• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cơ Hoàng

Lâm Bạch Dư là nhị tiểu thư của Bảo Lăng Hầu phủ. Có điều, nàng chỉ là một thứ nữ*, cũng giống như hai vị muội muội khác, nàng không được Phu nhân Hầu phủ hiện tại yêu thích.

(*Thứ nữ: Con gái vợ lẽ, thiếp thất.

Đích nữ: Con gái vợ cả)

Mặc kệ là Phu nhân quá cố của Hầu gia hay là Kế Phu nhân hiện giờ, thì hoàn cảnh của Lâm Bạch Dư đều kém hơn hai vị thứ muội một chút. Tuy rằng hai vị thứ muội kia không được mẹ cả yêu thích, nhưng bọn họ có di nương hết mực thương yêu và che chở. Hạ nhân trong phủ cũng không dám khinh thường hai người họ. Còn Lâm Bạch Dư thì khác, người mẹ sinh ra nàng là Chu di nương cũng không thích đứa con gái như nàng, luôn mặc kệ nàng không thèm quan tâm. Thậm chí khi hạ nhân khinh thường Lâm Bạch Dư, Chu di nương cũng sẽ không ra mặt xử lý. Điều này khiến cho cảnh ngộ ở trong phủ của Lâm Bạch Dư càng khó khăn hơn. Cha không thương mẹ không yêu, huynh đệ tỷ muội thì bắt nạt, người hầu thì khinh thường... Không có bất kỳ vị tiểu thư Hầu phủ nào bi kịch bằng Lâm Bạch Dư.

Nhưng mà chuyện đó vẫn chưa phải điều đáng buồn nhất. Chuyện bi kịch nhất chính là khi Lâm Bạch Dư đã quen với thân phận thứ nữ của mình thì bỗng nhiên có người nói với nàng rằng, thật ra nàng không phải tiểu thư Hầu phủ con vợ lẽ, mà là đại tiểu thư con vợ cả chân chính, có thân phận cao quý!

Thì ra vào mười bảy năm trước, Phu nhân Hầu phủ quá cố đã sinh con cùng ngày với Chu di nương, cả hai đều sinh con gái. Vì ghen ghét với Phu nhân, cũng là vì tiền đồ của con gái mình nên Chu di nương đã mua chuộc bà vú của Lâm Bạch Dư, tráo đổi tiểu thư con vợ cả với con gái của mình. Từ đó, tiểu thư con vợ cả vốn có thân phận tôn quý biến thành một tiểu thư con vợ lẽ không được ai quan tâm.

Mười bảy năm sau, khi tiên phu nhân đã qua đời được bảy tám năm, trong một lần điều tra về Chu di nương, bà vú năm đó đã bị người hầu tâm phúc của Phu nhân Hầu phủ hiện giờ phát hiện. Rốt cuộc thì chân tướng cũng bị vạch trần, Chu di nương bị xử lý. Dù là Hầu gia hay là Phu nhân Hầu phủ cũng đều không thể chấp nhận được loại hành vi này của bà ta. Chu di nương bị bán đi, lại thêm Phu nhân Hầu phủ âm thầm sai khiến, nên nơi mà Chu di nương bị bán vào cũng không phải chỗ tốt đẹp gì. Đương nhiên không phải Hầu phu nhân muốn làm chủ cho Lâm Bạch Dư, mà thân là nữ chủ nhân của một phủ, bà ta hận loại thị thiếp lòng dạ như rắn độc, dám tính kế cả nữ chủ nhân này nhất. Hầu phu nhân không dám tưởng tượng nếu Chu di nương cùng sinh con với mình, liệu Chu di nương có làm ra trò “Li miêu hoán Thái Tử”[1] này một lần nữa hay không.

Còn về vấn đề thân phận giữa Lâm Bạch Dư với Lâm Bạch Xu, Hầu gia với Hầu phu nhân đều nhất trí với ý kiến: Nếu để người ngoài biết chân tướng Hầu phủ để cho một tiểu thiếp làm thân phận của hai vị tiểu thư bị hoán đổi, vậy thì mặt mũi của Hầu phủ biết để ở đâu? Nếu đã sai nhiều năm như vậy rồi, vậy thì cứ tiếp tục đâm lao phải theo lao đi. Hơn nữa, so với Lâm Bạch Dư “chất phác” như một người trong suốt, cả hai người họ càng thích Lâm Bạch Xu vừa thông minh, hiểu chuyện lại vừa có thể ra chủ ý kiếm tiền giúp Hầu phủ hơn. Bởi vậy, Lâm Bạch Dư chỉ có thể tiếp tục làm tiểu thư thứ nữ của nàng, chỉ là đãi ngộ được đề cao hơn lúc trước một chút làm bồi thường mà thôi. Đãi ngộ của nàng hoàn toàn không thể so được với Lâm Bạch Xu, ngược lại còn rước lấy sự ghen ghét của hai tỷ muội con vợ lẽ khác.

“Nhị tiểu thư, người đã trở lại rồi. Phu nhân với lão gia tìm tiểu thư có chuyện gì vậy? Họ không có làm khó dễ tiểu thư chứ?”

Lâm Bạch Dư đi vào sân của mình. Liễu ma ma cùng với nha hoàn Liễu Nguyệt vội ra đón. Liễu ma ma và Liễu Nguyệt không phải người hầu trong Hầu phủ, cũng không khinh thường Lâm Bạch Dư như những hạ nhân khác. Hai người họ cực kỳ trung thành với Lâm Bạch Dư. Sau khi phu quân của Liễu ma ma tử vong ngoài ý muốn, gia đình bà bị người nhà chồng chiếm đoạt tài sản. Đã vậy, bọn họ còn bôi nhọ rằng con trai trưởng mà bà sinh không phải con trai của phu quân bà, rồi đuổi bà với hai đứa con ra khỏi nhà. Liễu ma ma cùng đường, gặp được Lâm Bạch Dư đang đi dâng hương với người của Hầu phủ, rồi được Lâm Bạch Dư thu nhận. Bởi vậy, Liễu ma ma vẫn luôn coi Lâm Bạch Dư là ân nhân cứu mạng của cả nhà mình. Hơn nữa, bà còn nhắc nhở hai người con của mình là Liễu Nguyệt và con trai Liễu Dương phải trung thành với Lâm Bạch Dư. Cả Hầu phủ này, chỉ có Liễu ma ma và Liễu Nguyệt là đối xử thật lòng với Lâm Bạch Dư. Còn Liễu Dương ư? Hắn không ở trong Hầu phủ. Lâm Bạch Dư dặn Liễu ma ma đưa con trai đến thư viện đọc sách. Chờ tương lai hắn có công danh rồi, Liễu ma ma cũng được hưởng phúc lúc về già.

“Không đâu!” Lâm Bạch Dư lắc đầu, cũng không nói chuyện thân phận thật sự của mình cho hai người họ biết. Hầu gia với Hầu phu nhân đều hạ lệnh cấm khẩu, trừ bốn đương sự bọn họ ra, cũng chỉ có tâm phúc của hai người họ được biết. Lâm Bạch Dư không nói tình hình thực tế cho Liễu ma ma, một phần là không muốn bọn họ khổ sở vì mình, càng không muốn bọn họ bị Hầu gia với Hầu phu nhân “diệt khẩu” vì biết chuyện này.

“Nhị tiểu thư, em mới lấy cơm từ phòng bếp lớn ra. Tiểu thư ăn cơm trước đi.” Liễu Nguyệt thấy vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện của Lâm Bạch Dư, vội vàng đổi đề tài.

Lâm Bạch Dư ừ một tiếng: “Ăn cùng với nhau đi.”

“Vâng.” Đương nhiên các chủ tử Hầu phủ khác sẽ không ăn cùng mâm với hạ nhân. Thế nhưng Lâm Bạch Dư có kỳ ngộ, lại thân thiết với ba người nhà Liễu ma ma, vì vậy nàng cũng không coi bọn họ là hạ nhân. Nàng thường xuyên gọi bọn họ ăn cơm cùng bàn với chính mình.

“Thời tiết này lạnh quá, đồ ăn đều nguội cả rồi.” Liễu Nguyệt lấy mấy món từ hộp đựng đồ ăn ra. Thấy mỡ thịt trong thức ăn đều bị đông đặc lại, nàng ấy không khỏi nhíu mày, “Nếu sân của chúng ta cũng có một phòng bếp nhỏ thì tốt biết mấy.”

Liễu ma ma nói: “Đừng mơ tưởng nữa. Trừ Phu nhân với đại tiểu thư ra, những người khác đều không có tư cách đặt phòng bếp nhỏ. Ngay cả Triệu di nương với Hồng di nương đều không có được đãi ngộ này kìa.”

Liễu Nguyệt nói: “Nhưng mà nơi hai người họ ở lại cách phòng bếp lớn không xa. Những người có chức vụ ở phòng bếp còn trải một tầng than nóng dưới đáy hộp đựng thức ăn, bảo đảm khi đồ ăn được đưa đến nơi vẫn còn nóng hổi. Đâu giống như chúng ta, chỉ cho mỗi một cái hộp đựng đồ ăn, cứ qua mùa thu là không ngày nào được ăn lấy một miếng cơm nóng.”

Liễu ma ma cuống quít liếc nhìn Lâm Bạch Dư một cái, nhỏ giọng mắng con gái mình: “Con nói hơi nhiều rồi đấy.”

Lâm Bạch Dư cười nhẹ: “Ma ma, không sao đâu. Hơn nữa mẫu thân đã đồng ý cho xây một cái phòng bếp nhỏ ở trong sân của chúng ta rồi. Ngày mai sẽ có người tới làm bệ bếp.”

Liễu ma ma với Liễu Nguyệt nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

“Nhị tiểu thư, người nói thật hả?”

Lâm Bạch Dư mỉm cười gật đầu. Đây là yêu cầu mà nàng mới vừa đưa ra. Hầu gia với Hầu phu nhân đã nói sẽ bồi thường rồi thì sao có thể không đáp ứng được chứ?

Liễu Nguyệt vui sướng nói: “Chẳng lẽ vừa này Phu nhân với Lão gia gọi tiểu thư qua đó để nói về chuyện này sao? Chắc chắn do Lão gia với phu nhân đã nhìn thấy điểm tốt của tiểu thư rồi. Ha ha, chắc là tam tiểu thư với tứ tiểu thư sẽ ghen ghét muốn chết luôn nhỉ?”

“Hai người họ có ghen ghét thì kệ họ. Ta cũng không còn nhỏ, sẽ không cho bọn họ bắt nạt ta nữa.”

Tuổi tác của bốn tỷ muội Lâm gia đều sàn sàn như nhau. Đại tiểu thư Lâm Bạch Xu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Lâm Bạch Dư, nếu không thì cả hai đã không bị tráo đổi thân phận. Tam tiểu thư với tứ tiểu thư thì sinh cùng năm, chỉ nhỏ hơn Lâm Bạch Dư một tuổi, nên hơi đua đòi một chút cũng là chuyện bình thường. Lâm Bạch Dư không có thân sinh mẫu thân bảo vệ, khi còn nhỏ thường xuyên bị tam tiểu thư Lâm Bạch Thiền và tứ tiểu thư Lâm Bạch Quyên bắt nạt. Có điều khi đã dần lớn lên, cũng hiểu ra nhiều thứ thì hai người đó cũng không bắt nạt được Lâm Bạch Dư nữa. Mỗi lần hai người đó tính chuyện bắt nạt Lâm Bạch Dư đều sẽ bị chặn lại một cách âm thầm, sau đó người bị xui xẻo chính là bọn họ.

“Đúng rồi, di nương phạm lỗi nên bị phụ thân với mẫu thân bán đi rồi. Sau này nếu lão tam với lão tứ dùng chuyện này để chế nhạo ta thì hai người cứ mặc kệ bọn họ. Mọi chuyện mẫu thân sẽ xử lý.” Lâm Bạch Dư dùng giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở Liễu ma ma và Liễu Nguyệt. Đương nhiên, di nương mà nàng nhắc đến là Chu di nương. Vốn dĩ Lâm Bạch Dư đã không có bao nhiêu tình mẹ con với Chu di nương, sau khi biết bà ta không phải là mẹ ruột của mình thì càng coi bà ta như người xa lạ, còn không cả được tính là kẻ thù.

“Cái gì? Di nương phạm sai lầm nên bị bán đi rồi sao? Vậy có liên lụy đến tiểu thư không?” Liễu ma ma sợ hãi, lo lắng hỏi.

Không thể không nói, Liễu ma ma, Liễu Nguyệt và Lâm Bạch Dư khá giống nhau, cả ba đều không thích Chu di nương. Sau khi nghe Lâm Bạch Dư nói xong, hai người cũng không hề lo lắng gì cho Chu di nương, mà chỉ sợ Lâm Bạch Dư bị liên lụy theo mà thôi.

“Yên tâm đi, phụ thân với mẫu thân là người phân rõ đúng sai, sẽ không giận cá chém thớt với ta đâu. Vừa rồi họ gọi ta đến cũng là để an ủi ta. Chúng ta được xây phòng bếp nhỏ cũng là một sự bồi thường thôi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Liễu ma ma thở phào, nhưng vẫn cứ không yên tâm, đứng lên, “Để nô tỳ đi thắp nén hương cho Quan Âm nương nương, cầu Quan Âm phù hộ cho nhị tiểu thư.”

Nói xong thì vội buông đôi đũa xuống rồi chạy đi.

“Mẹ cũng thật là... cơm nước xong xuôi rồi thắp hương cũng được mà. Vừa ăn được một nửa lại chạy đi dâng hương.” Liễu Nguyệt oán giận, nhưng tay chân vẫn nhanh chóng chia một phần ba thức ăn vào bát cơm của Liễu ma ma, để chút nữa bà ấy sẽ ăn.

“Do ma ma thành kính lễ Phật thôi.” Lâm Bạch Dư nói.

Liễu Nguyệt nói: “Nô tỳ nghĩ là vì mẹ cảm thấy lúc trước do Quan Âm hiển linh nên cả nhà nô tỳ mới có thể gặp được tiểu thư, rồi được tiểu thư mang về Hầu phủ đó.”

Lúc trước, khi Liễu ma ma cùng đường mạt lộ, dẫn theo hai đứa con chạy đến chùa miếu cầu khẩn với Quan Âm thì bị Lâm Bạch Dư nghe thấy, nên mới được Lâm Bạch Dư dẫn về Hầu phủ. Từ đó về sau, Liễu ma ma luôn kiên định thờ phụng Quan Âm. Ở trong phòng bà cũng đặt một bức tượng Quan Âm bằng gốm sứ, sớm tối thắp ba nén hương không một ngày gián đoạn. Có khi còn vừa dâng hương vừa thêm cơm, thành kính hơn cả lão phu nhân Hầu phủ.

“Có lẽ thật sự do Quan Âm nương nương âm thầm ra tay, nên mới cho ta gặp được gia đình em đấy!” Lâm Bạch Dư vừa ăn cơm vừa nói. Hương vị của đồ ăn nguội thật sự không tốt, nhưng Lâm Bạch Dư đã ăn như vậy từ nhỏ đến lớn, mãi cũng quen. Chính vì vậy, nàng có thể ăn hết một bát cơm nguội mà mặt không biến sắc.

Sau khi ăn xong, Liễu Nguyệt xách theo hộp đồ ăn lui đi ra ngoài. Lâm Bạch Dư vào phòng của mình, đi vài vòng chậm rãi để tiêu thực. Sau đó nàng lại đọc sách trong chốc lát, chờ đến khí sắc trời tối đi mới rửa mặt chải đầu, lên giường nghỉ ngơi. Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Bạch Dư chưa bao giờ cho nha hoàn gác đêm, bởi vì nàng có một bí mật. Mặc dù chỉ nhìn bề ngoài thì cũng không ai phát hiện ra, nhưng để đề phòng bất trắc, nên lúc ngủ nàng chưa chưa bao giờ cho ai tiếp cận mình.

Ánh nến “Phích xích” một tiếng, lấp lóe chốc lát rồi tắt ngấm. Trong phòng tối đen, khiến cho tiếng hít thở trên giường trở nên khá rõ ràng. Trong phòng, ngoại trừ Lâm Bạch Dư đang ngủ ra thì không có bất kỳ một ai khác. Thế nên cũng sẽ không có ai phát hiện một tia sáng màu lục bỗng lóe lên rồi biến mất một cách nhanh chóng. Ánh sáng màu lục đó cực kì yếu. Nếu không do khung cảnh bây giờ đang tối đen, thì trong hoàn cảnh khác, dù có ánh trăng cũng sẽ không có ai phát hiện ra chuyện này.

Sau khi ánh sáng lục biến mất, trong phòng lại tối đen như cũ. Tiếng hít thở của người nằm trên giường càng ngày càng nhẹ, càng chậm hơn. Nếu không nghe cẩn thận, sẽ không thể phát hiện được là trên giường đang có người đang ngủ say.

………………

Trung Quốc, thế kỷ 21, một cô gái bình thường đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra.

“Thế giới cổ đại ngủ sớm quá, thế giới bên này trời còn chưa sáng.” Lâm Bạch Dư cầm lấy đồng hồ báo thức ở cạnh gối, xem giờ bằng ánh sáng mờ mờ từ chiếc đồng hồ, “Mới 5 giờ rưỡi, mình còn chưa muốn dậy.”

Hết chương 1

___________________

Chú thích:

[1]Truyền thuyết nổi tiếng Ly miêu hoán thái tử (狸猫换太子) - huyền thoại về thân thế của Tống Nhân Tông.

Chương Ý Lý Hoàng hậu (chữ Hán: 章懿李皇后; 987 - 1032), nhưng rất hay được gọi là Lý Thần phi (李宸妃), nguyên là một phi tần của Tống Chân Tông Triệu Hằng, sau do là sinh mẫu của Tống Nhân Tông Triệu Trinh nên được truy tặng làm Hoàng hậu.

Cuộc đời của bà gắn liền với truyền thuyết rất nổi tiếng Ly miêu hoán thái tử (狸猫换太子). Theo câu chuyện này, năm đó Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một Công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử.

Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ["Ly miêu"; 貍貓], vu khống Lý Thần phi sinh hạ quái thai yêu nghiệt. Sau đó Lý Thần phi bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý Thần phi gặp được Bao Công, bèn xin vị Bao Thanh Thiên trứ danh này trợ giúp tìm được công lý. Dưới sự tài tình và thẳng thắng của mình, Bao Công minh oan cho Lý thị. Bà được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu, còn Lưu hậu sợ tội tự sát.

Cụm từ Ly miêu hoán Thái tử về sau rất thông dụng, trở thành một cách nói ẩn dụ về thủ pháp hoán đổi đầy tính âm mưu trong cuộc sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang