Bên ngoài lúc này những cơn gió đang gào thét, trời lạnh như cắt da, cắt thịt.
Vậy mà lúc này ngoài trời lại có một thân ảnh của một cô bé chừng 12 tuổi, khuôn mặt gầy gò, thân hình ốm tong teo, khi nhìn vào cô bé người ta chỉ liên tưởng rằng chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô đi.
Nhưng không thân ảnh gầy yếu ấy lại không bị gió rét thổi bay, mà cô gái bé nhỏ ấy lại kiên cường chống những cơn gió mạnh mùa đông. Thân ảnh bé nhỏ ấy cứ đi, cứ đi mãi cho tới khi cơ thể không chịu nỗi nữa cô ngã ra đương.
Lúc này phía xa xa có một chiếc ngựa đang tiến tới chỗ Ngọc Nữ đang nằm, trong xe có một cậu bé chừng 10 tuổi nhưng trông rất chửng chạc, thân hình bé nhỏ nhưng ánh mắt thâm thúy, cương nghị. Lúc này cậu bé bước xuống xe và ẫm cô bé lên xe. Chiếc xe ngựa chạy từ từ mất hút.
Ngọc Nữ lúc này trông có vẻ như đang hôn mê, nhưng không ý chí cô đang chiến đấu với chính cô và cũng là nhân cách mới được hình thành.
Trong nội tâm Ngọc Nữ lúc này cô nhìn thấy có một người y hệt cô đang đứng song song với mình. Thấy lạ Ngọc Nữ cất tiếng hỏi:
- Cô là ai? Đây là đâu?
Vô vàng câu hỏi đặt ra trong đầu Ngọc Nữ, nhưng cô vẫn nhẫn nại chờ cô gái giống mình kia trả lời.
- Tôi là cô, cô cũng là tôi chỉ có điều tôi được sinh ra từ những ý nghĩ tiêu cực, sự hận thù cùng lòng đố kị của cô,người ta thường hay gọi tôi là tâm ma. Còn nơi đây là thức hải của cô.
Ngọc Nữ sửng sốt, điều này quá sốc đối với một cô bé mới 12 tuổi chưa hiểu sự đời. Nhưng cô vẫn đè nén cảm giác ấy lại, cô ngảng đầu nhìn cô gái giống hệt mình kia nói:
- Vậy cô ở đây làm gì? Tại sao tôi tới được đây?
Nhân cách kia nhìn Ngọc Nữ với đôi mắt khá táo bạo, nhân cách ấy cất tiếng nói.
- Tôi ở đây làm gì? Chẳng phải cô là người hiểu nhiều nhất sau. Tôi được sinh ra từ cô nhưng trong vô thức cô lại không thể cảm nhận thấy tôi. Đỉnh điểm là khi cô mém bị chết cống, những ý nghĩ tiêu cực của cô khiến tôi được thành hình, nên bây giờ cô mới có thể thấy tôi.
Ngọc Nữ còn đang ngơ ngác chưa kịp tiêu hóa những lời nhân cách kia nói thì cô ta lại nói tiếp:
- Tôi đưa cô tới đây là có một yêu cầu bình đẳng, đó là chúng ta chia nhau điều khiển thân thể này. Cô buổi sáng còn tôi buổi tối thế nào? Cô có đồng ý không?
Nghe những lời của nhân cách mới Ngọc Nữ có chút sửng sốt liền hỏi nhân cách kia:
- Tại sao tôi phải làm vậy?
Mang theo nụ cười trên mặt nhân cách kia chậm rãi trả lời.
- Vì tôi có thể giúp cô trả thù. Những kẻ đã từng làm chúng ta đau khổ đều phải trả giá.
Nghĩ đến những kẻ xấu xa không bằng cầm thú kia mà Ngọc Nữ đã hạ một quyết định. Một quyết định thay đổi cuộc đời cô. Mang theo ánh mắt kiên quyết cô nhìn nhân cách kia trả lời dứt khoát:
- Được tôi đồng ý với cô.