• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết tử

“Avada Kedavra.” Một luồng ánh sáng xanh từ đũa phép của Harry bắn ra, mạnh mẽ đánh thẳng vào người tử thần thực tử, một tiếng kêu rên ngắn ngủi vang lên, sinh mệnh liền kết thúc.

Xem! Sinh mệnh mỏng manh như thế, chỉ cần nhấc đũa phép, môi khẽ động, có thể kết thúc mọi thứ, dù lúc còn sống hắn giàu có hay nghèo túng, hạnh phúc hay bi thương……

A, thiếu chút nữa quên, môi Harry khẽ nhếch, tử thần thực tử không hiểu thế nào là hạnh phúc, đương nhiên cũng vĩnh viễn không biết thế nào là bi thương, bởi vì bọn họ là người tạo ra bi thương.

“Harry, chết tiệt, cậu đứng ngốc đó làm gì.” Ron lớn tiếng gọi Harry.

Tại chỗ Harry vừa mới đứng, một tia sáng màu đỏ bắn vào khoảng không.

“Xin lỗi, Ron.” Harry đảo loạn mái tóc, nhanh tay vung đũa phép, một tia sáng chợt lóe rồi biến mất, đó là thần chú phòng vệ chưa thành.

Tuy khắp người xây xát, khóe miệng Harry vẫn nở nụ cười, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, cậu nhìn bạn tốt của mình — Ron, quen biết đã nhiều năm, hắn vẫn không hề thay đổi, được rồi, là giữ nguyên cái mà Slytherin gọi là “Gryffindor lỗ mãng”, dù thế nào, có một người bạn như vậy cũng là một trong nhưng nguyên nhân giúp cậu vượt qua chiến tranh tàn khốc.

“Cậu là hy vọng của bọn tớ, Harry, cậu có biết, cậu không thể xảy ra chuyện.” Ron cẩn thận tránh luồng ánh sáng xanh vụt qua, lớn tiếng nói, mái tóc đỏ được chiếu rọi bởi ánh sáng rồi chìm dần vào bóng tối, đôi mắt xanh tràn đầy kiên định.

“Cám ơn cậu, Ron.” Harry ngừng cười, quay đầu nhìn cuộc chiến, vạt áo nhiễm bụi đất, đôi mắt xanh lá độc nhất vô nhị, luôn xinh đẹp và tỏa sáng.

Ron đột nhiên có ảo giác, dù Harry đang đứng trước mặt hắn, lại giống như không hề tồn tại.

Hắn vươn tay, muốn bắt lấy bạn tốt của mình, xác nhận sự tồn tại của cậu, lại chỉ chạm được vạt áo, lướt qua trong giây lát, Harry đã đứng giữa cuộc chiến.

Nam nhân có đôi mắt đỏ, đứng vững vàng trong biển người, những tia sáng xẹt qua, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, ánh mắt hướng thẳng tới người được chọn.

Đến đây đi, Harry Potter, giống như lời tiên đoán kia, cứu thế chủ quyết đấu cùng hắc ma vương, chỉ một người có thể sống.

Harry bình thản nhìn nam nhân đối diện, nắm chặt đũa phép trong tay, thanh âm dứt khoát mà kiên định: “Voldemort, ta sẽ giết ngươi.”

Chương 1: Thảm án

Voldemort nằm nghiêng trên giường, chống cằm, đôi mắt híp lại, thực hiển nhiên, hắn đang suy ngẫm.

Động tác mê người!

Đương nhiên, phải bỏ qua hình hài trẻ con của hắn, ngón tay ngắn ngủi và cái đầu với mái tóc loạn.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Voldemort phát âm nha nha (Vì hắn là trẻ con mới sinh, nên không thể nói), hắn nhớ rõ mình bị cứu thế chủ đáng chết kia giết, đương nhiên, trước khi chết hắn cũng cho tên nhóc kia một kích, khi tỉnh lại, hắn đã thành trẻ con.

Tất cả đều không thay đổi, Merope Gaunt là mẹ hắn, vẫn bỏ rơi hắn như trước, mà tên của hắn vẫn là — Tom Marvolo Riddle.

Không, còn thêm một chút khác biệt, có ai nói cho hắn, tên nhóc chết tiệt chiếm cứ giường nhỏ hẹp của hắn là ai?

Tóc đen, ừm, điểm ấy rất giống hắn, hắn thích, nhưng vì sao mái tóc đen này không mềm mượt mà lại rối bù như thế? (Hắn hoàn toàn quên tóc mình cũng loạn, hoặc là nói hắn hoàn toàn không cảm nhận được?)

Có lẽ nhìn bảng tên trên giường sẽ giúp hắn hiểu được, Voldemort thầm ca ngợi sự thông minh của mình, hắn thấy — Harry Marvolo Riddle.

Cũng là Riddle, nói như vậy, tên nhóc này là anh em sinh đôi của mình?

Rốt cuộc là thế nào?

Từ từ, tên nhóc này tên là Harry?

Oh, Merlin đáng chết.

Rốt cục Voldemort nói ra câu thô tục đầu tiên trong cuộc đời, đây là tiếng hô phẫn nộ của hắn, ai có thể nói cho hắn, vì sao anh em sinh đôi của hắn là Harry? Không, cái này không quan trọng, quan trọng là tại sao Harry Potter lại trở thành anh em sinh đôi của hắn?

Đáng tiếc dù hắn rống giận thế nào, trong miệng cũng chỉ phát ra thanh âm “Nha nha!”

“Ưm.” Thanh âm mềm mại vang lên bên cạnh Voldemort, hắn cúi đầu, phát hiện tên nhóc khiến hắn tức giận đang dùng tay dụi mắt, sắp tỉnh lại.

“Ưm.” Tên nhóc trong mắt Voldemort có vẻ ngủ không đủ, oán giận lấy tay đảo loạn mái tóc đen, làm chúng càng thêm rối, sau đó ngáp mấy cái, hai tay giơ lên, hai chân dùng sức vươn thẳng, bảo trì tư thế lười nhác này chừng năm giây rồi mới từ từ mở mắt.

Con ngươi xanh lá, trong vắt như nước.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Voldemort, đúng vậy, trong như nước, cả đời hắn luôn yêu tiền tài, đặc biệt là sau khi trở thành chúa tể hắc ám, hắn thu tập vô số vàng bạc châu báu, mà trong đó, hắn thích bảo thạch nhất. Giữa phòng ngủ tối đen, hắn nằm tựa trên giường, đũa phép trong tay không ngừng phát ra ánh sáng, các bảo thạch dần dần rực rỡ hào quang, khiến tâm trạng hắn vui vẻ.

Mà hiện tại hắn phát hiện, trong toàn bộ bảo thạch hắn thu thập, không có viên nào trong suốt như đôi mắt này.

Có nên thừa dịp tên nhóc này còn là trẻ con mà giết chết không? Sau đó cất giữ đôi mắt kia, Voldemort độc ác nghĩ.

Voldemort nhìn thấy tiểu Harry còn ngơ ngác chớp chớp mắt, hắn vô thức vươn tay, vuốt ve mái tóc đen hỗn độn lại mềm mại.

Hoặc là, có thể bồi dưỡng tên nhóc này thành chúa tể hắc ám thứ hai?

Nếu lão ong mật Dumbledore gặp hai chúa tể hắc ám, chắc chắn sẽ “Vô cùng cao hứng”.

“Oh, Merlin đáng chết, rốt cuộc sao lại thế này?”

Một câu cắt đứt động tác của Voldemort, hắn co rút khóe miệng, nhanh chóng thu tay lại, giống như tránh né mãnh thú.

“Tom Marvolo Riddle và Harry Marvolo Riddle?”

“Từ từ, chết tiệt, đây là tên của chúa tể hắc ám.”

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Vì sao tôi lại biến thành Harry Riddle, tôi là Harry Potter.”

Cậu bé cứu thế nào đó tỉnh lại liền bị rối rắm vây hãm, điều này khiến tâm trạng chúa tể hắc ám tốt hơn một chút, qua nửa giờ, rốt cục không thể nhịn được nữa, chúa tể hắc ám mạnh mẽ vươn tay ra, đây là lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc.

“Đau.” Harry ôm lấy đầu, đôi mắt xanh lá ngập nước, nhưng dùng bàn tay ngắn ngủn xoa đầu lại khiến bộ dáng cậu trở nên buồn cười.

“Tên nhóc đáng chết, ngươi không im lặng được hả?”

Lúc này Harry mới chú ý đến chúa tể hắc ám bên cạnh, cậu quay đầu, nhìn chằm chằm Voldemort hồi lâu, mắt dần dần nheo lại, môi mấp máy: “Cậu là ai?”

“Oạch”, Voldemort suýt ngã xuống giường, một chúa tể hắc ám mới sinh ra liền ngã chết? Oh, hóa ra ngu xuẩn cũng là vũ khí của Gryffindor, thảo nào bọn hắn hòa nhau cả đời.

“A—” Lúc Voldemort vất vả leo lên được giường, bình phục hô hấp, tên nhóc bên cạnh hắn liền hét lên, cuối cùng tên nhóc này đã hiểu ra vấn đề.

Đầu chúa tể hắc ám “oanh” một tiếng, rốt cục nổ tung, hung hăng bóp cổ Harry.

“Câm miệng, tên nhóc ngu ngốc.”

Đây là tiếng lòng của chúa tể hắc ám, nhưng người nói ra không phải là hắn, mà là một giọng của một người phụ nữ.

Giọng nói này là?

Voldemort cứng ngắc quay đầu, quả nhiên, trừ tên nhóc ngu ngốc này, mọi thứ đều giống hệt quá khứ, đó là hộ sĩ từng chăm sóc hắn, nhưng hắn thật sự cho rằng bà ta làm hộ sĩ thật đáng tiếc, với trình độ đó, bà ta có thể làm thủ lĩnh của người khổng lồ.

“Đáng chết, chúng mày không im lặng ngủ như lũ nhóc khác được sao?” Nữ hộ sĩ kéo Harry, nhấc bổng cậu lên.

“Cứ nha nha mãi, ồn chết.” Harry đáng thương bị bà ta quơ giữa không trung, giãy dụa giống hệt mèo nhỏ.

Lúc này Voldemort mới ý thức được, vì trong cơ thể Harry có một phần linh hồn của hắn nên hai người có thể trực tiếp đối thoại, mà những người khác lại nghe không được. Chẳng qua, cái này không quan trọng, cậu bé cứu thể bị ném xuống đất mà chết? Lần đầu tiên hắn cảm kích hộ sĩ chăm sóc mình là một kẻ có thân hình so được với người khổng lồ.

“Hóa ra đái dầm.” Nữ hộ sĩ thô lỗ kéo tã của Harry, thét to, “Tên nhóc, nếu mày dám đái dầm nữa, tao liền đem kê kê của mày cho chó ăn.”

“Ha ha—” Voldemort cao giọng cười to, cậu bé cứu thế bị lột tã, quá mức buồn cười, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cười sung sướng như vậy.

Harry vươn hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, mặc hộ sĩ thay tã mới cho cậu, cậu muốn biến mất, càng nhanh càng tốt, làm thế giới này biến mất cùng cậu, lúc này cậu phát hiện mình hiểu chúa tể hắc ám một chút, ít nhất đứng trên lập trường muốn hủy diệt thế giới, cậu rất hiểu.

Nếu Voldemort biết suy nghĩ trong lòng Harry lúc này, chắc chắn hắn càng vui vẻ, thời kì tốt đẹp đã đến, cậu bé cứu thế muốn hủy diệt thế giới.

Đáng tiếc, luôn có người quên câu “Vui mừng sinh đau thương”.

“Hai anh em chết tiệt chúng mày.” Hộ sĩ ném Harry trở lại giường, như ném một con mèo, sau đó bà ta kéo Voldemort, nhấc hắn lên.

“Buông tay, người khổng lồ.” Voldemort cao giọng mắng, một tiếng “Avada Kedavra”, chỉ thấy hộ sĩ ngã xuống, Voldemort đứng trên thi thể thượng cười to, vầng hào quang bao phủ hắn.

Đương nhiên, chuyện này không thể xảy ra.

Sự thật thì, phản kháng của Voldemort bị áp đảo, mà tã của hắn cũng không thể giữ, bị hộ sĩ khổng lồ đoạt đi.

“Nghe, tên nhóc ngu ngốc, nếu mày dám đái dầm nữa, tao liền cắt kê kê của mày cho heo ăn.” Hộ sĩ thay tã cho Voldemort, ném hắn trở lại giường.

Chó và heo? Không thể không nói, học thức của nữ hộ sĩ thật uyên bác, chỉ vài câu ngắn ngủi đã đề xuất hai động vật hạng nhất được nuôi dưỡng trong nhà, thủ pháp lặp lại, so sánh, nói quá, phát huy tới mức nhuần nhuyễn.

Nhưng, lúc này Voldemort không còn tâm trạng mà khen ngợi, hắn ngơ ngác ngồi năm phút, cho đến khi nghe tiếng cười chói tai của Harry mới cúi đầu, mãnh mẽ chui vào giữa hai chân.

Voldemort, chúa tể hắc ám tái sinh, giờ phút này, thực đau thương, thực đau thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang