"Cẩu hùng, anh mình ở Bắc Kinh, cậu giúp mình mang một chút đồ vật đến cho anh ấy."Cố Tiểu Tây giao hai túi đặc sản Hành Dương giao cho Ngô Thiên Quảng, "Đây là địa chỉ."
"Yên tâm đi, đảm bảo đưa đến tận tay." Có thể nhìn thấy anh trai thần tiên, ngẫm lại thật phấn khích.
Ngô Thiên Quảng đến Bắc Kinh, tới trước nhà nghỉ báo danh, làm nhiệm vụ. Hai ngày sau, nhiệm vụ hoàn thành, còn lại một ngày, vừa vặn tặng đồ cho anh trai.
Cậu dựa theo địa chỉ trên tờ giấy tìm tới phòng nghiên cứu. thời điểm ở cửa đăng ký, gọi điện thoại cho Cố Tiểu Đông.
Âm thanh Cố Tiểu Đông rất kinh ngạc."Cái gì? Em tới trước cửa rồi? Chờ một chút, anh đi đón em."
Từ xa xa liền nhìn thấy một bóng người cao to ở trước cửa. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ngô Thiên Quảng mặc thường phục. Trông tiểu tử này rất có tinh thần, nhiệt tình chào hỏi anh.
"Anh!"
"Tiểu Ngô, đến từ lúc nào vậy?"
"Đã đến hai ngày trước . Anh, đây là đồ Tiểu Tây bảo em mang cho anh."
"Được rồi.Em theo anh đi vào trước đã."
"Anh, vẫn là để em mang theo đi, rất nặng." Cẩu Hùng rất tự giác.
"Được." Cố Tiểu Đông quen thuộc gật nhẹ đầu.
Anh đem người đến ký túc xá độc thân của mình, móc chìa khoá ra mở cửa, vào nhà. Đây là căn hộ một phòng đơn, gian phòng không lớn lắm, một thân to con này của cậu vừa đứng trong phòng, ngược lại nơi này càng có vẻ nhỏ hơn . Đồ vật trong phòng không nhiều, ánh sáng rất tốt, sạch sẽ ấm áp. Quần áo đang hong trên ban công cho khô, mùi bột giặt bay thơm ngát trong phòng.
Ngô Thiên Quảng còn đang quan sát, Cố Tiểu Đông từ phòng bếp bưng một đĩa hoa quả lại đây.
" Trước hết, em ở chỗ này nghỉ một lát, anh đi qua phòng thí nghiệm còn có chút chuyện, buổi trưa anh mới trở về, lúc đó dẫn em đi ăn cơm."
"Không cần đâu anh, đừng phiền phức như vậy. Em không làm lỡ công tác của anh chứ? Em nên sớm gọi điện thoại cho anh thì tốt rồi."
"Không có chuyện gì đâu, không làm lỡ. Em cứ ngồi ở đây chờ anh, mệt mỏi thì lên trên giường nằm một chút, coi chỗ này giống nhà mình là tốt rồi."
"Ai, cảm ơn anh." Ngô Thiên Quảng ha hả cười, vò đầu.
Cố Tiểu Đông vội vã ra ngoài . Ngô Thiên Quảng buồn bực, ngán ngẩm ngồi một lúc, đi quan sát gian phòng, đánh giá ba lần. Trong phòng không có TV, không máy tính, chỉ có một chiếc kệ sách. Cậu đi tới nhìn một chút tên sách, cái gì "Lượng tử" "Quang bạo" " Không gian mười một chiều" " Tốc độ vũ trụ thứ sáu ", không có một quyển nào mà hắn có thể xem hiểu a. Con mắt chuyển tới trên chiếc giường đơn kia. Ga trải giường có ô vuông trắng xanh xen kẽ, sạch sẽ mà nhẹ nhàng khoan khoái, quả thực giống người kia như thế. Hắn ngồi một lúc, lại đứng dậy đến nhà bếp nhìn một vòng, khắp nơi đều sáng sủa, sạch bóng. Buổi trưa, đứng ở trên ban công nhìn xuống, liền thấy có nhóm người túm năm tụm ba từ một căn nhà lớn bắt đầu đi ra, đều đi nhanh đến một phương hướng, hẳn là căng tin đi..
Qua không lâu lắm, Cố Tiểu Đông trở về ."Tiểu Ngô, chắc là chờ đến buồn chán rồi nhỉ ? Ai, nhìn anh xem, quên đưa cho em một quyển sách đọc tạm."
"Không có đâu, không có đâu mà." Tâm Ngô Thiên Quảng nói, anh đưa cho em, em xem cũng không hiểu, có khi còn xem tới buồn ngủ luôn.
"Đi, anh mời em đi ăn cơm."
Hai người ra ngoài, xuống lầu. Ngô Thiên Quảng phát hiện bọn họ không phải là đi về hướng căng tin.
"Anh, chúng ta không đi căng tin sao?"
"Đi ra ngoài ăn. Bên cạnh có một nhà hàng ăn cực kỳ ngon. Không xa lắm."
"Không thể lại để cho anh trai tốn tiền thêm được nữa. Chúng ta liền ăn ở căng tin đi! Để em trở lại còn có thể nói cho Tiểu Tây nghe một chút, thức ăn của các anh ở chỗ này có được hay không đây."
"Nghe anh. Em muốn đi căng tin, buổi tối anh mang em đi ăn. Đúng rồi, hôm nay em không có chuyện gì khác chứ?"
"Em thì không có chuyện gì."
"Vậy thì nghe anh sắp xếp, có được hay không?" Cố anh trai mỉm cười.
"Ha ha, tốt." Bị hạ gục trong tích tắc, KO.
(*)KO: knock out
Cố Tiểu Đông dẫn cậu đi qua hai con đường, tiến vào một nhà hàng. Nhìn trang trí xa hoa thuộc về tầng lớp cao cấp. Hắn muốn căn phòng nhỏ, quầy tiếp tân nói không hẹn trước thì không có phòng riêng. Hai người không thể làm gì khác hơn là tìm một cái bàn trong góc, ngồi xuống gọi món ăn. Ngô Thiên Quảng thì sao cũng được, tất cả toàn để Cố Tiểu Đông làm chủ.
"Muốn uống một ít rượu không?"
"Híc, không cần đâu ạ ."
Cố Tiểu Đông biết đây là cậu khách khí. Bữa cơm lần trước ở Hành Dương kia anh liền nhìn ra, Ngô Thiên Quảng là một tên thích uống rượu. Nhưng cũng không dám để cho cậu uống nhiều, cho nên chỉ uống mấy chai bia, cảm thấy vậy là được rồi, chính mình uống hai lon cũng không có chuyện gì. Biết rõ cậu là không dám uống nên mới vậy.
Kết quả món ăn còn chưa lên đủ đã xảy ra vấn đề.
Bên cạnh bàn, có mấy đứa nhóc không biết lúc nào đã chú ý bọn họ. Anh cùng Tiểu Ngô đều đã ăn xong rồi, nhưng hình như uống có chút say. Kỳ thực người đầu lĩnh trong nhóm kia từ lúc Cố Tiểu Đông vào cửa liền nhìn chằm chằm hắn. Mãi cho đến thời điểm hai người ăn xong đồ ăn, hắn có chút không nhẫn nại được , mang theo một đám người xông tới.
"Mỹ nhân, đang ăn cơm a? Anh trai đây thì ở kế bên, thật là có duyên a, có muốn cùng ăn chung một bữa hay không?"
Cố Tiểu Đông còn chưa nói, Ngô Thiên Quảng đã đứng lên rồi.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Một thân cao to này của cậu vừa đứng lên liền mang đến cho người ta một cảm giác ngột ngạt, nhưng người này giống như không hề để ý, căn bản không phản ứng cậu.
"Mỹ nhân, anh đây là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Anh nhìn trúng em , tính mời em ăn cơm, coi như nể chút mặt mũi cho nhau đi?" Hắn tự nhận rằng lời này hắn nói ra đã rất khách khí rồi. Mỹ nhân mà, lúc nào cũng đáng giá tôn trọng.
Ngô Thiên Quảng nghe hắn một cái mỹ nhân, hai cái mỹ nhân, cảm thấy rất chói tai. Trong mắt cậu, Cố Tiểu Đông là một người thần tiên như thế, làm thế nào cho phép người khác ngạo mạn sỉ nhục anh như vậy. Cậu cũng là loại người nóng tính, không hợp liền muốn đánh, cho nên lập tức săn cánh tay áo, "Muốn đánh nhau à?"
"Người này là bạn trai em a? Ngoại trừ vóc dáng có chút to con ra,nhìn như thế nào cũng thấy là một tên con trai thô thiển, có chỗ nào tốt đâu?"
Ngô Thiên Quảng không nghe nói nhảm nữa, xông tới đưa ra một nắm đấm liền đánh. Tên đầu lĩnh kia sau bị dính một phát, mấy người phía sau tiến lên, hai bên đánh vào một chỗ. Ngô Thiên Quảng ỷ vào người cao thịt dày, so với người khác đều cao hơn một cái đầu, nắm đấm cũng cứng hơn, cứ thế lấy một địch chúng, chẳng qua hắn cũng bị người bao vây chặt chẽ, rõ ràng bị đá trúng mấy lần.
(*) một địch chúng: chúng trong quần, chỉ số nhiều, giống dạng lấy 1 địch 10.
Lúc này trong nhà hàng, người ăn cơm đã đi mất không còn một mống, một đám người phục vụ trốn ở xa xa không dám lại đây.
Tên đầu lĩnh kia vừa nhìn thấy bên mình đấu với cậu không chiếm được lợi lộc gì, nhanh chóng thanh thanh cổ họng hô một tiếng, "Con mẹ nó, tất cả dừng đánh cho tao!" Tay hướng ra phía sau lấy một món đồ, hướng về trên bàn vỗ một cái "Đùng", một tiếng này khiến mấy người kia đều ổn định trở lại.
Là một khẩu súng.