“Đây là đâu?”
Huyền Trân nhớ rõ mình lúc trước bị sét đánh trên đường trốn về nước Nam cùng mọi người. Cô là công chúa nhà trần là con gái của Trần Nhân Tông, là vợ của Chế Mân vua nước chiêm.
Vài ngày trước, một nhóm thích khách đã ám sát chồng nàng. Nàng đau đớn vô cùng thì nhân cơ hội này bọn hoạn quan trong cung đòi thiêu sống nàng để xuống suối vàng hội tụ với Chế Mân. Chế Mân chết nàng cũng không muốn sống để mặt mình chuẩn bị thiêu sống.
Tuy nhiên phụ hoàng và anh trai nàng đã cho người qua cứu nàng, đánh nàng ngất xỉu đưa nàng về nước Nam.
Không ngờ nàng bị sét đánh, khi tỉnh lại thì lại nằm đây. “Ơ cơ thể ta sao lại mập mạp thế này?
,Sao ta da đen thế này?”
“A....A.....đau đầu quá”
Một cơn đau nhứt dữ dội nhập vào đầu nàng, hàng loạt ký ức tràn về.Cô hấp thu tất cả cũng đã quen thuộc ngôn ngữ hiện đại.
“Ta....ta thật ra ta là Huyền Trân hay là Quách Thu Phương”
Thì ra cô đã chết trong cơn sét, nhưng không biết bằng cách nào đó cô đã hồn nhập vào một cô gái ở cách thời đại của cô hơn bảy trăm năm.
Dựa theo ký ức cơ thể này, Cô gái tên là Quách Thu Phương. Cô rất tự ty với với thể mập mạp đen đúa xấu xí của mình. Nên hằng ngày cô gái cố gắng học hành để cố gắng tránh xa những việc khác.
Cô gái này thương thầm một hot boy trong lớp, rồi cô đã mạnh dạng thổ lộ lòng mình. Tuy nhiên thế gian không phải mình muốn là được. Cậu nam đó không những từ chối còn sỉ bán cô
“hứ, cô thích tôi ư? Nhìn lại mình đi, con heo nó còn đẹp hơn cô. Đũa móc mà chòi mâm son”
Phỉ bán thì thôi đi không ngờ, không biết sao một cô gái khá xinh cũng thương thầm hắn ta. Khi biết chuyện cô gái đó đã kéo một lũ bạn đánh đập cô khi đi học về. Còn xé áo lột đồ quay video doạ sẽ tung lên mạng xã hội.
Quá ê chề nhục nhã, Quách Thu Phương đã nghĩ quẩn uốn một nắm thuốc ngủ tự vẫn.
Và nhờ thế nên Huyền Trân có cơ hội trọng sinh lại trên cơ thể cô.
Huyền Trân nghĩ, “cô gái này thật đáng thương, cô yên tâm ta sẽ giúp cô rửa mối nhục này“.
“ Ta bây giờ sẽ tên là Quách Thu Phương ta sẽ khiến những người làm nhục ta phải quỳ xuống dưới chân ta mà cầu xin tha thứ”
Huyền Trân cẩn thận thay đồ cắp sách đi học.