Sau đó Kaikoura trở thành một hòn đảo bị cô lập, mọi liên lạc đều bị cắt đứt, xe của Vưu Hạ đỗ trên con đường cạnh bãi biển, bên trái là biển rộng, bên phải là đồi núi, con đường trở về bị sụt lún nghiêm trọng. Đèn đường lúc trước luôn cảm thấy ảnh hưởng đến giấc ngủ cũng đã tắt ngóm, hiện tại ngoài bóng tối ra thì chỉ còn tiếng sóng vỗ bên tai.
Vưu Hạ ngồi trong xe cả đêm, lúc mặt trời mọc trên biển chiếc điện thoại cũng hết pin sập nguồn nốt. Lại chịu đựng thêm nửa ngày nữa, uống hết ngụm nước cuối cùng, cô bắt đầu hối hận, lập dị khác người có ích gì chứ, cứ nhất định phải tìm một nơi không có ai để lượn, giờ thì tốt rồi, mười mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua đến cái bóng ma cũng chẳng thấy.