Edit: Cơ Hoàng
Lâm Bạch Dư uống cháo gạo kê, nghe Tiên Thảo kể đủ loại bát quái[1] trong phủ. Nha đầu Tiên Thảo này còn nhỏ tuổi, nhưng rất linh hoạt, cực kỳ thích hợp tìm hiểu tin tức. Người khác thấy nàng còn nhỏ, sẽ nói rất nhiều chuyện mà không tránh mặt nàng, khiến nàng ngày nào cũng nghe được rất nhiều bát quái và tin tức, sáng sớm ngày hôm sau sẽ báo cho Lâm Bạch Dư.
[1]bát quái: chuyện, tin đồn được bàn ra tán vào trong một phạm vi nào đó
“Tứ tiểu thư bị bệnh, phu nhân đã tìm hai đại phu xem bệnh cho tứ tiểu thư nhưng vẫn không tìm ra được bệnh gì. Hầu gia đã nhắc phu nhân tìm một vị thái y xem bệnh cho tứ tiểu thư.” Tiên Thảo nói.
“Tứ muội còn chưa khỏi bệnh sao?” Lâm Bạch Dư đặt bát xuống, “Nếu vậy, lát nữa chúng ta đi thăm tứ muội đi.”
Tiên Thảo nói hết chuyện trong phủ lại nói tới chuyện bên ngoài: “Trên triều hôm nay Tam hoàng tử bị Hoàng Thượng mắng một trận, nghe nói còn trốn ở trong phủ không ra ngoài gặp ai. Rất nhiều quan viên dưới tay Tam hoàng tử cũng bị Hoàng Thượng trách cứ.”
Lâm Bạch Dư lạnh nhạt a một tiếng, nàng không hứng thú với chuyện triều chính.
Tiên Thảo: “Giang hồ Bách Hiểu Sinh đã sửa bảng mỹ nữ giang hồ một lần nữa, đẩy ra tứ đại mỹ nữ, bao gồm con gái của võ lâm minh chủ - Tiêu Tĩnh Miên, Văn Tuệ Châu của Thiên Sơn kiếm phái, Mễ Cẩn Tịch của Bách Hoa Cung và Mặc Tử Dư cô nương của Túy Nguyệt Lâu.”
Liễu Nguyệt nghe vậy khinh thường nói: “Một nữ tử thanh lâu lại được tôn sùng như vậy, còn ngang hàng với ba cô nương khác, ba cô nương kia không cảm thấy bị mạo phạm sao?”
Không ai trả lời được vấn đề này, ý tưởng của người trong giang hồ khác với ý tưởng của người trong các đại gia tộc.
“Còn gì nữa?” Lâm Bạch Dư gắp một cái cuộn chỉ bạc, hỏi.
[2]Cuộn chỉ bạc: một món ăn truyền thống của Trung Quốc đã được chú thích ở những chương đầu truyện.
Tiên Thảo nghĩ một chút, nói: “Có, ngũ lão gia sắp về kinh.”
“Ngũ thúc sắp về sao?” Lâm Bạch Dư không có ấn tượng gì với vị ngũ thúc mà nàng chưa từng gặp mặt này. Vị ngũ lão gia này tên là Lâm Hiền Ba, là đường đệ không cùng chi của Lâm Hầu gia, nhưng hai nhà vẫn chưa cách nhau đến năm đời. Từ thời phụ thân của Lâm Hiền Ba, gia đình đã bắt đầu suy sụp, không sánh được với Bảo Lăng Hầu phủ. Sau khi Lâm Hiền Ba trưởng thành, để chấn hưng phòng bọn họ, dấn thân vào quân đội, tới biên cương, tạo nên công tích không nhỏ trên chiến trường, được phong tước vị tướng quân nhất phẩm, mười mấy năm qua vẫn luôn đóng quân ở biên cương.
Lúc Lâm Bạch Dư ăn sáng, Lê Bân Úy cũng đang ăn sáng, cũng nghe thuộc hạ báo cáo. Sau khi nghe xong, Lê Bân Úy phất tay làm thuộc hạ lui, híp mắt tự hỏi trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi lại quản gia: “Lại Thăng, phía Ám Thập Ngũ có tin tức gì không?”
Lại quản gia vội vàng trả lời: “Có, nhưng theo Ám Thập Ngũ báo lại, nhị tiểu thư Lâm gia là một thiên kim khuê các bình thường, không có điều gì bất thường.”
“Vậy sao?” Lê Bân Úy hỏi xong hơi nhíu mày, hắn cảm thấy Lâm Bạch Dư chính là người đã sử dụng khẩu kỹ trong rừng mai, nhưng Ám Thập Ngũ lại không tìm được chỗ bất thường của nàng ta. Không lẽ là nữ nhân này ngụy trang quá tốt? Người của Lâm gia! Lại là người của Lâm gia!
“Vương gia, có cần cho Ám Thập Ngũ rút về không?” Lại quản gia xin chỉ thị. Ám vệ được bồi dưỡng rất tỉ mỉ, có tác dụng rất lớn, sao có thể ở cạnh một thứ nữ Hầu phủ không có chút tác dụng nào mãi được?
Lê Bân Úy lắc đầu: “Đừng vội, để Ám Thập Ngũ tiếp tục ở lại bên cạnh Lâm Bạch Dư, thuận tiện bảo vệ nàng ta.”
Lê Bân Úy vẫn luôn cảm thấy Lâm Bạch Dư không đơn giản, trong lòng trào ra cảm xúc không chịu thua, nghĩ một ngày nào đó sẽ vạch trần tấm khăn che mặt của Lâm Bạch Dư, thấy rõ gương mặt thật của nữ hài tử này.
Tổng quản nghe xong mắt tỏa sáng, đây là lần đầu tiên Vương gia coi trọng một nữ tử như vậy, chẳng lẽ Vương phủ sắp được nghênh đón nữ chủ nhân?
Ăn sáng xong, Lâm Bạch Dư dẫn theo Liễu Nguyệt đi thăm Lâm Bạch Quyên. Liễu Nguyệt đem theo một cái rổ nhỏ, bên trong là điểm tâm và hoa tươi mà Lâm Bạch Dư sai nàng chuẩn bị - tuy là chỉ có hoa mai.
Trên đường hai người gặp phải Lâm Bạch Xu và Lâm Bạch Thiền, bọn họ cũng đi xem Lâm Bạch Quyên. Phủ Cầm ôm một lọ hồng mai tươi đẹp đi sau Lâm Bạch Xu, làm Lâm Bạch Thiền rất khó hiểu, nhưng Lâm Bạch Dư lại hiểu. Thăm người bệnh, đương nhiên phải tặng trái cây hoặc hoa tươi rồi.
Lâm Bạch Xu thấy cái rổ trong tay Liễu Nguyệt cũng hơi kinh ngạc một chút, nhưng không hề để ý. Nàng ta lớn lên cùng Lâm Bạch Dư, quá hiểu muội muội của mình. Tuy rằng ba năm trước thay đổi tính tình, nhưng vẫn là muội muội của nàng ta, không bị người xuyên không đoạt xá, vẫn là một nữ tử cổ đại cực kỳ truyền thống như cũ.
(Tác giả ngu ngốc chỉ muốn nói: Lâm Bạch Xu, cô quan tâm Lâm Bạch Dư lúc nào, con mắt nào để ý đến người ta? Lâm Bạch Dư biết giấu dốt, không cao ngạo giống các cô, cuối cùng sẽ chỉ hại mình thôi.)
“Đã lâu không gặp đại tỷ, đại tỷ càng ngày càng có phong phạm.” Lâm Bạch Thiền không nhịn được ghen ghét mà mở miệng. Khoảng thời gian này, đãi ngộ mà Lâm Bạch Xu được hưởng cùng với tiền đồ trong tương lai khiến người ta thật sự đố kỵ. Lâm Hầu gia tự mình mời hai ma ma trong cung ra dạy dỗ Lâm Bạch Xu, điều này khiến Lâm Bạch Thiền thèm khát không thôi. Huống chi ả ta còn nghe di nương của mình suy đoán, có thể Lâm Bạch Xu sẽ tiến cung, trở thành người của hoàng gia cao quý. Điều này càng làm cho Lâm Bạch Thiền ghen ghét.
Ánh mắt Lâm Bạch Thiền nhìn Lâm Bạch Xu chứa hàng ngàn lưỡi dao. Đương nhiên, Lâm Bạch Xu cũng nhìn ra, cười đắc ý. Muốn ghen ghét thì cứ ghen ghét đi, ghen ghét thì có ích lợi gì? Cũng chẳng làm gì được nàng ta. Cái loại ghen ghét mà không thể làm gì này chỉ làm tâm trạng của Lâm Bạch Xu thoải mái hơn, còn có thể ăn thêm một bát cơm.
“Là công lao của hai vị ma ma cả, hai ngày nay tỷ tỷ đi theo ma ma học tập, thu hoạch được rất nhiều.” Lâm Bạch Xu cười tủm tỉm nói, “Nếu muội muội muốn học có thể tới sân của tỷ tỷ, ta sẽ nhờ hai vị ma ma thuận tiện dạy muội muội.”
“Tốt quá, vậy đa tạ đại tỷ.” Lâm Bạch Thiền lập tức quấn lấy. Ả chờ những lời này lâu rồi, mặt mũi là cái gì. Di nương nói đúng, có được lợi ích thực chất mới là quan trọng nhất.
Lâm Bạch Xu ngẩn ngơ, nàng ta không ngờ da mặt Lâm Bạch Thiền lại dày như vậy. Hừ, còn lâu nàng ta mới nhường ma ma giáo dưỡng của mình cho Lâm Bạch Thiền. Cho dù Lâm Bạch Thiền học được các tri thức mà ma ma dạy thì cũng không vào được cung. Nhưng vấn đề là nàng ta đưa ra lời mời, cũng không thể bội ước được. Lâm Bạch Xu tức giận, lườm Lâm Bạch Thiền một cái, quay sang nói với Lâm Bạch Dư: “Hay là Nhị muội muội cũng đến học cùng đi?”
Lâm Bạch Xu muốn mượn sức Lâm Bạch Dư đối phó với Lâm Bạch Thiền, tốt nhất là làm hai người tranh đấu, sau đó nàng ta sẽ có lý do đuổi người. Thế nhưng kết quả lại nằm ngoài dự kiến của Lâm Bạch Xu: Lâm Bạch Dư không tham gia vào vụ này. Các thiên kim tiểu thư khác mong có ma ma trong cung dạy dỗ, biến thứ này trở thành điểm mạnh của mình còn không được, vậy mà Lâm Bạch Dư lại không muốn? Quả nhiên là người ngu xuẩn, ngu xuẩn hơn cả Lâm Bạch Thiền!
Lâm Bạch Xu bất mãn trợn trắng mắt nhìn Lâm Bạch Dư, nàng ta còn định chiếu cố Lâm Bạch Dư một chút, nhưng xem ra làm vậy không đáng. Thôi, mượn sức con bé đầu gỗ như Nghênh Xuân trong “Hồng Lâu Mộng” này, thà rằng mượn sức Lâm Bạch Quyên để đối đầu với Lâm Bạch Thiền còn hơn. Hiện tại Lâm Bạch Quyên đã không có Hồng di nương chống lưng, đối phó với Lâm Bạch Quyên dễ hơn nhiều.
Danh Sách Chương: