhập học rồi, khi đó em sẽ vào ở ký túc xá ạ!” Uông Lộ Hi đáp, trong lòng thầm tính toán ngày tháng, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày khai giảng. Lúc này đột nhiên Uông Lộ Hi mới nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào, cô đã đi chơi nhiều ngày thế rồi á.
Mùa hè ở Bắc Kinh, thật sự sắp qua rồi.
Vừa đánh răng rửa mặt, cô vừa nhắn tin trả lời Viên Bắc: [Sao hôm anh nay dậy sớm thế? Ngủ được mấy tiếng? Không mệt à?]
Viên Bắc: [Cũng ổn.]
Miệng Uông Lộ Hi vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, cô ngáp dài: [Nhưng hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.]
Viên Bắc: [Vậy ngủ thêm đi.]
Viên Bắc: [Khi nào đến dưới nhà thì tôi sẽ gọi em.]
*
Kế hoạch hôm nay là đi khu nghệ thuật 798.
Trước đây khu vực này là dự án công nghiệp do Liên Xô viện trợ xây dựng, có rất nhiều nhà máy tập trung ở đây. Nhưng do thời thế thay đổi, nó dần rút khỏi sân khấu lịch sử, sau đó vì giá thuê mặt bằng khá rẻ nên nhiều nghệ thuật gia đã đổ về đây mở phòng trưng bày, phòng làm việc…
Những nhà máy cũ trở thành khu nghệ thuật, thêm vào đó là các cửa hàng và công ty truyền thông đến mở chi nhánh, biến nơi này thành công viên công nghiệp văn hóa sáng tạo. Vài năm trước, khi từ “người trẻ yêu nghệ thuật” còn thịnh hành, có câu nói thế này: “Tất cả những người trẻ yêu nghệ thuật đều nhất định sẽ dừng chân tại 798 để ghi lại dấu ấn của riêng mình, khó có ai là ngoại lệ.”
Bất kể lúc nào đến đây, bạn đều có thể thấy đủ loại triển lãm nghệ thuật. Đa dạng chủ đề, nhiều lĩnh vực khác nhau, thoả sức tưởng tượng, không cần phải hiểu biết sâu biết rộng hay chuyên nghiệp, chỉ cần thưởng thức là đủ. Sự bất ngờ tình cờ này ai ai cũng có phần.
Uông Lộ Hi chính là kiểu người không có hiểu biết về nghệ thuật, cô tự nhận mình chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, song điều đó cũng chẳng thể ngăn cô đến đây chơi.
Trong khu có một bức tường nổi tiếng trên mạng, mỗi mùa hè đều thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh check-in. Bởi vì những dây trinh đằng ba mũi leo kín cả một mảng lớn, phát triển mạnh mẽ đến mức che hết ánh sáng, gần như bao phủ toàn bộ bức tường, thậm chí cả cửa sổ kính cũng không thoát khỏi sự xâm chiếm.
Uông Lộ Hi giơ máy ảnh chụp lấy liền lên, cô thoáng thấy Viên Bắc dừng lại trước lối vào một cuộc triển lãm.
Đó là triển lãm cá nhân của một nhà thư pháp trẻ, hoặc nói đúng ra, dùng danh xưng nghệ thuật gia thì hợp lý hơn. Khác với thư pháp truyền thống cần bút, mực, giấy, nghiên, nghệ thuật gia này sử dụng các công cụ từ thiên nhiên.
Ví dụ, anh ta viết chữ trên đá, mực viết là nước ép từ cỏ non đầu xuân bên cạnh tảng đá được nghiền ra. Hoặc anh ta dùng máy bay không người lái chụp lại bãi cát mùa hè ven biển, rồi phát huy trí tưởng tượng, coi những dấu chân loang lổ do khách du lịch giẫm lên như là nét bút, tùy ý nối thành mấy chữ.
Uông Lộ Hi thật sự không hiểu nổi.
Nhưng cô cảm thấy nghệ thuật gia này đúng là rất sáng tạo.
Thấy Viên Bắc cứ nhìn chằm chằm vào cuốn tài liệu giới thiệu, Uông Lộ Hi tưởng anh quan tâm đến nó, nhưng không ngờ anh lại nói: “Đây là một trong những học trò của ông nội tôi.”
Uông Lộ Hi ngạc nhiên.
Cô không ngờ ông nội của Viên Bắc lại là một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực thư pháp và hội họa, thất lễ rồi thất lễ rồi. Sau đó, Uông Lộ Hi lại chợt nghĩ, vậy thì Viên Bắc cũng xem như xuất thân từ danh gia vọng tộc nhỉ?
“Tôi là học trò kém cỏi nhất của ông nội.” Viên Bắc nói.
“Tại sao? Vì anh không có trí tưởng tượng như vậy à?”
… Luyện thư pháp cần trí tưởng tượng sao?
“Không phải, là vì hồi nhỏ tôi tính cách không tốt, không ngồi yên được.” Viên Bắc mỉm cười: “Luyện chữ qua loa cho xong, ông bảo tôi thiếu lòng kính trọng, đừng bày vẽ làm gì, không viết nên trò trống gì đâu.”
Đây là lần thứ hai Uông Lộ Hi nghe từ miệng Viên Bắc cụm từ “tính cách không tốt”, cô càng thêm tò mò, không tốt là không tốt như thế nào? Trong trí tưởng tượng của cô, Viên Bắc hồi nhỏ chắc chỉ là kiểu ít nói, lầm lì, có thể hơi cô độc. Nhưng Viên Bắc lại nói, không đúng.
“Hồi nhỏ tôi là kiểu ‘xấu ngầm’.”
“?”
…
Theo lời Viên Bắc kể, hồi nhỏ anh trông nho nhã yếu ớt, như con gái, lại hay ốm đau, đi học sớm nhưng rất lâu sau mới bắt đầu cao lên. Thầy cô thấy anh không thích mở miệng nói chuyện thì còn nghi ngờ anh bị tự kỷ hoặc có vấn đề tâm lý, bảo gia đình đưa anh đi bệnh viện khám.
“Thực ra tôi cố tình đấy, thầy cô càng bắt tôi đứng dậy trả lời câu hỏi, tôi lại càng ngậm miệng chặt hơn. Thấy thầy cô sốt ruột mà chẳng làm gì được tôi, tôi thấy vui lắm.” Viên Bắc nói.
… Đúng là đứa trẻ láo toét.
Uông Lộ Hi đấm nhẹ vào vai Viên Bắc, thay thầy cô anh trút giận.
“… Sau này lên cấp hai, cấp ba, tôi cũng chẳng nghe lời mấy.”
Tuổi dậy thì của mọi người đều chẳng khác nhau là bao, ai cũng từng trải qua giai đoạn nổi loạn cố chấp, muốn giả vờ làm người lớn. Nhưng lại họ lại không biết rằng trong mắt những người lớn thực thụ, đó là hành động vụng về và buồn cười. Viên Bắc cũng không ngoại lệ.
Lúc đó anh thích Dư Văn Lạc, thích Trần Quán Hy, thích Châu Tinh Trì, thậm chí anh còn dùng hình bóng lưng của Chí Tôn Bảo làm ảnh đại diện trên QQ, giả vờ làm người yêu nghệ thuật, mơ ước sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ một mình lái mô tô đi du ngoạn khắp Bắc Cương. Nhưng tiếc là anh chưa thực hiện được giấc mơ lớn lao đó. Ngay ngày đầu tiên mượn được một chiếc mô tô để tập lái, anh đã ngã rách cằm, suýt nữa thì hủy hoại nhan sắc.
Bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại ngầm nghịch ngợm, ưu điểm thì ít, khuyết điểm thì nhiều. Khi đáng tin thì có, nhưng lúc nổi hứng “kệ đời” thì cũng đủ khiến người ta tức chết.
Một đứa trẻ Bắc Kinh bình thường như vậy, vấp ngã mà lớn lên.
Rồi, trở thành một người lớn bình thường.
… Khi nghe Viên Bắc kể về tuổi thơ của mình, Uông Lộ Hi lại cảm thấy rất thú vị.
Cô cảm thấy việc nghe Viên Bắc kể chuyện hồi nhỏ mang lại cho cô những hình ảnh rất sống động, đặc biệt là khi bây giờ người còn đang đứng ngay trước mặt, sự tương phản này thật sự rất thú vị.
Qua một con phố, trước mắt là một “di tích” công nghiệp.
Vì từng là khu nhà máy cũ, khu vực 798 vẫn giữ lại phần lớn thiết bị công nghiệp ban đầu để tạo không gian nghệ thuật. Những ô cửa sổ cũ mang theo “chất” công nghiệp, nồi hơi bỏ hoang, và những ống khói cao vút.
Bên cạnh đó có một triển lãm miễn phí, có rất nhiều người đến xem, chủ đề là “Bắc Kinh xưa”. Chỉ cần xem phần giới thiệu cũng hiểu ngay, đó là sự tập hợp những “giọt nước mắt của thời đại”. Ví dụ như hình ảnh của Tân Nhai Khẩu, Chợ Tú Thuỷ cũ, phố Trường Xuân nhiều năm trước, hay Trung tâm Thương mại Tây Đơn Minh Châu, và nhiều cửa hàng đã biến mất từ lâu, thậm chí cả những thương hiệu xưa đang dần thay đổi hoặc đang cố gắng thay đổi. Người ta còn có thể đếm xem chú gấu trắng trên logo của Bắc Băng Dương đã thay đổi hình dạng bao nhiêu lần…
Uông Lộ Hi vừa xem triển lãm vừa trò chuyện với Viên Bắc.
Thật ra không chỉ riêng cô, có những thứ quá xa xưa, ngay cả Viên Bắc cũng không biết rõ hoặc không thể nhớ lại. Anh thấy Uông Lộ Hi đứng đờ người trước một bức ảnh cũ, cô chỉ vào nó và hỏi: “Viên Bắc, Bắc Kinh có bao nhiêu sân bay vậy?”
Trong bức ảnh là sân bay Nam Uyển Bắc Kinh.
Đó là sân bay đầu tiên của Trung Quốc, đầy dấu ấn lịch sử. Nhưng sau khi sân bay Đại Hưng được xây dựng, năm 2019, sân bay Nam Uyển đã đóng cửa và từ đó chỉ còn tồn tại trong ký ức.
Uông Lộ Hi chưa từng thấy, nên đương nhiên không biết.
Cô cũng nhìn thấy vài con gấu bông trong tủ trưng bày.
Là linh vật Phúc Oa của Thế vận hội Bắc Kinh 2008.
Uông Lộ Hi mỉm cười: “Cái này thì em biết, hồi Olympic em còn nhỏ, nhưng em đã xem lại băng ghi hình của lễ khai mạc.”
Viên Bắc nhếch miệng: “Cố tình đúng không?”
Cố ý nhắc anh rằng giữa hai người có chút khoảng cách thế hệ.
“Đâu có! Em nghiêm túc đấy!” Uông Lộ Hi tiếp tục bước đi: “Em chưa trải qua tuổi thơ của anh, nhưng anh cũng không trải qua tuổi thơ của em mà, dù anh có lớn hơn em mấy tuổi, hiểu biết được nhiều hơn em chút đỉnh, nhưng cuộc sống của mỗi người đều khác nhau. Anh đừng có cậy già lên mặt nữa nhé, Viên Bắc.”
Cô nghiêng đầu, nhe răng cười với Viên Bắc: “Anh kể chuyện của anh rồi, em cũng kể chuyện của em cho anh nghe, được không?”
Viên Bắc liếc cô, tăng tốc bước chân: “Không nghe.”
“Nghe một chút thôi mà! Nghe một chút thôi! Xin anh đấy!”
“…”
*
Tối đến, hai người đi ăn lòng heo hầm1 ở Bắc Tân Kiều.
Món lạnh2 vừa mới làm xong, trông rất tươi ngon, Uông Lộ Hi còn gọi thêm một phần cải chua mù tạt3 và trứng bắc thảo nước gừng.
Trong tủ đồ uống có nước Bắc Băng Dương đóng chai thủy tinh được để lạnh. Loại phổ biến nhất trên thị trường là vị cam và quýt, hương vị gần giống với Fanta, nhưng có ga mạnh hơn Fanta. Theo cách Uông Lộ Hi miêu tả, nó có vị hơi “cay”. Nếu kết hợp với một miếng cải chua mù tạt nữa thì có cảm giác như đỉnh đầu sắp thông hơi.
Cô còn thấy trong tủ có vị ô mai, thứ này cô chưa từng thử. Thế là cô lấy một lon, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó không nhịn được mà nhăn mày.
“Không ngon à?”
Uông Lộ Hi mím môi: “… Vị hơi kỳ kỳ, em vẫn thích vị cam hơn.”
“Lấy cái khác đi.”
Quán lòng lợn hầm có phong cách trang trí rất cổ, bàn ghế gỗ, khách thì đông. Uông Lộ Hi đi đến tủ lạnh lấy thêm một lon mới, khi quay đầu, cô thấy Viên Bắc ngồi giữa những bộ bàn ghế chật chội, trông thật nổi bật.
Lưng anh thẳng tắp, vai ngang lại cứng cáp, thực sự không hề giống như anh nói rằng mình cà lơ phất phơ hay láo toét. Ít nhất trong quãng thời gian quen biết, trong mắt Uông Lộ Hi, Viên Bắc luôn là một người nghiêm túc.
Một người anh tuấn, sạch sẽ và chỉnh tề.
Ngoại trừ đôi khi hơi uể oải.
Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Uông Lộ Hi vô tình lướt qua cổ và yết hầu đang chuyển động của anh. Đến lúc cô nhận ra thì Viên Bắc đã uống hết lon nước Bắc Băng Dương vị ô mai mà cô đã uống dở, thậm chí còn không dùng ống hút.
Cô cảm thấy không yên, loại thân mật lơ đãng như thế này thường đâm vào lòng người ta, như thể trong lúc vô tình, họ đã trở nên vô cùng gần gũi.
… Có thật vậy không?
Hay chỉ là ảo giác?
Viên Bắc không chú ý đến sắc mặt của Uông Lộ Hi.
Lòng lợn hầm cần phải đưa phiếu để nhận, nhưng giờ vẫn chưa đến lượt họ. Trong lúc chờ đợi, anh tiện miệng hỏi cô: “Bao giờ trường em khai giảng?”
“Mùng một tháng Chín.” Uông Lộ Hi đáp: “Anh có muốn đi cùng em không? Lần cuối cùng anh về trường là khi nào thế? Ngày khai giảng chắc sẽ rất nhộn nhịp, anh muốn đến xem thử không? Đàn anh?”
Viên Bắc cười khẽ: “Có lẽ không được.”
Lúc này âm thanh điện tử báo số vang lên.
Anh đứng dậy đi lấy đồ ăn.
Hai phần lòng lợn hầm giống hệt nhau, khi đặt trước mặt, Uông Lộ Hi mới thở dài: “Em quên bảo anh đừng cho rau mùi rồi!”
“…”
Thôi vậy, chịu đựng đi.
Trên bàn có dầu ớt, cô múc hai muỗng rồi rút đôi đũa, lau qua bằng khăn giấy.
“Vừa nãy anh nói gì? Sao không được? Hôm đó anh có việc à?”
“Ừm.” Giọng Viên Bắc rất bình thản, nhẹ nhàng: “Tôi phải đi xa một chuyến.”
“Đi đâu cơ?”
Trong quán rất ồn, Viên Bắc không ngẩng đầu: “Ra nước ngoài, cuối tháng này đi.”
Uông Lộ Hi còn tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc không thôi: “Ra nước ngoài? Anh đi làm gì?”
“Đi du học.”
Tiếng điện tử gọi số lại vang lên.
Giống như trời đổ mưa giữa chốn nhộn nhịp, dập tắt hết tiếng người. Xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Uông Lộ Hi bất giác ngừng lại, cầm đũa trong tay, đầu đũa khẽ run lên.
“… Anh đi du học ở đâu?”
“Thụy Điển.”
“Anh đi bao lâu?”
“Hai năm, khoảng vậy.”
Ồ.
Ồ, đi học.
Một năm gián đoạn công việc, gap year, sau đó đi học lại, điều này dường như đang trở thành xu hướng phổ biến hiện nay.
Có lẽ là vậy. Cô từng thấy nhiều blogger trên các nền tảng mạng xã hội chia sẻ về trải nghiệm này.
Tốt mà.
Thụy Điển, Bắc Âu, thiên đường cho những người hướng nội, nghe qua cũng giống một nơi mà Viên Bắc sẽ chọn, chắc hẳn rất hợp với anh.
Tốt thật.
… Trong đầu Uông Lộ Hi thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng cô chẳng nắm bắt được cái nào. Trong tiềm thức, cô cảm thấy mình nên buồn, vì cô vừa mới đến Bắc Kinh, vừa mới quen một người tuyệt vời khiến cô rung động, và rồi trước khi cô kịp cảm nhận hết những cung bậc cảm xúc, anh đã sắp rời đi.
Giống như đứng chờ xe ở bến, chờ mãi, rồi bến xe cũng dời đi.
Lẽ ra cô nên buồn.
Nhưng lại chẳng có lý do gì để buồn.
Anh đi du học, đổi mới cuộc sống, đây là một điều tốt mà.
Uông Lộ Hi nhất thời không biết phải xoay chuyển thế nào, cảm xúc trì tệ tới, nhưng ngay sau đó chỉ có sự hoang mang chợt ùa vào.
“Ồ… Vậy mấy hôm trước anh nói mình bận việc là đang bận thu dọn hành lý à?”
Cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại hỏi một câu vô nghĩa như vậy.
“Ừm.” Có lẽ vì phản ứng của cô mà giọng Viên Bắc cũng trở nên trầm và nhẹ nhàng hơn: “Còn vài việc phải lo xong rồi mới đi, nhà cửa, và cả mèo nữa.”
À, đúng rồi, anh còn phải lo cho mèo của mình.
Anh luôn chu đáo như vậy, rất cẩn thận.
Uông Lộ Hi mấp máy môi, hơi thở ngưng đọng giữa không trung. Sau một hồi, cuối cùng cô mới lên tiếng, giọng nhè nhẹ không rõ: “Vậy thì tốt quá, haha, anh không phải chỉnh múi giờ nữa nhỉ, đến đó là vừa đẹp.”
Tiếng cười khô khan, kèm theo một câu đùa vô vị, bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ quặc.
… Trong tầm mắt của cô, Viên Bắc không cười.
Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, yên lặng đối mặt, không nói lời nào.
Cả hai chìm vào khoảng lặng.
Uông Lộ Hi rất muốn tiếp tục cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, ví dụ như cô sẽ hỏi anh về chi tiết việc du học và cuộc sống tương lai như là một người bạn. Nhưng cô lại không thể nào mở lời.
Cô có thể đóng vai một người bạn, song trời biết, từ trước đến nay, những điều cô suy nghĩ và để tâm, chẳng bao giờ dính dáng gì đến từ “bạn bè”.
Rốt cuộc cô muốn trở thành ai của Viên Bắc, muốn xây dựng mối quan hệ gì với anh thì chỉ có cô mới rõ.
Trong lúc ngập ngừng, nghĩ đông nghĩ tây, Uông Lộ Hi chợt nhận ra trên con đường này, mình đã đi quá xa.
…
Cô vừa mới đặt đũa xuống bàn, Viên Bắc đã rút cho cô đôi mới: “Ăn đi.”
Khoảng lặng dài đã kết thúc.
Anh lại bắt đầu đưa cho cô bậc thang để bước xuống.
Uông Lộ Hi khẽ giật mình, nhìn bát lòng lợn hầm trước mặt. Viên Bắc đã nhặt hết rau mùi ra, rồi đổi bát của mình cho cô.
Bàn bên cạnh là hai ông lão cũng đang chờ đến lượt. Giọng Bắc Kinh của họ còn nặng hơn của Viên Bắc nhiều. Một ông lão mở chiếc quạt gấp lớn, quạt vài cái, rồi nói về thời tiết gần đây: “Ôi dào, trời nóng quá đi.”
Ông lão kia tiếp lời: “Sắp rồi, tiết Lập thu qua rồi, sắp mát thôi.”
Phải rồi, Uông Lộ Hi nghĩ, tiết Lập thu đã qua từ lâu.
Nhưng cô chợt nhận ra mình không còn mong đợi mùa thu Bắc Kinh như trước nữa.
Viên Bắc ngồi đối diện cô, lặng lẽ ăn. Vì hai muỗng dầu ớt mà cô vừa cho vào nên trán anh đổ mồ hôi lấm tấm, khuôn mặt cũng hơi đỏ.
Anh thực sự không ăn được cay.
Nhưng anh chọn cách chịu đựng.
Thật ra cả hai bọn họ đều đang chịu đựng, khoảnh khắc này, tại thời điểm này, mỗi người đều có khúc mắc riêng trong lòng, và chẳng ai có thể giúp được người kia.
Uông Lộ Hi vẫn ngây người, cô đẩy chai nước ngọt về phía Viên Bắc.
Coca lạnh hôm ấy, Bắc Băng Dương hôm nay.
Họ chỉ giao nhau trong thoáng chốc.
Cô hiểu hết mọi điều, nhưng không thể diễn tả nỗi tiếc nuối và buồn bã hiện tại. Cuối cùng, cô nhận ra mình đang buồn, giữa không gian náo nhiệt, mọi thứ như đang dần lớn lên trong cô.
Mùa hè Bắc Kinh thật đẹp.
Uông Lộ Hi khịt mũi.
Cô mong sao mùa hè này sẽ không bao giờ kết thúc.
***
Lời của tác giả:
Chào buổi chiều các bạn! Trước khi vào vip, mình sẽ trả lời một vài câu hỏi thường gặp:
Q1: Chênh lệch tuổi tác – Thật ra đã được đề cập ít trong những chương trước, cô Uông của chúng ta sinh năm 2005, năm 2023 vào đại học, còn anh Bắc thì tốt nghiệp đại học và đã đi làm hai, ba năm rồi. Mọi người có thể tự tính nha~
Q2: Về tình trạng tình cảm – cô Uông còn nhỏ, mối tình đầu là crush. Anh Bắc thì kinh nghiệm yêu đương bằng không, cả hai giống như những “học sinh tiểu học” đang dò dẫm học cách yêu. Điều này cũng đã được đề cập trước đây.
Q3: Về độ dài và kết thúc – Truyện sẽ kết thúc trong vòng 20 chương, hiện tại tiến độ đã đến một nửa rồi, kết thúc sẽ là HE.
Ngày mai truyện sẽ vào vip, nếu các bạn sẵn lòng cùng cô Uông và anh Bắc trải qua mùa hè này, chúng ta sẽ tiếp tục nhé! Thổ Đậu cảm ơn các bạn rất nhiều! Cúi chào!
***
Chú thích:
- 卤煮火烧 là một món ăn đặc sản truyền thống của Bắc Kinh. Món ăn bao gồm lòng heo (dạ dày, phổi, lòng) được hầm trong nước dùng đặc biệt với nhiều loại gia vị, ăn kèm là bánh mì được nướng hoặc chiên thả vào nồi hầm chung.↩︎
- Bao gồm rau củ, thịt, hải sản, đậu phụ, và các loại gia vị như nước tương, giấm, tỏi, ớt, dầu mè, và các loại thảo mộc. Những món này thường không yêu cầu nấu chín nhiều, mà chủ yếu là trộn hoặc ướp gia vị để tạo ra hương vị tươi mát và nhẹ nhàng. thường có vị thanh mát, ít dầu mỡ, rất thích hợp để làm món khai vị hoặc để làm dịu bớt cảm giác no ngấy khi ăn các món chính.↩︎
- Là một món ăn truyền thống phổ biến ở khu vực Thiên Tân, Trung Quốc, đặc trưng bởi vị cay nồng của mù tạt. Món này thường được làm từ cải bẹ trắng (hay cải thảo), được ngâm chua sau đó trộn với sốt mù tạt cay.↩︎