• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Harry và Voldemort quay lại nhìn mình, phu nhân Steven khôi phục tinh thần, môi bà run rẩy, như muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói ra, bang hoàng xoay người rời đi, Harry thấy rõ ràng, thân ảnh bà có chút lảo đảo, thậm chí thiếu chút nữa ngã xuống vì đụng phải bàn.

Harry nhảy lên vài bước, tựa hồ muốn đuổi theo bà, Voldemort ở phía sau lại bắt lấy cánh tay cậu, Harry kinh ngạc xoay người, thấy Voldemort nhìn cậu lắc lắc đầu, khóe môi Voldemort nhếch lên tạo thành nụ cười trào phúng: “Vô dụng, Muggle là vậy, sợ hãi thứ mạnh hơn mình, tìm mọi cách loại bỏ nó, không có ngoại lệ.”

“Nhưng—” Harry mở to mắt, chẳng biết tại sao mũi có chút cay: “Ta tin hai người đó đặc biệt, ngươi xem, Hogwarts cũng có rất nhiều học sinh mà cha mẹ là Muggle? Họ vẫn cho con đến học.”

Voldemort bình tĩnh nhìn Harry, cho đến khi Harry có chút mất tự nhiên, hắn mới khẽ thở dài một hơi: “Nếu ngươi tin tưởng như vậy, thì vào đi.”

“Ừm.” Harry gật đầu, kéo Voldemort vào phòng, căng thẳng nắm chặt tay, dù thế nào, bọn chúng sẽ ở cùng nhau.

Đến bên cạnh cửa, Harry hít sâu một hơi, lấy tay đẩy, chuẩn bị đón nhận tất cả, hoặc tra hỏi, hoặc trách cứ, hoặc hắt hủi.

Nhưng mà……

“Ba……” Một âm thanh vang lên trên đầu Harry, Harry bị dọa rụt cổ lại, Voldemort vội vàng kéo Harry về phía sau mình, nhưng không có sự tấn công khủng bố như tưởng tượng, chỉ thấy hoa giấy phủ khắp mặt đất.

“Đây là—” Voldemort không hiểu, nhưng tốt xấu gì Harry cũng sống tại thế giới Muggle mười một năm, vẫn biết mấy thứ này, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, một quả cầu lớn đặt giữa khung cửa, cửa mở, quả cầu tách ra, hoa giấy và kim tuyến sẽ rơi xuống.

“Oh, xem ta sáng suốt chưa, may mắn còn để lại quả cầu này, tuy định để chúc mừng sinh nhật các con, nhưng ta nghĩ các con sẽ không để ý.” Phu nhân Steven cầm một cây pháo giấy, ánh mắt thâm tình nhìn ngài Steven, sau đó đối nói với hai đứa trẻ.

“Ba lạp……” Thanh âm thanh thúy vang lên theo động tác bắn pháo của phu nhân Steven, hai đứa trẻ không phản ứng, vì bọn chúng đã — kinh ngạc quá độ mà mất năng lực phản ứng.

Phu nhân Steven hưng phấn như đứa trẻ, mà ngài Steven, mang rượu được cất giữ nhiều năm ra, giống như muốn chúc mừng chuyện gì đó, không, chính là chúc mừng, quả cầu kia là bằng chứng.

Nhưng vì sao?

“Xem, em đã nói mà, hai đứa trẻ này là thiên sứ.” Phu nhân Steven đắc ý nói với chồng mình, như chúc mừng sự sáng suốt của bản thân, bà cầm chén rượu vang trong tay chồng, thích ý uống một ngụm: “Nếu không phải thiên sứ, tại sao lại có pháp thuật thần kì như vậy?”

“Đúng.” Ngài Steven vẫn ít nói như trước, nhưng có thể thấy được ông rất vui mừng, ông đã uống ba chén.

Đây là chuyện gì?

Harry dụi mắt, xác định mình không nằm mơ hay gặp ảo giác, quay đầu nhìn Voldemort bên cạnh.

Voldemort nhún vai, còn có thể là gì, tên nhóc ngươi vận chó săn, gặp được hai lão Muggle không sợ chết.

“Bảo ta vận chó săn, ngươi cũng vậy.”

“Đừng đánh đồng ta với não sên của ngươi.”

“Rõ ràng ngươi cũng thở phào nhẹ nhõm!”

“Câm miệng, Gryffindor.”

Harry và Voldemort kịch liệt trao đổi ánh mắt, cuối cùng, Voldemort hừ lạnh một tiếng quay đầu, cuộc chiến bị đơn phương dừng lại.

Harry đành phải quay đầu, nhìn đôi vợ chồng già: “Cái kia, phu nhân Steven, đây là?”

“A, đứa con đáng thương, nhất định con bị dọa.” Phu nhân Steven vì quá vui mừng nên giờ mới chú ý “Tiểu Harry đáng thương bị hoảng sợ”, bà vội vàng tiến lên ôm lấy cậu, nhìn thấy mắt cậu có chút sưng đỏ, yêu thương nói: “Nhất định đã bị chúng ta dọa, đáng thương, bị dọa khóc.”

“Phu nhân Steven.” Thanh âm Harry mang theo tiếng khóc, cọ cọ trong lòng phu nhân Steven.

Tiểu thiên sứ đáng yêu a!

Phu nhân Steven nhịn không được lại ôm chặt Harry hơn, vừa rồi ở trong sân còn vui vẻ biểu diễn pháp thuật cùng tiểu Tom, sao giờ lại khóc thành như vậy, chắc chắn rất lo lắng! (Bà nội, ngươi đoán sai rồi= =!)

Vì thế, thời gian sau, lại biến thành chỗ Harry biểu diễn, có được vô số an ủi và đồ ăn ngon, tiểu Harry của chúng ta vừa lòng nắm tay anh trai Tom vào phòng ngủ.

“Vừa lòng?” Cửa phòng ngủ đóng lại, anh trai Tom ôn nhu, điềm tĩnh, trầm mặc, yêu thương em trai nhất thời biến thành đồng chí Voldemort ác độc, khóe miệng câu lên thành một nụ cười trào phúng, hỏi Harry.

Nhưng chẳng biết tại sao, Harry nghĩ, lúc này Voldemort cũng rất vui vẻ, không vừa vào phòng đã bỏ tay cậu ra như trước.

“Kỳ thật, cuộc sống như vậy cũng tốt, đúng không?” Harry lại hỏi vấn đề tương tự ngày đó, khác biệt, lúc này hai người không còn khúc mắc, tương đối hiểu nhau, nụ cười sáng lạn, vui vẻ.

Mà lúc này tại phòng khác.

Phu nhân Steven rót một ly trà cho chồng mình, nhẹ nhàng lấy tay giúp ông lau chòm râu hơi ướt: “Hôm nay biểu hiện của em cũng không tệ nhỉ?”

Ngài Steven nhìn vợ mình, trong mắt là yêu thương bốn mươi năm qua không hề thay đổi: “Đúng vậy, biểu hiện của em rất tốt.”

“Nhất định hai đứa trẻ kia rất lo lắng.” Phu nhân Steven thở dài một hơi: “Thường xuyên lén lút sử dụng sức mạnh kia, chắc chắn rất sợ chúng ta ghét bỏ, trước kia không có cơ hội thích hợp để nói rõ, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tất cả đã được giải quyết.”

Ngài Steven nắm tay vợ mình, cho bà một nụ cười an tâm: “Đúng vậy, tất cả đã xong, nếu bọn chúng biết em làm nhiều việc như thế, sẽ rất cảm động.”

Phu nhân Steven che miệng cười khẽ, vẻ mặt giảo hoạt: “Kỳ thật em rất thích bắn pháo, anh có biết, tiếng ‘ba lạp’, làm em cảm thấy vui sướng.”

“Đúng vậy, anh cũng thích nhìn em bắn pháo.” Ngài Steven chăm chú nhìn vợ mình, tính cách từ lúc trẻ cho tới bây giờ không hề thay đổi, đây là người phụ nữ ông yêu thương, là người vợ ông yêu nhất.

Hiển nhiên phu nhân Steven rất ít nghe chồng mình nói những lời tình cảm, bởi vậy mặt bà đỏ lên, nhưng không giống người trẻ tuổi ngượng ngùng xoay đi, mà là ôm cổ chồng mình: “Anh yêu, em cũng thích nhìn anh uống rượu, mỗi lần thấy em đều nhớ đến ngày anh cầu hôn em, lúc đó anh rất đẹp trai, đương nhiên, bây giờ cũng vậy.”

“Em vẫn xinh đẹp như trước, giữ chặt lòng anh.” Rượu cũng là thứ tốt, khuôn mặt ngài Steven đỏ ửng, ông không ngừng nói những lời vợ mình thích nghe, mà phu nhân Steven cũng không ngừng cười vui vẻ.

Bất tri bất giác, tuyết lại bao phủ cảLondon, những bông tuyết thật dày rơi xuống trong màn đêm, theo gió phiêu tán.

Mảnh bông tuyết bay lượn, cho đến khi bay tới một căn nhà, từ lầu hai chậm rãi rơi xuống, bên trong có hai cậu bé đang ngồi trên giường.

“Voldy, ngươi không quên cái gì chứ?” Cậu bé có đôi mắt xanh lá kéo áo ngủ của cậu bé có đôi mắt đỏ bên cạnh, đáng thương nói.

“Ngươi muốn cái gì?” Cậu bé gọi Voldy nhíu nhíu mi.

“Hôn chúc ngủ ngon.” Cậu bé mắt xanh lá nói, biểu tình rất nghiêm túc.

……

“Đừng mơ.” Voldy quay đầu, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng.

“Voldy—” Mắt xanh không buông áo ngủ của Voldy, thanh âm mềm mại, bông tuyết nghĩ mình cũng phải hòa tan tong thanh âm này.

……

Sau một hồi im lặng, trên mặt cậu bé gọi Voldy hiện lên một tia bất đắc dĩ, lập tức thở dài, khuất phục tiến đến bên má của cậu bé mắt xanh, nhanh chóng hôn một cái, sau đó lấy vận tốc ánh sáng chui vào trong chăn, cuộn người lại, không chịu ra.

Mà cậu bé mắt xanh đưa tay vuốt má, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nụ cười này, nó từng thấy ở loài động vật nào nhỉ? Đúng rồi, là hồ ly.

Lúc này bông tuyết có thể đọc được tiếng lòng của cậu bé mắt xanh: Nghe lời em trai là phải bồi dưỡng từ nhỏ.

Bông tuyết đột nhiên cảm thấy rét lạnh, tuy nó được khí lạnh tạo thành.

Một lúc lâu sau, sắp rơi xuống đất.

Xuyên qua cửa sổ kính, nó có thể thấy, lò sưởi lửa cháy rất mạnh, khiến cả căn phòng ấm áp, đôi vợ chồng gia ôm nhau ngồi trên sofa, có lẽ ánh lửa gây ảo giác, nó nghĩ mình thấy được hai người trẻ tuổi trao nhau cái ôm đầy tình cảm, bọn họ thật xứng đôi, thật yêu nhau.

Có lẽ cảnh tượng trong phòng quá ấm áp, nó cảm giác mình bị hòa tan, đọng trên một nhị hoa, tựa như giọt lệ, chậm rãi rơi xuống, dung nhập vào đất, có lẽ, mùa xuân tiếp theo nó sẽ biến thành một đóa hoa, một đóa hoa tượng trưng cho hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK