Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vọng tình, nan vong tình

Tôi có một người chị tên là Trình Khiết. Ba tôi nói tên này là hy vọng chị ấy thuần khiết tự trọng. Đáng tiếc tính tình của chị thật sự quá kém, trình độ lạm giao bạn trai có thể khiến cho người ta hoài nghi chị tại sao còn chưa chết vì bệnh hoa liễu?! Càng quá đáng hơn nữa là, chị ấy sau khi ba mẹ mất liền cuỗm hết tài sản biến mất vô tung, hại người làm em như tôi không xu dính túi, suýt nữa không có phí chữa bệnh mà ôm hận chết trong bệnh viện. Cho nên mới nói, bốn chữ “thuần khiết tự trọng” tuyệt đối không dành cho chị ấy!

Tên của tôi là Trình An, tên này là do mẹ tôi đặt cho. Bà nói tôi là một đứa trẻ sinh non, chỉ duy nhất hy vọng tôi có thể bình an lớn lên, kiên định mà sống hết một đời. Thế nhưng từ khi đạt đến cao trào lần đầu tiên năm mười bốn tuổi chỉ vì nhìn thấy một bạn nam hàng xóm trần truồng, tôi liền hiểu được cả đời này đều phải sống mang theo bốn chữ “trái với luân thường” trên lưng. Hy vọng tôi lấy vợ sinh con của mụ mụ đã tan thành bọt nước.

Sau khi tôi biết mình có cảm giác với nam sinh, tôi cảm thấy cuộc đời thật u ám. Tình yêu của đồng tính chính là bắt đầu của bi kịch, kết cục thường là thê thảm. Tôi sợ tôi cũng sẽ có một ngày như vậy! Tôi sẽ yêu một người, nhưng lại sợ yêu phải một người không nên yêu, nhìn cậu ấy sau này kết giao bạn gái, tôi sẽ hận chính mình là đồng tính luyến ái.

Sau khi lên trung học, ngày đầu tiên đến trường tôi đã tìm được người có thể khiến bản thân trả giá bằng tình cảm cũng tuyệt không hối hận! Cậu ấy ngồi dựa vào cửa sổ, không để ý tới giáo sư đang giảng giải những quy định của trường, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài. Cậu ấy nhìn phòng cảnh ngoài vườn trường, ánh mặt trời chiếu lên người cậu ấy như ánh lên một tầng vàng nhạt, gương mặt không chút biểu tình thánh khiết mà xinh đẹp, nhìn cậu ấy có thể khiến cho tôi cảm thấy mình dơ bẩn. Nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên, tôi liền trao tâm của mình cho cậu ấy, cả hồn cũng vậy!

Tên của cậu ấy là Hà Nhứ. Một cái tên mềm mại như vậy có vẻ không thích hợp lắm với một người nam sinh, nhưng với cậu ấy lại cực kì tương xứng. Tôi muốn tiếp cận cậu ấy, cùng cậu ấy nói chuyện, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu ấy. Nhưng cậu ấy bộ dạng xuất sắc, thành tích học tập lại cao nhất toàn trường, vây quanh một người xuất sắc như thế hẳn là sẽ có rất nhiều, cậu ấy làm sao có thể chú ý tới tôi đây……

Người hoàn mỹ luôn có chỗ thiếu hụt! Câu này không biết là ai nói nhưng đúng là rất chính xác! Bề ngoài hoàn mỹ, đầu óc hoàn mỹ, thế nhưng tính cách Hà Nhứ lại không hoàn mỹ! Cậu ấy không để ý tới bạn học cùng lớp, đối với giáo sư cũng là hờ hững. Không nói không cười, đi học đến, tan học đi! Làm phiền cậu ấy, cậu ấy liền dùng lời lẽ sắc như dao đâm chọt cho đến khi mình biến mới thôi. Hai tháng qua, không có một câu nói nào từ miệng cậu ấy phát ra mà nghe xong không nổi điên cho được. Vì thế trong lớp trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không không có người nào dám cùng cậu ấy nói chuyện!

Cơ hội của tôi đã tới! Thông qua hai tháng quan sát, tôi đã đại khái biết Hà Nhứ là dạng người gì. Kỳ thật, cậu ấy chỉ là không thích có người đến quấy rầy khi cậu ấy đọc sách hay suy nghĩ, không thích khu vực có quá nhiều người mà thôi. Trong trường học có rất nhiều người đương nhiên là một nơi tranh cãi rất ầm ĩ, cậu ấy thích sự im lặng nên đương nhiên là không có hảo cảm với đám bạn học suốt ngày ríu ra ríu rít. Cậu ấy thường lên sân thượng ngắm mây, cậu ấy khi đó, thoạt nhìn thực nhẹ nhàng, tựa như muốn cất cánh bay lên như chim chóc.

Tôi thật cẩn thận tiếp cận cậu ấy, chỉ khi cậu ấy nghỉ ngơi hay thoạt nhìn có chút nhàm chán mới dám tiến lên trước mặt, nhẹ giọng nói chuyện cùng cậu ấy. Bình thường đều là tôi nói, cậu ấy không chút thay đổi chỉ nghe. Nếu chân mày cậu ấy hơi nhăn một chút, tôi biết đó là điềm báo cậu ấy không muốn nghe nữa, nếu cậu ấy nghiêng đầu về cửa sổ chính là hy vọng tôi mau rời đi! Ngẫu nhiên tôi cũng sẽ làm cậu ấy tức giận, thế nhưng tôi vẫn không nhụt chí, vẫn như cũ tiếp cận cậu ấy. Các bạn học nói tôi tội gì tự đi làm khó mình! Có gì đâu chứ, tôi vốn đã là một tội nhân rồi!

Một người sống trong một tập thể không có khả năng không nhận bất cứ giúp đỡ từ người khác. Tôi tận lực khiến cho Hà Nhứ chỉ có thể tìm tôi giúp cậu ấy. Mỗi lần tôi đều tự giác chạy đến trước mặt cậu ấy giúp cậu ấy giải quyết vấn đề. Trong tiết thể dục, hoạt động hai người một nhóm tôi sẽ cố gắng xin để chung nhóm với cậu ấy; cậu ấy có khi không khỏe tôi sẽ chủ động thay cậu ấy đi mua cơm trưa cùng thuốc; mỗi ngày đều chờ cậu ấy trên đường đến trường, tìm đủ các cớ để cùng về với cậu ấy. Lâu ngày, trong mắt Hà Nhứ cũng có tôi, ngẫu nhiên cậu ấy cũng sẽ chủ động hỏi tôi một số chuyện, tuy rằng đa số thời gian đều là tôi tự quyết định!

Tổng cảm thấy Hà Nhứ chính là một con mèo Ba Tư cao ngạo tùy hứng thích làm bậy! Không để ý tới tình cảm bạn dành cho nó, khi nó không vui thì sẽ vươn móng vuốt cào bạn một phen! Tôi tận lực để không phải tiếp xúc với móng vuốt mèo của cậu ấy, khiến cho cậu ấy giống như một nữ vương tiếp nhận toàn bộ phụng dưỡng của tôi!

Lúc bắt đầu tôi còn lo lắng Hà Nhứ sẽ được người khác yêu thích! Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy càng quen biết nhiều người thì càng kém, tôi ngoại trừ yên tâm ra còn luôn phải lắc đầu cười khổ! Các nam sinh gọi cậu ấy rủ đi chơi, cậu ấy trắng mắt liếc một cái vứt lại một từ “Nhàm chán!” Nữ sinh hướng cậu ấy biểu đạt tình yêu, cậu ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái liền nói với cô ấy: “Sao không tự nhìn lại bản thân xem là dạng người gì?!” Có “tiền án” như vậy ai còn dám tìm cậu ấy a! Điểm chết người là cậu ấy ngay cả giáo sư cũng có thể khiến cho tức xịt máu! Có một lần giáo sư ngữ văn giảng bài nêu ví dụ nói sai tác giả của một câu thơ cổ. Các bạn học đều biết nhưng không ai dám hé răng, chỉ có Hà Nhứ, chỉ thẳng chỗ sai của giáo sư còn nói với giáo sư lần sau đưa ra ví dụ thì phải cẩn thận để tránh học sinh hiểu lầm! Đáng thương giáo sư bị cậu ấy làm cho nghẹn nửa ngày cũng không nói được một lời. Sau khi tan học, tôi đuổi theo vị giáo sư đang tức giận tận trời, thành khẩn thay Hà Nhứ hướng giáo sư giải thích! Lần nữa hướng giáo sư nói rõ Hà Nhứ không phải cố ý, cậu ấy chỉ là không biết cách nói chuyện! Lời ngon tiếng ngọt đều được tôi nói hết, giáo sư tức giận cuối cùng cũng hết. Chúng ta làm học sinh ở đây, trong trường không nên cùng giáo sư đối địch thì tốt hơn……!

Ngày một ngày trôi qua, mắt thấy trung học sắp chấm dứt, tôi càng ngày càng lo lắng! Hà Nhứ vẫn như cũ đối với tôi. Tôi không rõ, liệu cậu ấy có nhớ kỹ con người tôi chưa? Nếu một đoạn thời gian không thấy, tôi không phải sẽ bị cậu ấy hoàn toàn quên mất đó chứ? Cậu ấy cho đến bây giờ chưa từng nhớ được tên người bạn học nào khác ngoài tôi ra, tuy rằng trong đó có một phần nguyên nhân là tôi cố tình ngăn trở…… Nhưng cậu ấy ngay cả giáo sư cũng chỉ gọi là giáo sư toán, giáo sư ngữ văn làm tên, mặt mũi hiệu trưởng cậu ấy không có chút ấn tượng nào hết…… Tôi sợ cậu ấy sẽ quên tôi! Làm sao bây giờ đây?! Cậu ấy đối với nữ sinh hình như không có hứng thú, nhưng nam sinh như tôi cũng không nhất định…… Tôi muốn thử cược một phen, cho dù bị cậu ấy thóa mạ, tôi cũng chấp nhận! Sau đó, tôi luôn nghĩ biện pháp quấn quít lấy cậu ấy, khiến cho bên người cậu ấy chỉ có một mình tôi!

Sau kì thi vào trường đại học, tôi thổ lộ với Hà Nhứ trên sân thượng của trường. Cậu ấy thật sự tức giận! Giận đến mức muốn tôi chết đi! Cậu ấy nói với tôi: “Nếu cậu có thể nhảy xuống từ tầng năm này mà không chết hay tàn phế thì tôi sẽ hẹn hò với cậu.”

Tôi biết cậu ấy nói vậy là do tức giận, nhưng tôi thật sự tan nát cõi lòng, nếu tôi thật sự đi tìm chết, cậu ấy có thể từ nay về sau nhớ rõ một người tên Trình An vì yêu cậu ấy mà tình nguyện chết?! Cậu ấy dứt khoát rời đi! Bóng dáng của cậu ấy nói cho tôi biết, hết thảy những trả giá của tôi vĩnh viễn sẽ không có hồi báo!

Vậy chết đi! Dù sao tôi có sống thì một ngày nào đó cũng sẽ khiến cho mụ mụ đau khổ, không bằng cứ như vậy chết đi, khiến cho Hà Nhứ có thể nhớ rõ tôi. Tôi vượt qua rào bảo vệ đứng bên ngoài, có một giáo sư phát hiện, gào thét bảo tôi lui vào, có vài học sinh đang thét chói tai. Hà Nhứ đâu?! A! Cậu ấy quay đầu, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi! Để cho tôi nhìn cậu đi! Khuôn mặt cậu ấy vẫn không chút thay đổi, không biết khi tôi nhảy xuống liệu có thay đổi không nhỉ? Thật muốn nhìn xem thế nào!

Tôi buông tay ra, thân thể rơi xuống phía dưới. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, là hình ảnh Hà Nhứ ngẩng đầu nhìn mây! Thật sự rất đẹp! Thật thanh khiết, cao cao tại thượng, mong muốn vĩnh viễn mà không thể thành …… Tựa như tôi yêu …… Hà Nhứ……

…………

Lại mở mắt ra, thế giới của tôi hết sức hỗn độn sơ khai! Tôi không biết những người đó đang nói cái gì, đang làm những gì! Tôi không biết tôi là người như thế nào, không biết vì sao bản thân lại ở một nơi trắng tinh thế này! Bọn họ dạy tôi nói chuyện, cổ họng tôi lại luôn phát ra “ô ô, a a” đơn âm; bọn họ dạy tôi đi đứng, tôi miễn miễn cưỡng cưỡng được vài bước rồi ngã sấp xuống. Có đôi khi, tôi sợ hãi khóc lớn, vì sao tôi lại ở chỗ này chứ? Tôi làm sao vậy?

Bất an của tôi ngày càng lớn hơn, cho đến một ngày tôi gặp người kia!

Người đó mặc đồ cũng như những người khác, nhưng lại khiến cho ánh mắt tôi chỉ nhìn một mình người đó. Người đó đẹp quá! Đẹp đến mức khiến cho tôi muốn xác nhận người đó là một sự tồn tại chân thật! Tôi buông cái chén đang cầm trên tay ra, dùng hết toàn lực bắt lấy quần áo của người đó. Người khác chạy lại kéo tay tôi ra, bọn họ bảo tôi buông tay. Tôi không muốn! Buông tay thì người đó sẽ rời đi, tôi không muốn người đó rời khỏi tôi! Người đó cũng dùng sức kéo góc áo trong tay tôi ra, sức lực của tôi quá yếu, góc áo bị người đó kéo ra rồi! Người đó lập tức lui về phía sau, không được! Tôi không muốn người đó đi! Tôi gấp đến mức khóc lớn, có hai chị gái kéo tôi xuống giường chạy đi đuổi theo người đó, mà người đó, rất nhanh liền xoay người bỏ đi. Người đó đi rồi, tôi khóc rất lâu, rất lâu……

Tôi sẽ học nói chuyện! Tôi học được cách gọi tên người đó. Người đó là Hà Nhứ!…… Hà Nhứ, Hà Nhứ, Hà Nhứ! Tôi lặp đi lặp lại nhớ kĩ cái tên đó, giống như chỉ cẩn tôi nhớ kĩ được thì người đó có thể xuất hiện trước mặt tôi! Người đó thường xuyên đến thăm tôi, tôi thật vui vẻ! Người đó gọi tôi ăn cơm, tôi liền ăn cơm; người đó bảo tôi đi tập vật lý trị liệu, tôi liền đi tập vật lý trị liệu; người đó gọi tôi làm gì, tôi cũng đều làm. Chỉ cần nghe lời người đó nói, người đó sẽ cho tôi ở bên cạnh!

Các chị gái y tá đều nói tôi sắp xuất viện, nhưng tôi không muốn xuất viện. Sau khi xuất viện sẽ không được gặp Hà Nhứ, tôi không muốn! Tôi cả ngày đi theo Hà Nhứ, cho dù cậu ấy không để ý tới tôi cũng không sao, chỉ cần tôi có thể nhìn thấy cậu ấy là tốt rồi! Tôi không dám chọc cậu ấy tức giận, nếu không cậu ấy sẽ đá tôi ra ngoài, không cho tôi đi theo bên người nữa. Nghĩ đến việc sẽ không còn được thấy Hà Nhứ nữa, tôi liền khổ sở muốn khóc!

Có một ngày, một chị gái y tá nói với tôi: “Trình An, để cho Hà Nhứ mang cậu về nhà có được không?! Để cho cậu ta nuôi cậu thật khỏe mạnh, cậu nói được không?!” Tôi đương nhiên là dùng sức gật đầu. Để cho Hà Nhứ mang tôi về nhà?! Oa! Tôi rất vui! Mỗi ngày có thể cùng Hà Nhứ ở một chỗ, còn có chuyện gì khiến tôi vui sướng như vậy đâu! Mấy ngày nay, tôi sung sướng lâng lâng như đi trên mây vậy!

Nhưng có một ngày, Hà Nhứ nói với tôi, cậu ấy sẽ không mang tôi về nhà, cậu ấy với tôi không có bất cứ quan hệ gì, cậu ấy không có nghĩa vụ phải thu dưỡng tôi! Tôi cực kì tức giận! Giận cậu ấy, nhưng càng giận bản thân mình! Có phải hay không tôi không đủ ngoan, khiến cậu ấy chán ghét? Cậu ấy chán ghét tôi nên mới không chịu thu dưỡng tôi? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Cậu ấy chán ghét tôi, tôi sẽ không thể gặp lại Hà Nhứ! Tôi khiến Hà Nhứ tức giận rồi, tôi muốn đi tìm cậu ấy, nhưng lại sợ cậu ấy càng chán ghét tôi. Tôi không ăn cơm, không uống thuốc, chỉ liều mạng khóc! Thật muốn cứ như vậy chết đi! Để cho Hà Nhứ chán ghét tôi, không bằng để cho tôi chết đi!

Ngày hôm sau, Hà Nhứ đến đây. Cậu ấy kéo tôi ra ngoài, nói rằng sẽ thu dưỡng tôi, muốn dẫn tôi về nhà! Tôi lại khóc. Lúc này là khóc vì vui mừng! Hà Nhứ không chán ghét tôi, cậu ấy muốn dẫn tôi về nhà!

Ở lại nhà Hà Nhứ, tôi mỗi ngày đều rất vui vẻ! Hà Nhứ đi làm, tôi liền ngoan ngoãn ở nhà học bài. Hà Nhứ đối với tôi rất tốt, cậu ấy mua thật nhiều đồ ăn ngon cho tôi, còn có thật nhiều quần áo mới. Cậu ấy nấu cơm cho tôi ăn, còn dạy tôi thật nhiều kiến thức mới. Tôi cảm thấy Hà Nhứ thật vĩ đại nha! Mọi người trong bệnh viện nói rằng Hà Nhứ đã sớm quen biết tôi, tôi bị thương cũng chỉ có Hà Nhứ vẫn đến thăm tôi. Tôi rất thích Hà Nhứ, tôi muốn từ nay về sau luôn ở cùng cậu ấy!

Tôi thích ôm Hà Nhứ, thật ấm áp, thật thoải mái! Nhưng cậu ấy lại không thích tôi ôm cậu ấy, mỗi lần đều nhìn tôi bằng ánh mắt dưới không độ C. Nhưng cho dù Hà Nhứ có đánh, tôi cũng không buông cậu ấy ra. Ôm Hà Nhứ tôi sẽ thật an tâm, thật vui vẻ. Như vậy mới khiến tôi biết rằng cậu ấy ở bên cạnh tôi, không rời bỏ tôi!

Tôi dần dần khôi phục trí nhớ trước đây! Người chị luôn coi tôi như cái đinh trong mắt, người ba tính cách có chút hèn hạ, mụ mụ duy nhất trân trọng tôi…… Cuộc sống trước kia, bạn bè trước kia…… Sau đó có một ngày tỉnh lại, tôi nhớ ra Hà Nhứ!

Hà Nhứ năm mười sáu tuổi! Một Hà Nhứ xinh đẹp ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài! Hà Nhứ cao ngạo không ai có thể chạm tới! Trong nháy mắt kia tôi thật muốn khóc! Yêu cậu ấy a! Yêu một Hà Nhứ có tính cách không hoàn mỹ! Cho dù tôi cái gì cũng quên, đối với Hà Nhứ vẫn mãi không thay đổi! Cho dù tôi không biết tên của cậu ấy, nhưng nếu nhìn thấy cậu ấy thì sẽ không để cậu ấy rời đi nữa! Yêu Hà Nhứ, yêu một Hà Nhứ chưa bao giờ ghi tạc bất cứ điều gì trong lòng cả!

Tôi rất nhanh đã nhớ lại nguyên nhân tôi nằm suốt mười năm trong bệnh viện. Tình cảnh khi tôi nhảy xuống, cảm thụ khi nhảy xuống, đau đớn khi chạm đến mặt đất! Tôi đều nhớ ra rồi.

Thế giới mà tôi từng cho rằng đã sụp đổ, đối với người ngủ say suốt mười năm, sau khi tỉnh dậy, hết thảy đều thay đổi! Tôi có một thế giới mới, thế giới này là Hà Nhứ cho tôi.

Hà Nhứ mà tôi từng nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại, nay lại ở cùng một chỗ với tôi, không có gì khiến tôi hạnh phúc như vậy! Tôi vẫn dùng phương thức như một đứa nhỏ tiếp cận cậu ấy, cậu ấy cũng vẫn xem tôi như một đứa nhỏ. Khi tôi mượn cơ hội hôn hai má cậu ấy, cậu ấy chỉ xem đó là cách bày tỏ tình cảm của con nít. Cậu ấy không biết, việc tôi thật sự muốn làm, là hôn lên môi cậu ấy, ôm chặt cậu ấy, dùng phương thức hôn có thể thiêu đốt cả người cậu ấy! Nhưng vẫn không dám! Tôi sợ cậu ấy sẽ xa lánh tôi. Tôi muốn làm cho cậu ấy yêu tôi! Không cần nhiều như tôi yêu cậu ấy, chỉ cần có một chút yêu tôi là tôi đã hài lòng rồi!



Hà Nhứ không yêu tôi. Chỉ sợ một chút cũng không có! Trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là một đứa nhỏ mà cậu ấy nuôi lớn, cậu ấy chỉ có một chút thích tôi. Tôi muốn làm cho cậu ấy yêu tôi, cho dù là thật lâu thật lâu về sau! Tôi ôm đồm hết những chuyện ở nhà, đây là điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ. Tự lấy bản thân làm kiểu mẫu, khiến cho mấy người hàng xóm không có ấn tượng tốt với cậu ấy thay đổi cách nhìn. Cho dù bộ dáng cậu ấy bây giờ vẫn như cũ hờ hững với người khác thì cũng không có ai nói xấu về cậu ấy nữa. Tôi dùng tất cả năng lực của mình chăm sóc Hà Nhứ, tốt nhất là khiến cho cậu ấy không quen khi không có tôi bên người; tôi còn biết được cậu ấy rất xa cách với người nhà nên đã khuyên cậu ấy phải tích cực liên lạc với họ hơn.

Cậu ấy cùng người nhà trong một khoảng thời gian ngắn đã thắt lại được thân tình, bọn họ cũng xem tôi như một phần của gia đình. Tôi cùng Hà Nhứ ngày càng gần. Bởi vì những chuyện này mà Hà Nhứ sáng sủa hẳn lên, cậu ấy cùng tôi nói chuyện nhiều hơn, còn thường hướng về phía tôi cười, tôi cảm thấy cậu ấy lại thích tôi hơn một chút rồi!

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, khiến cho chúng tôi trở tay không kịp để đối mặt với hết thảy. Ba nuôi mẹ nuôi vướng vào một vụ tai nạn giao thông và đã qua đời. Hà Nhứ chịu đả kích rất lớn. Tuy rằng cậu ấy không khóc cũng không nháo, nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì kia so với bình thường lại có vẻ bất lực. Ánh mắt cậu ấy trống rỗng, đó là ánh mắt rất muốn khóc, nhưng cậu ấy không có chảy nước mắt! Tôi biết cậu ấy rất quan tâm đến người thân của mình, cậu ấy cũng không có máu lạnh như những người khác nói, cậu ấy chỉ là không biểu đạt tình cảm của mình ra ngoài mà thôi. Tôi ở bên cạnh cậu ấy, giúp đỡ chuẩn bị hậu sự, cậu ấy chỉ là tùy ý tôi muốn dẫn đi đâu thì đi.

Một ngày Hà Nhứ đột nhiên nói với tôi muốn đi lấy một vài di vật của ba mẹ, tôi cùng cậu ấy bước vào một căn nhà đã không còn ai ở. Cậu ấy để tôi kiếm giúp vài thứ đáng giá hoặc có ý nghĩa gì đó, còn bản thân thì ngồi ngơ ngẩn trong phòng làm việc của ba mẹ. Nhìn thấy cậu ấy ôm thật nhiều sách ngồi trên sôpha xem, tôi ở một bên yên lặng sửa sang lại phòng khách. Trong chốc lát, một tiếng “rầm” vang lên, tôi quay lại nhìn, Hà Nhứ đá tất cả sách xuống sàng, trong tay ôm một quyển sách nhỏ nằm trên sôpha. Trong nháy mắt tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ khóc, nhưng cậu ấy vẫn không!

Quyển sách nhỏ kia là album ảnh của gia đình cậu ấy. Ảnh chụp thiếu một cách đáng thương, nhưng đối với Hà Nhứ hiện tại, nó trân quý biết nhường nào! Quay trở về nhà của chúng tôi, cậu ấy khui chai rượu vang vốn dùng để tặng cho ba ba. Khả năng uống rượu của cậu ấy vốn không tốt lại còn cố sức đổ xuống họng như đang uống nước vậy.

Hà Nhứ say! Cậu ấy uống hai ly rượu vang liền say! Cong cong vẹo vẹo dựa vào trên người tôi, cậu ấy níu chặt lấy tôi, hỏi tôi liệu có rời khỏi cậu ấy hay không?…… Sao có thể rời khỏi cậu ấy đây! Tôi muốn luôn nhìn thấy cậu ấy, yên lặng yêu cậu ấy! Cho dù cậu ấy có đuổi tôi đi, tôi cũng tuyệt sẽ không đi. Tôi đồng ý với cậu ấy sẽ vĩnh viễn không rời khỏi cậu ấy, cậu ấy tựa hồ an tâm hơn một chút.

Hà Nhứ tựa vào trong lòng tôi, lẳng lặng khóc. Khi tôi phát hiện cậu ấy đang khóc, nước mắt đã rơi đầy hai má của cậu ấy. Nhìn từng giọt trong suốt buông xuống, lòng tôi đau không thể tả! Hà Nhứ luôn luôn kiên cường lại khóc một cách bi thương như thế, ánh mắt mở thật to nhưng không có tiêu điểm, chỉ có nước mắt nóng hổi quanh vành mắt! Giữ lấy khuôn mặt đó, tôi một lần lại một lần hôn lên từng giọt nước mắt. Cậu ấy nhỏ giọng nức nở, nói ra sự cô đơn của bản thân mình: “Tôi chỉ có một mình, tôi không muốn như vậy! Tôi không muốn chỉ có một mình, không muốn……”

Cậu không bao giờ phải một mình cả! Tôi đem Hà Nhứ nhanh chóng ôm vào trước người. “Cậu còn có tôi! Hà Nhứ, cậu còn có tôi mà! Tôi cùng cậu, vậy là cậu sẽ không chỉ có một mình, sẽ không một mình……” Không muốn kìm nén nữa, tôi hôn lên môi Hà Nhứ! Cậu ấy chỉ ngoan ngoãn mở môi ra, khiến cho tôi càng dễ dàng tiến vào trong miệng cậu ấy. Có một chút ngọt, một chút chát, còn có một chút hơi hơi chua xót…… Đây là hương vị rượu có thể khiến cho người ta say ngất ngây! Hà Nhứ sắc mặt hồng hồng, thân thể tản ra nhiệt lượng mê người.

“Trình An……?” Hà Nhứ mơ hồ nhẹ gọi tên của tôi.

Giật mình tỉnh ra là tôi đang thừa dịp Hà Nhứ say rượu mà thỏa mãn chính mình. Tôi không thể hèn hạ như vậy! Nếu không cậu ấy sau khi tỉnh rượu sẽ hận tôi. Tôi đẩy cậu ấy ra, bình tĩnh! Tôi trước phải bình tĩnh một chút!

“Không…… Đừng buông ra……” Hà Nhứ bị đẩy ra đột nhiên nhào vào trong lòng tôi, “Đừng rời khỏi tôi, ôm tôi! Ôm tôi!” Cậu ấy khóc như một đứa con nít, nhanh chóng giữ chặt lấy tôi, khiến cho tôi không thể kháng cự lại…… Tuy rằng biết cậu ấy muốn tôi đơn thuần ôm cậu ấy mà thôi, nhưng tôi tình nguyện hiểu lầm rằng cậu ấy mời tôi lên giường! Huống chi cậu ấy còn chủ động ngẩng đầu hôn mặt của tôi, môi của tôi……

Mặc kệ! Cho dù cậu ấy có hận tôi cũng không quản ! Dù sao là cậu ấy dụ hoặc tôi trước! Nhìn khóe mặt ướt át vì vừa khóc, cánh hôn vừa được hôn qua ửng hồng, trên gương mặt lộ ra một chút ướt át xinh đẹp…… Với bộ dáng diễm lệ này của Hà Nhứ, chắc chắn rằng không một người bình thường (^^b!!!) …… đồng tính luyến ái nào có khả năng làm Liễu Hạ Huệ!

Tôi một phen ôm lấy Hà Nhứ đi vào phòng của cậu ấy. Kỳ thật là tôi muốn ôm cậu ấy vào phòng mình cơ, nhưng trong đó chỉ có một chiếc giường đơn, mà phòng Hà Nhứ lại có một chiếc giường lớn hơn cả giường đôi. Nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống giường lớn, tay của tôi sờ đến nút áo cậu ấy. Cảm xúc quá mức hưng phấn khiến đầu tôi choáng váng không thôi!

Lúc tôi cởi quần áo Hà Nhứ, cậu ấy rất không hợp tác. Cậu ấy vặn vẹo thân thể, một chút cũng không thèm để ý đến sự vất vả của tôi, còn huy động tứ chi không ngừng đấm đá. Kỳ thật Hà Nhứ mua giường lớn như vậy không phải vì ngủ cho thoải mái mà là vì tướng ngủ của cậu ấy quá kém. Nếu không muốn ngày hôm sau tìm thấy cậu ấy nằm dưới sàng thì phải chuẩn bị cái giường bự thật bự đủ cho cậu ấy lăn!

Rốt cục cũng cởi được hết quần áo của cậu ấy, vì lạnh nên cậu ấy cong thân hình trắng noãn của mình thành một khối, vươn tay tìm kiếm thứ gì đó ấm áp. “Lạnh…… Lạnh…… Chăn ở đâu?!……” Cậu ấy say lờ đờ nửa nhắm nửa mở, miệng cong cong lầm bầm lầu bầu. Tôi vừa cởi quần áo vừa thưởng thức bộ dáng đáng yêu hiếm thấy này của Hà Nhứ! Phủ phía trên thân thể cậu ấy mà nhìn ngắm, cậu ấy phát hiện ra thân thể tôi toát ra hơi thở ấm áp, chủ động vươn cánh tay ôm lấy cổ tôi, sau đó ngay cả hai chân cũng quấn lên, cả người bị bám dính cùng cậu ấy chặt chẽ giao triền.

Gần như là ngay lập tức, dục vọng nơi hạ thân ngẩng đầu nhanh không thể tả, cấp tốc muốn tìm kiếm “vườn hoa” ngọt ngào có thể khiến nó phát tiết. Trước kia do không biết hai người con trai làm tình thì phải như thế nào nên tôi đã lên mạng tìm, có không ít thuyết minh rất là cụ thể nha. Cho nên tôi biết, nếu hiện tại không nhịn xuống thì sẽ khiến cho Hà Nhứ bị thương .

Lại hôn lên môi Hà Nhứ, tay bắt đầu vỗ về chơi đùa phi anh trước ngực cậu ấy. Không ngờ hai quả anh đào đó lại là điểm mẫn cảm trên người cậu ấy. Tôi tăng thêm lực đạo trên tay, Hà Nhứ run run cong người lên, anh đào trên bờ ngực tuyết trắng nở rộ rực rỡ diễm lệ! Tôi buông tha cho môi cậu ấy, chuyển hướng sang ngậm lấy một quả hồng anh, Hà Nhứ run rẩy càng dữ dội hơn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng! “A…… A…… Đau quá! Thật là khó chịu……” Đau?! Tôi lại dùng lực hút. “Không cần a…… a…… Không……” Cậu ấy hét rầm lêm, thân thể cũng vặn vẹo dữ dội hơn!

Tôi không để ý tiếp tục công kích hồng châu kia, khiến cho chúng nó ở trong miệng tôi sưng đỏ! Hai tay lướt xuống phía dưới, đụng đến ngọc hành vẫn mềm mại như cũ của Hà Nhứ. Một bàn tay di chuyển về phía sau giữ lấy đồn biện(một bên mông)trắng nõn, tay kia thì toàn bộ bao bọc lấy chỗ mềm mại phía trước! Hai tay đồng thời thong thả xoa bóp, phấn hồng ngay trước dần dần ngẩng đầu, hành thân cũng từ từ đứng thẳng, trướng đại…… Khoái cảm nồng đậm khiến Hà Nhứ rên rỉ càng lúc càng lớn, trên mặt biểu tình cũng càng lúc càng quyến rũ! Cậu ấy cao thấp lắc lư cái mông, trên đỉnh chảy ra chất lỏng thấm ướt cả tay tôi.

Lấy ra lọ thuốc mỡ trong tủ đầu giường, tôi đổ một chút lên tay. Cảm thấy ngón tay đã trơn ướt, tôi mới dám thử tham nhập vào cánh cửa vẫn đóng chặt ở phía sau Hà Nhứ! Vừa mới đến cửa vào, “A……!” Hà Nhứ hét lên một tiếng liền căng thân thể muốn chạy trốn. Rõ ràng là đã say đến mức hồ đồ, hơn nữa vừa rồi còn thật say mê trong sự vuốt ve của tôi, tại sao bây giờ vẫn còn có thể nhanh chóng trốn sang bên giường. Tôi vội vàng nắm lấy chỗ mắt cá chân kéo cậu ấy trở về. Đặt hai chân cậu ấy quanh thắt lưng của tôi, một tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo đó, lại dùng thân thể ngăn chặn Hà Nhứ. Vừa hôn cổ, xương quai xanh cậu ấy, vừa thử xâm nhập lại vùng cấm địa !

Một ngón tay trượt vào, Hà Nhứ kêu to đau đớn, dùng sức giãy dụa, dục vọng vốn cứng rắn cũng có chút uể oải! Tôi dừng động tác lại, chờ cậu ấy giảm bớt đau đớn, cũng đồng thời dùng tay trấn an phần cứng rắn của cậu ấy. Khoái cảm ở mặt trước dần dần thay thế được sự đau đớn ở mặt sau, cậu ấy phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, sau đó tôi mới chuyển động ngón tay đang được bao phủ kia. Thuốc mỡ công năng rất hiệu quả, ba ngón tay lần lượt tiến vào một cách tự nhiên. Tôi cùng Hà Nhứ đều đã đạt tới trạng thái cực điểm, thân thể cậu ấy hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi phải không?! Nếu không tiến vào tôi nhất định sẽ chết cháy bởi dục hỏa ……

Ngón tay ở trong cơ thể Hà Nhứ chạm phải một chỗ, tò mò nhấn xuống một cái…… “A a……!” Hà Nhứ mãnh liệt cong người lên, chất dịch màu trắng bắn ra……

Thanh âm lúc cậu ấy bắn tinh giống như sét đánh bên tai tôi, một đường khoái cảm chạy từ đỉnh đầu xuống tới hạ thân, vì thế tôi cũng bắn theo……

Sớm tiết ……!

Vì sao lại như vậy……?! Tôi cười khổ! Nhìn Hà Nhứ sau khi bắn tinh tê liệt ngã xuống giường kịch liệt thở dốc, nhìn ba ngón tay vẫn đang trong cơ thể ấm áp của cậu ấy, nhìn lại tôi cái gì cũng chưa làm mà đã bại trận …… Ha ha! Tôi lắc đầu tiếp tục cười khổ!

Lo lắng mười giây, tôi quyết định một lần nữa đến. Nhìn Hà Nhứ vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị, tôi ôn nhu hỏi: “Hà Nhứ…… Chúng ta lại đến một lần nữa được không? Sẽ càng thoải mái, được không?” Hà Nhứ tuy rằng say, không biết tôi đang nói đến làm cái gì, thế nhưng cậu ấy vẫn nhìn tôi, gật đầu. “Được……! Muốn…… càng thoải mái ……!” Tôi thật sự rất hèn hạ, cứ như vậy mà dụ dỗ một người đang say……

Kìm xuống suy nghĩ vuốt ve hai điểm trước ngực Hà Nhứ, tôi cúi người ngậm lấy nơi vẫn còn nửa phần nhiệt khí kia…… Chuyển động đầu lưỡi kích thích trên đỉnh, nhiệt trụ lại nhanh chóng đứng dậy! Chất lỏng tràn ra từ đỉnh có hơi chút chua xót, đó là hương vị của Hà Nhứ…… Tôi càng dụng tâm liếm, hôn, mút! Dồn hết suy nghĩ của tôi để lấy lòng cậu ấy! Cậu ấy dùng sức bắt lấy tóc của tôi, áp đầu tôi xuống phía dưới, khiến cho tôi giữ lấy càng sâu nơi cứng rắn đó! Ngón tay vẫn còn trong cơ thể Hà Nhứ tiếp tục khơi mào ngọn lửa ở phía sau cậu ấy, Hà Nhứ dưới dạng kích thích như vậy chỉ có thể ở dưới thân tôi thuận theo mở rộng thân thể tùy ý tôi đùa nghịch.

Đem dục hỏa lại đứng thẳng của tôi từng chút từng chút đưa vào mật cảnh nóng ấm kia, cuối cùng là thuận lợi hoàn toàn tiến vào, tôi chỉ có thể thở gấp liều mạng khống chế chính mình không được sớm tiết một cách mất mặt như thế! Nội bích nóng hổi bao chặt lấy tôi phát đau, khoái cảm vô pháp tưởng tượng thật khiến tôi muốn xuất ra! “…… Hà Nhứ…… cậu…… thả…… nhẹ, thoải mái……! Tôi không thể động……!” Thật chặt ! Tôi căn bản không thể làm động tác tiếp theo. Mặc kệ nói như thế nào, nơi đó vốn không thể tiếp nhận những chuyện như thế này. Hà Nhứ nhăn mặt nhíu mi, cắn chặt môi, không thoải mái đẩy đẩy cái mông! “Cậu gạt tôi!…… Đau! Đau quá…… Không thoải mái…… Không cần!” Tôi cắn chặt răng muốn rút dục vọng ra, nhưng cùng nội bích non mềm ma sát càng tạo thêm nhiều khoái cảm. Hai người chúng tôi đều bị cảm giác này kích thích phát run, tôi thuận thế lại đem dục vọng đẩy trở vào, khoái cảm cực điểm tiếp tục len lỏi trong cơ thể ! Tôi liên tục trừu sáp hình như khiến cho Hà Nhứ cảm thấy thật thoải mái, cậu ấy chủ động đưa đẩy thắt lưng cùng mông nghênh hợp, hai tay cũng ôm lấy vai tôi.

Gắt gao ôm lấy Hà Nhứ, lắng nghe tiếng thở dốc của cậu ấy, Tôi cử động nơi hạ thân nhanh hơn, cùng cậu ấy nghêng đón lần cao trào thứ hai…… Ghé vào trên người cậu ấy, tôi không đem dục vọng đã phát tiết rút ra khỏi vùng cấm địa kia. Hà Nhứ sau hai lần cao trào đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi nhìn si mê tuấn nhan vẫn còn đang đỏ ửng của cậu ấy! Chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy, cho dù đã là hiện tại, tôi vẫn không thể tin tôi cùng Hà Nhứ vừa thân mật xác thịt! Dưới bàn tay là làn da bóng loáng co giãn thật tốt, tôi không ngừng thong thả vuốt ve, đây là thân thể của Hà Nhứ a! Cũng không dám tưởng sẽ có một ngày có thể vuốt ve như vậy……

Ngày hôm sau tôi bị Hà Nhứ đánh tỉnh! Theo ý tôi thì cậu ấy đối với sự tình ngày hôm qua khiếp sợ nhiều hơn là phẫn nộ! Cậu ấy vừa thét lớn vừa đánh tới, còn không ngừng vặn vẹo thân thể. Vốn tôi chỉ là muốn khiến cho cậu ấy bình tĩnh lại trước rồi mới giải thích, nhưng khi cậu ấy vặn vẹo, dục hỏa vẫn còn trong cơ thể cậu ấy bắt đầu được đốt lên…… Tuy rằng tôi đã hai mươi…… không, ba mươi tuổi, nhưng không ai có thể chịu được hành động nhìn như giãy dụa nhưng kì thực là tràn ngập dụ hoặc như vầy vào buổi sáng vốn đã dễ dàng động dục!

Ngăn chặn Hà Nhứ lặp lại chuyện đã làm ngày hôm qua, tôi kinh ngạc nhận ra thân thể Hà Nhứ vẫn như cũ phối hợp thật tốt với cơ thể tôi…… Tuy rằng miệng cậu ấy luôn kêu “Không cần”! Cậu ấy…… hình như không chán ghét loại sự tình này?!…… Tôi nhân cơ hội hướng cậu ấy biểu đạt tình yêu, cùng câu nói tức giận năm đó của cậu ấy lúc tôi nhảy lầu. “Còn nhớ rõ lời hứa lúc trước không? Cậu đã nói, tôi nếu từ trên lầu nhảy xuống, chỉ cần không chết không tàn phế, cậu đồng ý làm người yêu của tôi! Nay…… tôi muốn cậu thực hiện lời hứa năm đó, cậu…… chuẩn bị tốt chưa?!!” Cho dù là nói trong cơn tức giận nhưng tôi dù sao cũng đã nghe theo!

Cậu ấy đồng ý rồi! Hà Nhứ đồng ý làm người yêu của tôi……! Nhưng cảm thấy cậu ấy có thể chỉ là do nhất thời xúc động. Thế nhưng, chỉ cần cậu ấy đã nói ra khỏi miệng, tôi sẽ không để cho cậu ấy có cơ hội đổi ý! Sau khi cậu ấy thức dậy, tôi nói: “Nếu cậu không chịu giữ lời hứa, tôi cũng sẽ không ép buộc cậu. Bất quá…… tôi đã tách khỏi xã hội rất nhiều năm, hiện tại ra ngoài cũng chỉ có một con đường là đói chết. Nếu cậu cũng không muốn tôi, tôi nghĩ, trên đời này đã không còn ý nghĩa để tôi phải sinh tồn. Tôi sẽ…… thử nhảy từ trên tầng mưới hai xuống. Lần này hẳn là sẽ không còn có khả năng sống sót đi!”

Uy hiếp của tôi thành công ! Hà Nhứ bị câu nói đó dọa lên, chỉ ngây ngốc nói sẽ cùng tôi cả một đời. Tuy rằng tôi không có khả năng lại đi nhảy lầu, nhưng chỉ cần có thể ở cạnh Hà Nhứ, tôi có thể không để ý bất cứ thứ gì!

Từ sau ngày đó, thái độ Hà Nhứ đối tôi có chút thay đổi. Tuy rằng lúc đầu vẫn là cự tuyệt tôi cầu hoan, bất quá với Hà Nhứ có khi nên dùng thái độ cứng rắn một chút. Kỳ thật cậu ấy cũng không ủy khuất chính mình, tuân theo chủ nghĩa hưởng lạc, chỉ cần thân thể cậu ấy nhận thức làm tình là chuyện thoải mái, lý trí cho dù có phản đối cũng là vô dụng. Hà Nhứ không lâu sau cũng nhận rõ điểm này, sau đó ngay cả giãy dụa tượng trưng cũng lười làm.

Tôi bắt đầu tích cực tìm việc làm. Nhưng căn bản không có đơn vị nào chịu nhận một người đàn ông ba mươi tuổi, bị bệnh suốt mười năm, chỉ có chứng nhận tốt nghiệp trung học mà không có bất cứ kinh nghiệm công tác nào. Cho dù tôi muốn đi làm cu li cũng chỉ sợ người ta ngại tôi bệnh cũ tái phát thì khổ. Liên tiếp bị cự tuyệt, tôi mệt mỏi buồn bực, thật muốn chửi thề! Nghe rất nhiều câu như “Thật xin lỗi! Chúng tôi đã đủ người……”, “Lần sau có cơ hội sẽ gọi……”, “Mời về nhà chờ tin tức……” linh tinh dối trá, tôi thực hâm mộ Hà Nhứ vì tính cách thẳng thắn của cậu ấy. Cậu ấy nếu nghe thấy mấy câu này, tám phần là đã sớm chửi ầm lên, ai kêu cậu ấy là người không thể nghe lọt lỗ tai dù chỉ nửa lời dối trá chứ! Tôi tiếp tục tìm kiếm trong mục tuyển dụng trên các trang báo.

Hà Nhứ đối với chuyện tôi đi tìm việc làm không cho là đúng, cậu ấy nói tiền lương của mình cũng đã đủ cho hai người dùng, tôi không cần phải đi tìm việc. Tuy rằng tôi biết cậu ấy nói là sự thật, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không thể làm cái nghề bác sĩ này được lâu đâu! Nói thật, lấy tính cách của Hà Nhứ căn bản là không thích hợp làm việc trong tập thể, cậu ấy rất dễ khiến người ta ghét bỏ! Không phải cậu ấy làm ra chuyện gì xấu, nhưng chỉ biết nói thật, hơn nữa một chút cũng không biết uyển chuyển, tâm tình không tốt thì mắng chửi người, tâm tình tốt cũng phải mắng chửi người khác vài ba cậu, có bao nhiêu người có thể chấp nhận một bác sĩ/đồng nghiệp/cấp dưới như vậy?! Cậu ấy có thể làm việc trong một bệnh viện lớn nhiều năm như vậy một nửa là y thuật của cậu ấy tốt, một nửa còn lại là nhờ có ba ba làm phó viện trưởng! Nhưng hiện tại ba ba cậu ấy đã qua đời, khó đảm bảo là không có người nhìn không vừa mắt cậu ấy mà cố tình gây chuyện. Cậu ấy không biết dối trá cũng không biết lôi kéo người khác, thậm chí có thể nói cậu ấy căn bản không biết đến mấy chuyện đó…… Vì đảm bảo tương lai của hai chúng ta, đầu tiên tôi phải kiếm được việc làm cái đã!

Tôi tìm được việc làm ở một tiệm cà phê cách nhà không xa. Tuy rằng tiền lương không tính là nhiều, nhưng ông chủ thật sự rất tốt, còn thường xuyên dạy tôi một ít phương pháp buôn bán. Ông chủ sau khi biết chuyện tôi phải đi tìm việc, khuyên tôi sau này nên tự mở một cửa hàng do mình làm chủ! Tôi thật sự rất biết ơn ông ấy. Ông ấy đã giúp tôi mở ra một con đường! Tôi thật sự nghiêm túc về suy nghĩ đó, vì thế ở trong quán cẩn thận học quản lý kinh doanh. Một ngày kia nếu Hà Nhứ bị bệnh viện đá ra ngoài, chúng tôi có thể tự mình mở quán kinh doanh, nếm thử tư vị làm lão bản! Ha ha! Bức tranh của tương lai tôi vẽ rất tốt rồi!

Tôi dùng hết các loại phương thức khiến cho Hà Nhứ cảm thấy tôi rất yêu cậu ấy! Nói nè làm nè, tất cả những chuyện nghĩ ra đều đã thử hết! Cậu ấy hẳn là đã cảm thấy một ít đi. Ít nhất, tính độc chiếm của cậu ấy đối với tôi tăng mạnh! Nhìn thấy tôi về trễ, cậu ấy sẽ không vui; nhìn thấy tôi thân thiết với những người khác, cậu ấy sẽ tức giận; nhìn thấy tôi đi làm vào những ngày cậu ấy được nghỉ, cậu ấy sẽ phát cáu! Cậu ấy càng ngày càng cảm xúc hóa, tôi lại càng ngày càng vui vẻ! Hà Nhứ trong lúc bất tri bất giác đã yêu tôi một chút rồi!……

Hà Nhứ bị phái đi chữa bệnh.

Trước khi đi tôi đã xin phép ở nhà ba ngày cùng Hà Nhứ. Tôi giúp cậu ấy chuẩn bị tốt hành lý, cố gắng hết sức để cho cuộc sống bên ngoài của cậu ấy thoải mái chút. Cậu ấy chưa bao giờ nếm qua khổ cực, vạn nhất ở bên ngoài chịu không nổi làm sao bây giờ?! Tôi lo lắng muốn chết, nhưng cậu ấy vẫn cứ ngồi đó mắng ông viện trưởng lấy quyền mưu tư?! Ai! Thế giới này nào có cái công bình?! Cậu ấy sao lại không nhận rõ điểm này chứ. Không hiểu cậu ấy sao có thể sống tốt qua ba mươi năm với loại tính cách “mít đặc” như vậy?

Trong ba ngày này, tôi ôm Hà Nhứ ngày đêm làm tình. Làm cho đến mức xương sống thắt lưng chân tay cậu ấy đều mềm nhũn, ngay cả miệng cũng không thể há để mắng chửi người nữa mới thôi. Đã quen mỗi ngày đều có cậu ấy, bây giờ phải tách ra vài tháng, tôi quả thật một ngày cũng không muốn!

Tôi một lần lại một lần dặn dò cậu ấy ra ngoài phải chú ý nhiều đến thân thể, phải tận lực khép cái miệng không biết lấy lòng người khác kia, mỗi ngày đều phải nghĩ đến tôi, có rảnh thì gọi điện thoại, viết thư về nhà…… Cho đến tận khi Hà Nhứ bị tôi nhạ phiền đến mức chửi ầm lên còn thuận tay vơ được thứ gì thì ném thẳng vào tôi ngay…… Ai! Cho dù cậu ấy có ném dao tôi cũng không muốn để cậu ấy đi!

Lưu luyến không rời tiễn bước Hà Nhứ xong, tôi đã bắt đầu nhớ cậu ấy! Mấy tháng trời cậu ấy không gửi lấy một phong thư, ngay cả điện thoại cũng rất ít. Ngẫu nhiên gọi điện thoại về, cậu ấy cũng chỉ hỏi một câu “Cậu không sao chứ”. Ngoại trừ việc tôi rất nhớ cậu ấy thì còn trăng sao gì nữa đâu! Mỗi lần nghe điện thoại cậu ấy đều oán hận vài câu cuộc sống điều kiện quá kém, đồng nghiệp phối hợp cũng không tốt…… Nghe thanh âm của cậu ấy, tôi mỗi lần đều có một loại xúc động muốn gọi cậu ấy về nhà, đừng để ý tới cái đội chữa bệnh đó nữa.

Hà Nhứ không ở nhà một ngày thật vắng vẻ và nhàm chán, tôi mỗi ngày đều tính xem cậu ấy bao giờ về. Cậu ấy trở về chậm hơn một tháng so với dự định ban đầu! Ngày cậu ấy trở về, tôi cũng vừa xong ca làm đêm. Chường mặt ra hứng gió lạnh tôi chậm rãi về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy trong phòng khách có mấy cái vali nhìn thật quen mắt.

Là Hà Nhứ đã trở về! Tôi kích động vọt vào phòng cậu ấy, trên giường là một người đẹp đang ngủ! Ngồi ở mép giường, tôi tham lam dò xét khuôn mặt quen thuộc nhất trong trí nhớ. Cậu ấy gầy, cũng tiều tụy! Ở trong đội chữa bệnh mấy tháng qua, cậu ấy nhất định đã nếm rất nhiều khó khăn. Đau lòng khẽ hôn Hà Nhứ đang ngủ say, muốn nụ hôn của tôi đánh thức cậu ấy!

Hà Nhứ tỉnh! Không có trường hợp lãng mạn khi gặp lại, cậu ấy ngược lại chê tôi trên người mang về không khí lạnh không chịu cho tôi đụng vào. Ai! Hà Nhứ chính là Hà Nhứ! Tôi không nên trông cậy vào việc cậu ấy nhìn thấy tôi sẽ thật cảm động, chỉ cần cậu ấy còn nhớ rõ tôi là ai, ít nhất lúc nhìn thấy tôi thì vui vẻ là đã đủ rồi. Tắm nước nóng để cho bản thân mình ấm áp lên, tôi cùng Hà Nhứ ôm nhau.

Làm tình so với lúc bình thường còn kịch liệt hơn khiến cho cả hai chúng tôi đều thở hồng hộc. Còn tưởng rằng Hà Nhứ sau khi mệt nhọc sẽ đi vào giấc ngủ, ai ngờ cậu ấy ngữ khí bình thường nói với tôi: “Từ hôm nay trở đi, về sau mỗi ngày buổi tối, cậu đều phải nói với tôi ‘Ngủ ngon, ngày mai gặp!’ còn buổi sáng sau khi thức dậy, cậu phải nói với tôi ‘Sớm an, tôi yêu cậu!’ đương nhiên, tôi cũng sẽ làm như vậy. Cậu nghe hiểu chưa?” Sau đó liền nghiêng người muốn ngủ.

Không phải sự thật chứ?! Tôi cơ hồ bắt đầu hoài nghi tôi đã nghe nhầm. Cậu ấy là nói, từ ngày mai bắt đầu, cậu ấy sẽ nói với tôi……“Tôi yêu cậu”!

Hà Nhứ yêu tôi sao? Không có bất cứ dấu hiệu nào, ra ngoài mấy tháng trở về cậu ấy liền yêu tôi sao? Tôi không phải đang nằm mơ?!!! Đem Hà Nhứ từ trên giường kéo qua, tôi vội vàng hỏi cậu ấy. “Cậu nói…… Cậu cũng yêu tôi sao? Nhứ! Có phải hay không? Có phải hay không a!” Cậu ấy yêu tôi sao? Cậu ấy thật sự yêu tôi sao? Tâm nguyện nhiều năm của tôi đạt thành rồi sao? Tôi ôm lấy Hà Nhứ, nôn nóng bất an nhìn cậu ấy.

Đối với vấn đề khiến cho tôi cảm xúc không yên này, Hà Nhứ chỉ là cố gắng giãy ra từ trong lòng tôi, lấy ra ngọc Phật hoa tai bình an mà năm trước chưa kịp đưa cho mụ mụ đeo lên cổ cho tôi, sau đó nói đây là “vật đính ước”. Cẩn thận cầm hoa tai, tôi ngốc lăng nhìn Hà Nhứ đã muốn ngủ. “Vật đính ước” A! Cậu ấy nói đây là vật đính ước cho tôi a! Tôi rốt cục cũng được Hà Nhứ yêu a……

Nguyên một đêm, tôi đều ngồi ngây người nhìn Hà Nhứ ngủ. Thẳng cho đến khi ngày hôm sau mặt trời lên cao, tôi mang trên mặt một đôi mắt gấu mèo nghe thấy thanh âm khàn khàn lúc mới tỉnh lại của Hà Nhứ “Sớm an…… Tôi yêu cậu!” Tôi mừng như điên ôm lấy Hà Nhứ hôn không ngừng, sau đó bị cậu ấy tức giận một cước đá xuống giường……

Có thể cùng Hà Nhứ yêu nhau, mỗi ngày của tôi đều hạnh phúc không thể tả! Đồng nghiệp Tiểu Dư và Tiểu Đào đều nói nhờ tôi gần đây tươi cười quá mức sáng lạn nên lượng khách nữ đến rất nhiều, khoảng kinh doanh tăng vọt!

Nhân dịp ngày lễ tình nhân sắp đến, tôi gom góp tất cả tiền để dành của mình mua một đôi nhẫn bạch kim. Bàn tay Hà Nhứ rất đẹp, ngón tay vừa dài vừa trắng, mang thêm nhẫn nhất định sẽ càng đẹp! Nhờ người khắc vào bên hông chiếc nhẫn chữ viết tắt tên của tôi cùng Hà Nhứ, tôi tính nhân ngày lễ tình nhân sẽ cầu hôn Hà Nhứ!

Lễ tình nhân, tôi cưỡng bức cùng dụ dỗ Tiểu Du, Tiểu Đào ở lại giúp mình tăng ca, dù sao bọn họ cũng không có người yêu, vậy thì tại sao lại không thể giúp người sẽ cầu hôn vào ngày hôm nay như tôi chứ!

Trước khi Hà Nhứ trở về, tôi làm một bàn đầy những món cậu ấy thích ăn, hoa tươi, chocolate cũng đã chuẩn bị tốt. Nếu không phải vì Hà Nhứ từng nói “có đèn điện cần gì phải sống như người tối cổ” thì tôi đã thắp mấy ngọn nến rồi. Khẽ sờ đến cặp nhẫn trong túi, Hà Nhứ nếu còn không nhanh trở về thì trái tim tôi sẽ nhảy ra ngoài mất!

Nhìn Hà Nhứ tao nhã mà không mất đi tốc độ càn quét thức ăn trên bàn, tôi cố gắng nặn trong óc ra một lời cầu hôn! Nghĩ không ra! Trời ạ! Vì sao một chữ cũng không ra! Nắm chặt hộp gấm nhỏ, tôi gấp đến độ ứa mồ hôi lạnh! Hà Nhứ đã đem mục tiêu càn quét chuyển sang chocolate. Hà Nhứ cũng không phải kén ăn, chỉ là yêu cầu người làm phải khéo léo tinh tế, hương vị phải ngon! Cũng thực thích ăn đồ ngọt, hơn nữa sức ăn của cậu ấy không phải nhỏ nhưng sao ăn cỡ nào cũng không mập nổi, vẫn là dáng người thon dài hoàn mỹ! Quả nhiên là người đẹp trời sinh a……

Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh dần bốc hơi…… Hình như bây giờ không phải lúc bình phẩm khẩu vị cùng hình dáng của Hà Nhứ nha. Tôi hắn là nên nghĩ cách nào hướng cậu ấy cầu hôn mới đúng…… Úc! Tôi khẩn trương muốn xỉu rồi!

Hà Nhứ đột nhiên giơ tay trái đến trước mặt tôi, nói: “Nếu muốn đeo cái kia cho tôi, vậy cậu cũng đừng bắt tôi phải chờ nữa!” Cậu ấy quơ quơ tay trước mắt tôi, “Nếu cậu không muốn cho tôi, vậy…… xem như xong!”…… Tôi sao lại không muốn đeo cho cậu ấy?! Tôi vội vàng bắt lấy tay cậu ấy, lấy ra một chiếc nhẫn cố gắng đeo vào ngón áp út trên tay trái. Tay của tôi kích động run rẩy không ngừng. Đây là thật chăng? Hà Nhứ mà tôi yêu, sẽ thuộc về tôi! Cậu ấy sẽ chỉ là của một mình tôi! Cậu ấy yêu tôi, muốn kết hôn với tôi……

Hà Nhứ cũng cầm một chiếc nhẫn khác đeo lên ngón áp út tay trái tôi. Tôi nắm chặt tay cậu ấy, hai chiếc nhẫn trên tay chúng ta như phát sáng, sắc màu lưu chuyển, cùng nhau quấn quít, chiếu rọi lẫn nhau! Hà Nhứ đang nói gì tôi hoàn toàn nghe không rõ, vui sướng vì tâm nguyện đạt thành trở nên không ức chế được nước mắt! Ghé vào bờ vai của cậu ấy, tôi khóc lên vì hạnh phúc của mình! “Tôi cái gì cũng không cầu …… Thật sự! Cái gì cũng không cầu! Có thể có được Hà Nhứ đã là nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi! Tôi cái gì cũng không cầu! Cái gì cũng không cầu ……”

Ông chủ của quán cà phê tôi làm muốn về quê an hưởng tuổi già, ông ấy hỏi tôi có muốn giữ lại quán này tiếp tục kinh doanh không! Ông chủ ra giá hợp lý, cửa hàng này rất tốt, có không ít khách quen cũng muốn quán này có thể tiếp tục làm. Cơ hội tốt như vậy tôi không muốn bỏ qua. Đem chuyện này nói với Hà Nhứ, cậu ấy phi thường dứt khoát đưa tiền cho tôi.

Tôi cùng Hà Nhứ trở thành ông chủ của một quán cà phê. Hà Nhứ là trên danh nghĩa, quán là do tôi quản lý. Ngoại trừ ông chủ tiền nhiệm đã về quê, mọi thứ không gì thay đồi cả! Tiểu Đào cùng Tiểu Dư vẫn làm ở đây, khách quen vẫn thường thường đến đây…… Thu nhập của quán cũng vững chắc, một tháng thu vào còn nhiều hơn so với tiền lương của Hà Nhứ.

Rất muốn để cho Hà Nhứ từ chức công tác ở bệnh viện về đây làm với tôi, dù sao cậu ấy cũng không phải vì hành y tế thế mới làm bác sĩ. Lo lắng đến lo lắng đi không biết nên mở miệng như thế nào, bỗng nhiên một ngày cậu ấy chạy vào trong quán, cao hứng phấn chấn nói: “Trình An a, tôi nói cho cậu nga, từ hôm nay trở đi cậu kiếm tiền nuôi tôi.” Hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy cười ha ha trả lời, “Bởi vì tôi từ chức rồi nha. Tên viện trưởng ngu ngốc kia lại muốn phái tôi đi đội chữa bệnh, còn nói sẽ đi đến tận hai năm. Tôi không quan tâm, ngẫm lại tới nơi này làm ông chủ còn tốt hơn.” Ha ha! Tội nghiệp cậu ấy làm bác sĩ còn chưa được mười năm! Bất quá tôi càng tội nghiệp viện trưởng đã phải nhẫn nhục chịu đựng cậu ấy mấy năm nay kia! Dù sao đầu viện trưởng cũng là do tức Hà Nhứ quá nên mới bị hói a!

Hà Nhứ mỗi ngày cùng tôi làm việc trong quán cà phê, tôi chỉ dám cho cậu ấy ở phía sau rửa ly chén hay kiểm kê hàng hóa thôi. Tuy rằng cậu ấy từng kháng nghị qua, nhưng cũng tự hiểu bản thân rất dễ mất lòng với người khác, nếu khiến khách hàng tức giận bỏ đi hết, hai người chúng tôi chỉ còn nước hút không khí thay cơm. Cho nên cậu ấy cũng chỉ oán hận mấy câu trước mặt tôi thôi.

Hà Nhứ nói thế giới của cậu ấy chỉ có hai người, một người là cậu ấy, một người là tôi! Tôi cũng nói với cậu ấy, thế giới của tôi chỉ chứa đựng một mình Hà Nhứ! Thế giới của cả hai đều không chứa được người thứ ba, tôi thật hạnh phúc vì có được thế giới này.

Có một ngày, Hà Nhứ đột nhiên muốn đổi bảng hiệu.

“Vì sao phải đổi?” Tôi rất thích tên của quán này. “Vọng tình vong tình”! Tốt lắm mà!

“Cậu không cảm thấy tên này rất thương cảm sao?” Cậu ấy cau mày hỏi tôi.

“Sao có thể? Tôi cảm thấy tên này rất phù hợp để hình dung tình cảm của tôi đối với cậu.” Cho nên tôi mới thích chứ!

“Nga? Vậy nói nghe chút đi!”

Thừa dịp cậu ấy đang đỏ mặt không phòng bị, tôi trộm hôn một cái, trước khi bị “năm ngón tay” của ai kia bay thẳng vào mặt, tôi nhẹ giọng nỉ non!

“Cho cậu tình cuồng! Cuồng tình khó quên!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:Hoàn rồi! Hoàn rồi! Rốt cục viết xong rồi! Không biết có mấy đại nhân nào đọc văn này không, nhưng Mê Âm vẫn rất cảm ơn những ai đã theo dõi! Ở nơi này Mê Âm đang nói “Cám ơn” nha!

Mê Âm thật sự rất thích hai người này! Hơn nữa tôi còn muốn có thật nhiều nhân vật phụ nữa để thỏa mãn hàng loạt các tình tiết của Mê Âm! (cười^^bbb!)

Xem đã nhiều đam mỹ văn, nhưng chân chính thích lại không nhiều lắm. Truyện không ngược, không vì H mà H, không thương tổn lẫn nhau, không n giác quan hệ…… cũng không nhiều, cho nên Mê Âm trong lòng buồn bực mới viết ra truyện này!

Vốn trong đầu chỉ có một màn cảnh tượng nhảy lầu, là muốn viết một người sau khi nhìn thấy người yêu mình nhưng mình không đáp lại đã nhảy lầu, gặp lại trong bệnh viện nhưng đã biến thành người thực vật, bởi vì nhớ lại từng chút từng chút những chuyện trong mấy năm qua mới phát hiện mình đã yêu con người vĩnh viễn không tỉnh lại kia. Yên lặng yêu người đang ngủ say, bị thống khổ cùng áy náy tra tấn. Cho đến khi người kia sau mười mấy năm ngủ say đã chết đi, thống khổ lại vẫn kéo dài trên người đang sống…… Đây mới là nguyên do tồn tại tên《 Trầm thụy tiền, biệt thuyết ái ngã! 》. Dù sao hậu quả mà một câu nói mang lại là vĩnh viễn không thể bù lại!

Mê Âm khi đang viết chương thứ hai thì đã suy nghĩ lại dự tính ban đầu, không muốn có một tình yêu trong tiếc nuối, không muốn khiến cho bản thân khóc! Nếu đã viết truyện yêu đương vậy thì tội gì không viết một truyện hạnh phúc khiến cho người ta phải mỉm cười đi! Ý tưởng Trình An tỉnh lại là xuất hiện vào lúc đó a!

Không ngừng viết không ngừng sửa, cố gắng muốn viết ra một chuyện gì đó để biểu đạt, cũng không biết có thành công hay không?! Sau khi viết toàn bộ văn, may mắn còn có người xem, hơn nửa tháng của tôi quả thật là không uổng phí!

Áng văn này dù có kết cục thật bình thường, nhưng Mê Âm cũng vẫn muốn viết, hạnh phúc của hai người người khác là không thể nhìn thấy, để cho hai người họ tự cảm thụ đi……

Cứ như vậy, đã xong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK