Thời gian thấm thoát thôi đưa ngày thứ 3 của buổi sát hạch cuối cùng cùng tới. Ngọc Huyết lúc này đứng trên cây cao quan sát xung quanh, trên đảo lúc bấy giờ chỉ còn lại khoảng 5 đứa trẻ (tính cả cô). Ai ai toàn thân cũng đầy máu tươi, những khuôn mặt ngây thơ non nớt của những đứa trẻ cũng biến mất, thay vào đó là những khuôn mặt lãnh khóc, vô tình.
Ngọc Nữ lúc này thấy tình hình bên ngoài cô lo lắng thay cho Ngọc Huyết. Cả đời cô sẽ không quên được tình cảnh đẫm máu,chém giết ác liệt hôm qua. Ngọc Nữ cất tiếng an ủi:
- Ngọc Huyết cô cố gắng lên. Tôi tin tưởng cô
Do đã 3 ngày không có gì bỏ bụng, chỉ uống nước cho qua ngày nên Ngọc Huyết cũng lười đáp dài cô chỉ "ừ" với Ngọc Nữ một cái rồi tiếp tục quan sát.
Còn lại 4 đứa trẻ, 3 nam, 1 nữ. Nhưng Ngọc Huyết nhìn thấy 2 bé trai kia đi cùng nhau, cô đoán rằng bọn chúng hợp tác với nhau. Nói về vũ khí thì 2 bé trai kia một đứa sài côn nhị khúc, một đứa thì sài một cây loan đao khá to và nặng. Còn về bé gái nọ thì sử dụng một cái lưỡi hái khá dài, trên lưỡi còn dính một chút máu tươi.
Hai bé trai kia từ từ tiến lại gần chỗ của bé gái kia. Ngọc Nữ nghĩ hai bé trai kia định hợp tác đánh bé gái kia. Thời cơ chưa tới Ngọc Huyết vẫn ngồi trên cây quan sát.
Bên dưới lúc này bé gái nọ cũng đã phát hiện hai bé trai kia cô liền dùng lưỡi hãi quét về phía cái cây hai bé trai kia đứng. Vì bé gái ra tay quá bất ngờ hai bé trai không kịp trở tay một trong hai bé trai bị đứt lìa một bàn tay. Máu tuôn ra đầm đìa thấm đỏ cả đất, tiếng kêu thê lương của bé trai vang vọng khắp đảo hoang.
Nhân cơ hội đối phương còn hoảng loạn bé gái nọ liền xoay lưỡi hái cắt đứt đầu bé trai mất tay kia.
Ngọc Huyết trên cây lúc này có chút ngạc nhiên vì bé gái kia giết người mà mặt không biến sắc, trên mặt không thấy vẻ tự trách hay ân hận nào cả. Bé gái cứ xem sinh mạng người như con kiến vậy giết thì giết chả sau cả.
Trở lại trận chiến bên dưới, sau khi giết chết bé trai kia cô bé kia quay đầu nhìn đứa bé cầm loan đao, trong mắt bé trai kia tràn ngập sự sợ hãi, tay chân cứng ngắt, cả người không thể di chuyển. Mang trên mặt vẻ lãnh khóc, cô gái xoay lưỡi hái, găm thẳng vào ngực đứa bé trai còn lại.
Máu tuôn ra như suối, cơ thể bé trai nọ ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Đôi mắt trước khi chết vẫn mang theo sự sợ hãi tột cùng.
Xong chuyện bé gái kia đưa đôi mắt lạnh thấu xương về phía chỗ Ngọc Huyết đang nấp.
Lúc này trong thức hải thông qua nhãn cầu Ngọc Nữ bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của bé gái mà không khỏi lạnh rung.
Bé gái kia nhìn chằm chằm một lúc thì cất giọng lạnh băng:
- Đã tới rồi thì ra đây đi, ta không có tính nhẫn nại.
Ngọc Huyết trên cây lúc này sửng sốt nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngọc Huyết không chút do dự phóng xuống chỗ bé gái kia. Cả hai nhằm chằm chằm nhau không chút chớp mắt.