Có một khuôn mặt dễ nhìn thật khiến ta phiền não. Ta thường bị người khác hình dung thành xinh đẹp tú lệ. Diện mạo của ba mẹ đều rất bình thường a! Vì sao ta mà đứng giữa một đám con nít thì nhất định sẽ bị nói là xinh xắn nhất?! Nếu ta không thuộc loại bị đột biến gien thì chắc là do bố mẹ nhặt được ở đâu đó về. Mỗi khi đi cùng cha mẹ mà gặp phải người quen thì kiểu nào cũng bị ôm ôm hôn hôn tới tấp. Nếu là nữ thì sẽ nắn nắn khuôn mặt ta; còn nếu là nam thì cứ dùng cái cằm râu lởm chởm cọ cọ lên mặt ta. Vô luận là kiểu nào, xúi quẩy là đến cuối ta vẫn nhận được câu “xinh đẹp khả ái”, thật là đau mà! Bọn họ rốt cuộc có biết hay không?!
Sau đó, ta dứt khoát gặp ai cũng trốn, cùng lắm thì lại bị nói thành “đứa nhỏ này sao lại không hiểu lễ phép như vậy?” Sau đó của sau đó, trong miệng họ ta lại biến thành một đứa nhỏ “mặt thì đẹp nhưng tính cách thì xấu”.
Từ nhỏ bởi vì có khuôn mặt của con gái này mà ta cũng chịu không ít sự xa lánh. Chịu xa lánh ta cũng không quá để ý, nhưng bởi vì khuôn mặt này mà bị ác ý trêu cợt, ta đương nhiên không thể nói là không sao cả. Có cừu có oán mà không báo thì không phải tính cách của ta. Từng vì trả thù một bạn học dám trêu cợt ta, ta rải đinh khắp nơi bạn đó đi (thế nhưng lại bị bại lộ). Sau đó đã không còn ai dám trêu chọc nữa, cũng không ai dám chỉnh sửa ta nữa. Như vậy cũng tốt, ta bị bỏ quên nhưng rất yên tĩnh, có thể đọc sách tốt, có thể thi đậu vào học viện y dược mà ba ba nói phải thật cố gắng mới có thể vào. Vì thế, ta toàn tâm toàn ý thực hiện chủ trương “không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách danh nhân”.
Danh tiếng ác liệt của ta truyền đến tận khi vào trung học, cho nên ngay từ đầu đã có ít chuyện xảy ra, ta căn bản không để ý tới tất cả các bạn học, dù sao bọn họ cũng chán ghét ta. Ta cả ngày chường ra khuôn mặt như mọi người đang thiếu ta tám trăm vạn tiền, không nói lời nào, không để ý tới ai, không thích tham gia các hoạt động tập thể. Thầy giáo còn từng cho rằng ta có bệnh tự kỷ. Hừ! Ta không muốn để ý đến chuyện tranh cãi của mấy con chim sẻ không được sao?!
Khi tốt nghiệp trung học, chủ nhiệm còn mang theo bộ dạng thực đáng tiếc, thực không biết phải nói sao, “Chưa bao giờ thấy trò cười qua a!” Hừ! Thầy có tư cách gì quản em cười hay không cười. Nhớ rõ lúc ấy ta chộp lấy chứng chỉ tốt nghiệp rồi quay lưng bỏ đi luôn. Dù sao ta cũng đã tốt nghiệp, chứng chỉ cũng đã lấy, ta không rãnh đi quản thầy nghĩ cái gì!
……!
Ta sở dĩ hiện tại đứng trong buồng vệ sinh cầm bàn chải đánh răng đến ngẩn người, suy nghĩ đến việc mà trăm năm nay chưa từng có, bởi vì hôm nay xảy ra một chuyện lớn, gây khiếp sợ cực kì trong trường ——– có học sinh……. nhảy lầu tự tử!
Hôm nay là ngày cuối cùng thi cao đẳng, vài ngày nữa đến trường lấy chứng chỉ tốt nghiệp là có thể an tâm ngồi nhà chờ danh sách nhập học đại học. Ta tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của mình, ta dư sức trúng tuyển vào đại học y dược. Cho nên tâm tình của ta đặc biệt tốt, nếu không xảy ra cái chuyện kia thì tâm tình tốt này có thể đã kéo dài thêm rồi.
Cá tính của ta vẫn như hồi còn học trung học, không vui vẻ gì, thế nhưng cũng không sao, như vậy thì sẽ không ai đến quấy rầy, ta cũng hài lòng với điều đó. Nhưng vẫn có người thích bám dính lấy ta mọi lúc mọi nơi. Cậu ta tên là Trình An, luôn tìm cơ hội tiếp cận ta. Lúc bắt đầu thì ta cũng không để ý đến cậu ấy, nói hung ác cách mấy cậu ấy cũng không đi, càng về sau ta cũng bị cậu ấy vòi cho bằng được, có đôi khi sẽ đáp lại cậu ấy vài tiếng. Cũng may cậu ấy không phải quá phiền phức, sẽ chỉ sáp lại khi ta buông sách nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên ta ở cạnh một người lâu như vậy. Từ từ đã, 80% ta không nhớ tên của các bạn học, nhưng lại nhớ được tên của cậy ấy; 100% không nhớ hình dáng của các bạn, nhưng lại nhớ cậu ấy trông như thế nào
Hôm nay sau khi nộp bài thi, Trình An dẫn ta lên tầng thượng của trường. Ta vốn cũng thường xuyên lên đây, bởi vì kiến trúc trường học cũng tương đối thấp, cho nên ta muốn ở nơi nào mà vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy không trung không bị chắn bởi bất cứ thứ gì, ta thật sự thích phong cảnh như vậy..
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, bầu trời một sắc xanh, sạch sẽ như vừa được tẩy rửa qua, lại không có mây, thuần túy xanh khiến cho ta vừa bước lên đã ngẩng đầu ngước nhìn. Nhìn không trung sạch sẽ, ta cảm giác như đang trôi nổi trong không khí, thực thoải mái. Trên tầng thượng chỉ có ta và cậu ấy, ta đang đợi cậu nói gì đó. Dễ thấy được cậu ấy hôm nay có chút bất an, cứ ở sau lưng ta “ân ân a a” nửa ngày cũng chưa nói được câu nào. Đợi một lúc vẫn chưa thấy cậu hé răng, ta không kiên nhẫn xoay người muốn rời khỏi. Ta vốn không chủ động cùng cậu ấy tiếp cận, cậu ấy có thể ở chung với ta suốt ba năm đã là điều bất ngờ, nhưng chuyện này cũng chưa đủ để nói rằng ta và cậu ấy giao tình sâu đậm đến mức rảnh rang ở đây nhìn cậu ta đơ người ra.
Cậu ta ngăn ta lại, khẽ cắn môi nói ra mục đích của mình.
Quen nhau?!
Sống mười tám năm, ta lần đầu tiên nghe xong một câu mà sửng sốt. Cậu ta nói cậu ta thích ta, không bao lâu sau khi vào trung học thì đã thích ta.
Hừ! Bị thần kinh à! Ta cũng không phải đồng tính luyến ái, ta cười lạnh đáp lại cậu. Cậu ta có chút nôn nóng, liên tiếp nói cậu là thật sự, đợi ba năm mới dám nói với ta. Xin ta suy nghĩ một chút, bởi vì sau khi lên đại học thì cơ hội gặp nhau sẽ giảm đi, cậu ấy không muốn không gặp ta, bởi vì cậu ấy biết chắc rằng ta sẽ không chủ động gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy cầm lấy tay ta nói không dứt rằng có bao nhiêu thích ta, nói cậu đã sớm yêu ta. Cho đến tận khi ta dứt khoát đẩy tay cậu ấy ra, cậu ấy mới im miệng lại, dùng ánh mắt bối rối nhìn ta.
Đang giỡn mặt kiểu gì vậy! Ta như thế nào cũng không nghĩ tới ta cư nhiên bị một kẻ đồng tính luyến ái ở cạnh suốt ba năm. Một cảm giác chán ghét giống như có sâu đang bò trên người lập tức tràn ra khắp cơ thể ta. Từ nhỏ đến lớn ta vui buồn không lộ, nhưng giờ phút này ta tức giận đến mức nào tin rằng cậu ta có thể nhìn ra. Ta đầy ác ý nói với cậu ta rằng, chỉ cần cậu có thể nhảy từ trên tầng năm này xuống mà không chết, không tàn phế, ta sẽ chịu quen với cậu. Đây là lần đầu tiên ta ở tuổi mười tám nói chuyện mà không suy nghĩ như vậy, sau đó ta liền thản nhiên rời khỏi tầng thượng. Không thể nói ta không đắc ý, có người thích ta ta đương nhiên sẽ cao hứng, thế nhưng nếu thật sự trả lời sẽ chỉ rước thêm phiền toái thôi. Người với người ở chung đã phiền, mà quen nhau lại là ~~ chuyện phiền phức nhất, mà ta ghét nhất chính là bị phiền! Trình An là một người không tệ, nhưng cậu ấy không nên chạm đến điều kiêng kị của ta. Nếu ta đã không muốn làm đồng tính luyến ái cùng với cậu ấy, vậy thì đành phải để cho cậu ấy thất tình rồi sau đó sẽ quên ta thôi. Chỉ mong cậu ta đủ thông minh, nhanh chóng rời khỏi con đường sai lầm.
Lúc ta còn chưa rời khỏi cổng trường thì chợt nghe có tiếng thầy giáo ở phía sau ta kêu to, “Trò đang làm cái gì đó! Nguy hiểm lắm! Nhanh lui lại đi!” Sau đó ta còn nghe thấy có người hét chói cả tai, nữ có nam cũng có, đều là thanh âm của học sinh, ta có chút tò mò quay đầu lại. Một thầy giáo thể dục đang vẫy hai tay ngẩng đầu kêu to, các học sinh trong trường cũng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, cho nên ta cũng ngẩng đầu lên.
Trình An?!
Đứng ở trên tầng thượng chính là người vừa rồi mới nói rõ mọi chuyện với ta – Trình An. Ánh mặt trời buổi chiều tuy rằng có chút chói mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Cậu ấy vượt qua rào chắn trên tầng thượng, cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì. Cậu ấy nhìn thấy ta, sau đó nhìn ta như muốn đem hình bóng này khắc vào tận sâu trong đáy mắt, một nháy mắt tiếp đó, cánh tay mà cậu ấy đang nắm lấy rào chắn chợt buông lỏng. Chỉ trong tích tắc một giây đồng hồ, trước mắt ta là một mảnh trắng bệch! Sau đó dưới lầu đầy những tiếng hét kinh hãi. Có mấy nữ sinh đã bị dọa đến mức té trên mặt đất khóc rống, mà ta chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn. Từ bên trong trường chạy ra mấy thầy giáo và thật nhiều học sinh, khắp nơi bị vây thành một bức tường người. Ta đứng lại, thân thể như bị chìm trong nước, khung cảnh trước mắt đều méo mó, lỗ tai nghe thấy những thanh âm rất lớn nhưng vẫn không nghe rõ được, một mảnh ồn thật ồn……
Tiếng xe cấp cứu từ từ đến gần, bên trong lao ra mấy nhân viên y tế mặc áo khoác dài màu trắng. Có thể ta đứng cản trở việc đi lại nên có người đẩy ta một cái, thiếu chút nữa là ta ngã nhào.
Một đống người bị dạt ra, nhân viên y tế vội vàng đưa nạn nhân vào xe, lúc lướt qua trước mắt, ta lại nhìn thấy Trình An. Nửa bên phải khuôn mặt cậu ấy đều là máu, nửa bên trái thì tái nhợt. Chiếc áo Trình An đang mặc là một sắc lam thuần túy, nhưng một mảng vên vai phải toàn là máu, tạo nên một vệt máu đen thật ghê người. Lúc ta đang nghĩ cậu ấy có phải còn thở hay không thì tiếng xe cứu thương lại một lần nữa xa dần.
Trong lòng ta vội vàng phủ định chuyện cậu ấy là bởi vì nghe xong câu nói của ta mà nhảy lầu, bằng không, ta sẽ có cảm giác tội lỗi rất sâu nặng. Vậy thì nếu có người hỏi ta vì sao Trình An lại nhảy lầu? Ta phải trả lời rằng – không biết!
Trong trường bây giờ giống như một cái chảo chiên vậy. Thầy hiệu trưởng và các thầy chạy tới chạy lui; mấy học sinh rõ ràng đã bị dọa chết khiếp rồi mà con kể lể với người khác, miêu tả tình cảnh lúc ấy sinh động như thật. Ta lại nhớ đến bộ dáng cậu ấy lúc được đưa lên xe cấp cứu, dạ dày một trận quay cuồng, dịch vị chua xót suýt chút nữa đã dâng lên. Vội vàng hít sâu vài cái, ta tự nhắc nhở chính mình, Hà Nhứ, ngươi tương lai muốn làm một bác sĩ, không được vì nhìn thấy một người máu me đầy người mà chịu không nổi.
Trên đường về nhà, ta không ngừng nghĩ đến ngày mai nên đến thư viện, ngày mốt nên đi mua sắm, ngày kia phải giúp ba ba sắp xếp tư liệu, ngày mốt mốt nữa phải…… Trong đầu đầy những chuyện phải làm trong tương lai, nhưng tim đập vẫn thật nhanh, tay run đến mức sắp giữ không được túi xách, cảm giác hít thở không thông khiến cho nước mắt không thể khống chế được nữa, một giọt lại một giọt dần rơi xuống……..