Chạng vạng tối, trên đường phố cũ kỹ đèn đường còn chưa sáng lên, hai bên cửa hàng phần lớn đều đóng cửa cuốn.
Khi ánh sáng mờ nhạt kéo dài cái bóng và thu lại tại góc đường cuối cùng, cả con đường liền chỉ còn lại sự hắc ám đìu hiu, yên tĩnh.
Giống như có một cái miệng rộng khiếp người đang muốn thôn phệ hết thảy.
Phương Du kéo cổ áo lên cao một chút. Hắn đi rất vội vàng và trên đường ngẫu nhiên có thể gặp được một hai người đi đường, nhưng hắn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.
Rất nhanh sau đó Phương Du liền trở lại chỗ ở của mình. Đó là một bộ ngôi nhà ba phòng hai sảnh đã có hai mươi mấy năm tuổi.
Phương Du mở ra chốt cửa kêu cạch một cái, ánh đèn trắng lóa rốt cục đã đuổi đi sự hắc ám làm cho người ta sợ hãi.
Phương Du thở hổn hển hai cái rồi ném đi cái túi và liền đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon. Hắn thành thạo từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại di động và đưa ngón cái quét một phát.
Tích ——
Bảo mật vân tay!
Màn hình được giải khai, mấy cái tin nhắn không ngừng hiện lên.
#Một thành thị của Khổng Tước Quốc đã bị mây đen bao phủ ba ngày không tan, có người tiên đoán đây chính là kỳ quan tận thế#
#Thi thể trong nhà xác đã mất tích một cách ly kỳ, mà số lượng còn rất nhiều.#
#Số người mua vòng tay trừ tà Bính Tịch Tịch đã bạo tăng#
#Đề nghị thêm vật tư sinh hoạt trong nhà#
#Thành Bắc Giang xuất hiện hiện tượng sương trắng, làm cho tầm nhìn không đủ 5 mét#
#Nhìn không thấy nguy hiểm#
Trong những tin tức này cũng có các tin tức là quảng cáo lung tung, nhưng đều không ngoại lệ.
"Tựa như càng ngày càng cấp bách, trên internet cũng đang lưu truyền là đã có chuyện quỷ dị phát sinh."
"Vừa rồi trên đường về nhà ta còn nhìn thấy có một khu cư xá bị phong tỏa và kéo dây cảnh giới."
"Sẽ không thật sự có chuyện gì xảy ra chứ?"
Phương Du nhíu mày tự hỏi. Trước kia hắn cũng ngẫu nhiên nhìn thấy một chút video hoặc hình ảnh cổ quái, nhưng hắn không hề để ý mà chỉ cho là ảnh photoshop, hắn không cảm thấy đó là ảnh thật.
Nhưng đoạn thời gian gần đây xảy ra các vụ mất tích, quái ảnh, phong tỏa,… Và các tin tức như thế đang càng ngày càng nhiều, khiến cho hắn bắt đầu hoài nghi dường như đang có nguy cơ tiếp cận làm cho hắn lạnh cả người.
"Lo lắng vớ vẩn cũng không có tác dụng gì!"
"Trời sập xuống thì còn có người ở trên đỉnh đỡ lấy mà!"
"Dù sao ta cũng ít đi ra ngoài, mua thêm chút vật tư sinh hoạt chồng chất trong nhà là được rồi, còn lại thì ta cứ nên ăn uống nhiều thêm một chút, đừng để thực tế đang gió êm sóng lặng mà chính ta lại tự hù chết chính mình!"
Ít đi ra ngoài hoặc là dứt khoát không ra khỏi cửa, chỉ cần có mạng internet và có máy tính với điện thoại thì đối với Phương Du mà nói đã hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hắn là một người viết lách bị vùi dập giữa chợ, tuy kiếm được không nhiều tiền nhưng cũng đủ sống, vả lại hắn còn có cha mẹ lưu lại gian nhà này, chí ít việc sinh hoạt sẽ không bị trở ngại.
Điều khổ não duy nhất của hắn chính là trong khoảng thời gian này thức ăn đã càng ngày càng khó mua, cho nên Phương Du chỉ có thể tự mình nấu ăn, khổ cái là tay nghề nấu ăn của hắn rất gà mờ.
Về phần đi ra bên ngoài ăn thì…
Đi ra ngoài là việc không thể nào, vì bên ngoài bây giờ luôn khả năng đang có nguy hiểm nhìn không thấy rình rập, vì vậy hắn cũng chỉ có thể trạch ở trong nhà và miễn cưỡng sinh hoạt với bộ dáng này.
Chuyện này so với việc hắn lười nhác xuống lầu là không có bất cứ quan hệ nào.
Phương Du đem nguyên liệu nấu ăn để vào trong tủ lạnh, hắn tính toán thì còn thừa lại ba thùng mì ăn liền, và còn có những thứ khác như gạo, mì, kem đánh răng, giấy vệ sinh,...
Ừm, hàng tồn cũng không ít, vậy vấn đề sẽ không lớn.
Mây đen che khuất mặt trăng, làm cho thành khu cũ kỹ trở nên càng thêm tịch liêu, càng thêm lờ mờ. Tầng lầu đối diện chỉ có mấy gian phòng sáng đèn, đây là ánh sáng quật cường còn sót lại bên trong hắc ám.
"Soạt!"
Cửa chống trộm đang đóng chặt bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Phương Du kêu quái một tiếng.
"Soạt! Soạt! Soạt!"
Đến rồi, đến rồi!
Nhưng mà hình như hắn không có gọi thức ăn bên ngoài thì phải!
Mà chuyển phát nhanh cũng chỉ đưa đến phụ cận để người nhận tự ra lấy thôi.
Phương Du bất đắc dĩ bò xuống từ trên giường và lẩm bẩm trong miệng, nhưng tiếng gọi ngoài cửa vẫn đang vang lên như cũ, nó có quy luật tựa như là máy móc vậy.
Phương Du bỗng nhiên khẽ giật mình, khi hắn chuẩn bị mở đèn phòng khách, tay hắn cách chốt mở chỉ có một tấc thì liền cứng đờ.
Vì tại cách cửa lớn cách đó không xa càng thêm ám trầm, thôn phệ hết thảy ánh sáng đang không ngừng vang lên tiếng đập cửa, phảng phất như là Tác Mệnh Phù vậy.
Nhà hắn là có chuông cửa ngay tại vị trí rất dễ thấy!
Vả lại người bình thường gõ cửa không thể có tiết tấu đều đặn và âm điệu hoàn toàn nhất trí như thế được!
Nghĩ đến truyền ngôn trên internet trong khoảng thời gian này mà trái tim Phương Du nhảy lên bịch bịch bịch.
Sắc mặt hắn rất khó coi và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Hắn muốn đi về phòng ngủ của mình nhưng hai chân hắn lại không nghe hắn sai khiến.