"Gấp cái gì a, đừng để huấn luyện bị chậm trễ, không cho em xin nghỉ đâu. Để anh ngồi xe đến doanh trại bộ đội của em là được rồi, lúc đến sẽ điện thoại cho em."
"Vậy được, anh nhớ cẩn thận."
Cố Tiểu Tây để điện thoại xuống. Kể từ khi biết tin trước mấy ngày Tết, anh trai muốn tới quân doanh bộ đội thăm hắn, hắn liền không cách nào bình tĩnh được.
Có thể nói Cố Tiểu Tây là người cuồng anh trai tới giai đoạn cuối rồi. Tuy hai người không phải cùng một cha, thế nhưng cảm tình tốt đến không còn lời để nói, từ nhỏ như hình với bóng. Anh trai Cố Tiểu Đông lớn hơn hắn ba tuổi. Mẹ mất sớm, năm đó anh trai mười tuổi, hắn bảy tuổi, có nhiều việc còn chưa hiểu rõ. Chỉ biết là anh trai bị đả kích lớn, bị bệnh đến dậy không nổi. Có một lần hắn nghe được bác sĩ cùng cha nói: "Đứa nhỏ này tình cảm quá nặng, chỉ sợ sau này gặp nhiều thiệt thòi." Khi đó hắn không biết cái gì gọi là bác sĩ tâm lý, còn tưởng rằng trái tim anh trai có bệnh xấu.
Sau khi anh trai khỏi bệnh, có khả năng là cảm thấy Cố Tiểu Tây còn nhỏ như vậy đã thành đứa trẻ không mẹ, càng thương hắn gấp bội. Lâu dần, Cố Tiểu Tây liền đặc biệt ỷ Lại anh trai, thậm chí thân với anh trai hơn nhiều so với cha ruột mình. Trong kí ức lức nhỏ của Cố Tiểu Tây, ở một góc độ nào đó mà nói, anh trai chính là mẹ, giúp duy trì tình cảm ba người một nhà này.
Khi Cố Tiểu Tây rời nhà nhập ngũ, không nhớ tới cha, ngược lại chỉ thương mỗi anh trai. Mặc kệ mưa gió ra sao, mỗi tuần đều gọi một cú điện thoại về. Cha hắn cũng không gọi gì nhiều. Anh trai thi đậu bác sĩ, lên Bắc Kinh có phòng nghiên cứu riêng, cũng rời nhà ra ở bên ngoài. Ba người phân chia ba vùng thành thị, phân bố khắp nam bắc, một năm ròng rã đều không thấy mặt. Không đúng, dịp nghỉ hè vừa rồi anh trai có về nhà thăm qua cha , lần này nghỉ đông mới đến phiên mình, thực tốt quá rồi.
******
" Anh!" Cố Tiểu Tây lao ra cửa lớn, quan sát một chút liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc mặc bộ len nhung màu đen kia, không nói hai lời xông tới ôm lên, tại chỗ xoay chuyển hai vòng. Vài binh sĩ canh gác ngoài cửa nhìn cũng cảm thấy vui vẻ, trong tâm nói tình cảm hai anh em nhà này thật là tốt.
"Được rồi , được rồi, mau thả ra!" Cố Tiểu Đông sau khi rơi xuống đất, lúc này mới có cơ hội tốt nhìn người em trai một năm không thấy trước mắt này. Da đen hơn một chút, có cao lên, nhưng con mắt lóe sáng sáng, ngờ ngợ kia vẫn giống bé trai khoẻ mạnh, kháu khỉnh năm đó.
" Em có phải là cao hơn rồi không ?" Thời điểm Cố Tiểu Tây rời nhà đã một mét chín, bây giờ nhìn xem tựa hồ lại cao hơn một chút.
"Ha hả, có cao hơn một chút. Anh, làm sao lại gầy như vậy? Có phải là thức ăn ở phòng nghiên cứu kia không ngon không?"
"Không có gì, đều rất ổn. Trước tiên tìm khách sạn đã, anh đem hành lý để đó."
"Ở khách sạn cái gì a! Anh ở cùng ký túc xá với em mà, hai ta chen chen một chút thôi, ngược lại em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đây!"
"Có được hay không ? Sẽ không ảnh hưởng người khác chứ?"
"Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng, đều là anh em một nhà cả!"
"Còn anh em cái gì, em không phải là nhỏ nhất đó chứ?" Thời điểm Tiểu Tây nhập ngũ còn chưa tới tuổi, cha hắn không biết tìm được người nào chấp nhận cho qua cửa sau, lúc này mới thu hắn vào doanh trại.
Bỗng nhiên Cố Tiểu Tây tới gần, khom lưng, ở bên tai Cố Tiểu Đông nhỏ giọng nói: "Em là to lớn nhất."
"Ân?" Cố Tiểu Đông không rõ vì sao, mãi đến khi nhìn thấy một tay hắn chỉ vào cái quần dưới người mới hiểu được, liền giơ tay tính vỗ gáy hắn một hồi, hiện tại lại phát hiện chiều cao hai người kém nhau khiến anh làm động tác này có chút vất vả . Chính mình một thân cao mét bảy mươi lăm quả nhiên không đáng chú ý a.
"Em học chỗ nào! Cư nhiên lại không nghiêm chỉnh như vậy !"
"Ha hả!" Cố Tiểu Tây cười khúc khích. Ngược lại, bị anh trai đánh một chút cũng không đau.
"Vậy thì tới ký túc xá của em đi. Ngồi xe mười mấy tiếng, xương cốt đều muốn rã rời." Cố Tiểu Đông nhấc hành lý lên.
"Để em." Cố Tiểu Tây đoạt lấy hành lý. Thực ra chỉ là túi du lịch nhỏ, không nặng, bên trong xếp vài bộ quần áo đã giặt sạch, khăn mặt, bàn chải đánh răng gì đó. Có thể là từ nhỏ, dưới sự bồi dưỡng của cha, đã đôn đúc Cố Tiểu Tây có một thói quen tốt, lúc nhỏ, chỉ cần mình ở trước mặt, tuyệt đối không để cho anh trai xách đồ vật. Hiện tại hắn được anh trai sốt ruột muốn được an ủi, càng thêm vui sướng trong bụng, càng cảm thấy túi du lịch màu đen phổ thông này nhìn làm sao cũng sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái như vậy, quả nhiên túi du lịch của anh trai so với người khác đều đẹp đẽ hơn! Thực yêu anh trai cùng túi quá đi.
Hai anh em một đường trở về ký túc xá. Trong khu khá trống. Hiện tại là thời gian huấn luyện buổi chiều, mọi người sẽ không trở về. Là Cố Tiểu Tây nhận được điện thoại xin nghỉ cho phép đi ra ngoài. Huấn luyện viên nghe nói là anh trai hắn đến thăm người thân liền cho đi, nhưng nhìn hai mắt tỏa ánh sáng của hắn hận không thể có sức mạnh mọc thêm hai cánh bay xuyên ra ngoài, nhìn sao cũng không giống như có anh trai đến, mà giống với đối tượng yêu đương của mình đến thì hơn...
Cố Tiểu Tây mở cửa để anh trai vào nhà. Trong phòng có bốn chiếc giường, trên dưới đều có cái lót, chăn gấp thành một khối đậu hũ, chính giữa có một cái bàn làm việc cỡ lớn. Bình thường nếu có nội vụ kiểm tra, nhất định không được để đồ lung tung lên bàn. Cố Tiểu Tây đem giường mình chia cho anh trai, còn lại hắn lót phía dưới.
"Anh ăn cơm chưa? Nếu không thì em dẫn anh đi ăn cơm trước đi!"
"Trên xe lửa có ăn rồi."
"Mấy món kia có thể ăn được sao! Đi, em dẫn anh đến tiệm ăn này, bảo đảm ăn ngon!"
"Anh vẫn chưa đói đâu, cũng không cần một chốc lại ăn cơm, buổi tối hẵng đi . Anh muốn ngủ trước một lát, buồn ngủ quá!" Từ nhỏ anh có thói quen ngủ trưa, khi làm đang nghiên cứu cũng không thay đổi. Buổi trưa hôm nay ngồi xe không ngủ được, hiện tại buông lỏng, hai mí mắt liền có chút dính vào nhau.
"Được, vậy anh ngủ trên giường em đi." Nói xong nhanh chóng đi kéo chăn nắm gối tới.
"Phòng tắm ở nơi nào? Anh muốn rửa mặt." Kỳ thực càng muốn tắm, nhưng cả ngày một đường phong trần mệt mỏi này làm anh quá buồn ngủ rồi.
"Há, quẹo phải, đi tới đầu hành lang."
Cố Tiểu Đông cầm xà phòng thơm, khăn mặt từ trong túi du lịch đi ra ngoài. Cố Tiểu Tây lại quét giường một lần nữa, vì hắn biết anh trai thích sạch sẽ. Cố Tiểu Đông quay lại rất nhanh, chăn gối đều dọn xong , Cố Tiểu Tây đứng tại chỗ bên giường như đợi lệnh.
" Ly của em ở chỗ nào? Anh muốn uống chút nước."
"Ồ." Xem xem đầu óc của mình, vào cửa còn chưa rót nước cho anh trai uống. Cố Tiểu Tây vừa ngẫm nghĩ tự mình phê bình, một bên tay chân lanh lẹ đổ nước ra ly đưa tới trên tay anh trai.
"Anh ngủ, còn em thì làm sao a?"
"Em liền ở đây nhìn anh."
"... Buổi chiều em không huấn luyện sao?"
"Không có huấn luyện."
" Tại sao những người khác đều không ở đây? Người khác còn đang huấn luyện, còn em lại không đi huấn luyện ?"
"Ha hả, " Cố Tiểu Tây khuất phục cúi đầu, "Em xin nghỉ."
"Không phải là anh đã nói không cho em xin nghỉ à! Nếu biết làm lỡ kỳ huấn luyện của em, nhất định anh sẽ không đến."
"Không có chuyện gì đâu, anh, em đã nói với huấn luyện viên là đi đón anh trai rồi, huấn luyện viên cũng cho phép em."
"Vậy hiện tại em cũng thấy anh rồi, trở lại huấn luyện đi."
"..."
"Nghe lời, Tiểu Tây. Em ở chỗ này anh ngủ cũng không ngon giấc. Em đi huấn luyện, khi nào kết thúc, chúng ta đi ăn cơm, anh mời em ăn một bữa lớn."
"Anh, anh đến nơi này của em, sao còn có thể cho anh mời?"
"Được được, em mời đi! Không phải là anh nhìn em ở quân khu này không có tiền sao."
"Anh, em có tiền, em có trợ cấp."
"Trợ cấp có vài đồng, sao đủ cho em một ngày ăn bình thường được chứ ?"
"Bình thường em ăn ở căng tin, cũng vừa đủ tiêu, ăn có ngon miệng hay không? , anh nhìn xem em tăng cân liền biết. Em không dùng tiền nhiều, trợ cấp đều tích góp được một khoản kha khá. Nếu không em mua lễ vật tặng anh được chứ?"
"Anh lại không phải đứa nhỏ, giờ còn đòi lễ vật gì, đừng xài tiền bậy bạ. Sử dụng không hết liền tích góp đi , bên người nên chừa chút tiền, vạn nhất có sự tình gì còn có thể sử dụng."
"Em thì có chuyện gì a, một ngày chính là huấn luyện rồi huấn luyện. Anh ở cái kia phòng nghiên cứu thế nào? Có mệt hay không? Có người bắt nạt anh không?"
"Được rồi, được rồi buổi tối nói sau đi. Tiểu Tây, em mau đi đi, để anh ngủ một lát. Hiện tại anh phát hiện em ngày càng nói nhiều..."
Cố Tiểu Tây nhìn anh trai ngay cả con mắt đều không mở ra được , lúc này mới cẩn thận mỗi bước đi, nhịn đau rút chân ra khỏi ký túc xá.