Từ cửa vào được lót thảm lông dài Anh Quốc, bước chân lên sàn không cảm thấy lạnh lẽo. Trong lòng Tiêu Trình vô số lần ca ngợi quyết định anh minh hồi trước của mình —- Không lót sàn gỗ đặc mà chọn trải thảm lông màu vàng nhạt.
“Ô… Quá ngon! Mình quả là thiên tài!” Tiêu Trình mở tủ lạnh, lấy một miếng bánh gato từ bên trong ra. Đây là bánh tự tay hắn làm. Tiêu Trình một hơi ăn hết một miếng lớn mới ngừng lại thở.
Mới tiếp nhận công ty nửa năm, hắn đã mệt hơn cún rồi, những ngày sau này phải sống sao?!
Khi Tiêu Trình còn đang oán thán số phận hẩm hiu của mình, nước trong ấm siêu tốc sôi rồi. Hắn pha một chén trà ngon, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận hương trà nồng đượm thơm mát giữa hai cánh môi.
Tiêu Trình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rồi. Đi làm từ 9 giờ sáng, đến hơn 10 giờ tối mới về nhà, công việc này quả thực không phải cho người làm!!!
Tiêu Trình bưng trà bò lên lầu, cánh tay mềm nhũn chẳng có sức, thiếu chút nữa đã làm đổ nước trà. “Hồi xưa sao mình lại mua nhà lớn như vậy chứ?!”
Đến khi dùng hết tính kiên trì, khi hắn định thật sự nằm nghỉ luôn tại chỗ thì cũng lết được tới “phòng ghi âm”.
Đúng vậy, là “phòng ghi âm”. Không có khoan kim cương thì đừng mong ôm nghề đồ gốm(1), thế nên Tiêu Trình chuẩn bị riêng ở nhà một “phòng ghi âm” chuyên nghiệp. Bên trong có một bộ máy vi tính hiện đại cùng microphone chuyên dùng để phối âm.
Tiêu Trình gióng trống cổ vũ tinh thần, hăng hái tới trước máy vi tính. Vừa mở máy ra, lên mạng, một loạt tin nhắn xông tới.
“Lần thứ hai nhắc nhở mọi người, đêm mai – Thứ bảy, 8 giờ, kênh YY 1356700, hội họp mặt người mới, mọi người nhất định đừng đến muộn!” Lấp lóe ngay trước mặt hắn chính là tin thông báo chính thức của xã đoàn Tà Âm. Ngay sau đó là bình luận của mọi người.
“Khẩn trương quá, làm sao đây?”
“Đúng vậy, lần này chủ trì là Ô Giang đại nhân của chúng ta!”
“Lần này đội trưởng của chúng ta cũng sẽ dự họp, áp lực nặng như núi!”
“…”
Hội gặp mặt người mới?! Được rồi, cho dù bận đến mấy, sao mình có thể quên mất sự kiện này chứ?! Tiêu Trình vỗ gáy.
Chậm rãi ăn bánh gato bổ sung chất đường, đầu óc Tiêu Trình cũng tỉnh táo hơn.
Một tháng trước, dưới sự trợ giúp của bạn tốt, Tiêu Trình đã gia nhập xã đoàn lớn nhất giỡi võng phối — Tà Âm.
Ngoại trừ có quy mô lớn nhất hiện nay, Tà Âm còn là xã đoàn có thời gian thành lập lâu nhất, hầu hết các đại thần trong giới đều ở xã đoàn này.
Kỳ thi chọn người mới của Tà Âm cũng nổi tiếng nghiêm ngặt tới mức biến thái. Đám người mới phải có năng lực cực kỳ tốt, hơn nữa cam đoan của xã đoàn là chỉ cần có thể gia nhập, người mới nhất định sẽ nổi tiếng rất nhanh.
Đội trưởng của Tà Âm, Kiếm Thượng Thiên Phong trùng hợp là bạn tốt Dư Nguyên ngoài đời của hắn nên hắn mới có thể đi cửa sau vào cái xã đoàn mà người ta chen nhau đến sứt đầu mẻ trán. Hắn còn tự mình đặt ID xã đoàn rất có tính ám chỉ mục đích: Cung Thu(2).
Buổi tối thứ bảy tới rất nhanh. Tiêu Trình đã sớm chờ ở trước máy tính.
Đúng 8 giờ, một thành âm rất mềm mại phấn khởi vang lên:
Ô Giang: Hoan nghênh mọi người tới buổi lễ chào đón người mới của Tà Âm. Đây là đợt tuyển người mới ba năm một lần của Tà Âm, rất cảm ơn mọi người đã tới.
Kiếm Thượng Thiên Phong: Cảm ơn mọi người, cũng cảm ơn lần này Ô Giang dù bận trăm công ngàn việc vẫn đồng ý tới làm chủ trì hội chào đón người mới…
Ô Giang: Sáu người mới lần này của chúng ta đều có thanh tuyến khác nhau cùng sở trường đặc biệt. Trước tiên chúng ta cùng hoan nghênh từng người giới thiệu trước…
Tiêu Trình nhìn trên màn hình bắt đầu bình luận, còn có số người đang ở trong YY —– 7935?
Ly Sênh: Chào mọi người, tôi là người mới của Tà Âm, Ly Sênh. Rất vinh dự được gia nhập xã đoàn…
Thanh âm của người thứ nhất vang lên.
“Cũng không tệ lắm, rất cổ phong(3).” Tiêu Trình bình luận đúng trọng tâm. Suốt một tháng nay, hắn đã tìm hiểu và củng cổ rất nhiều kiến thức về võng phối và kịch truyền thanh, đối với các loại thanh âm cùng các từ ngữ dùng trong võng phối đều thấu hiểu triệt để.
“Xem ra lượng fan của Ô Giang rất đông đảo.” Tiêu Trình nhấp một ngụm trà, sờ sờ cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài khu nhà là biển rộng, xuyên qua cửa sổ sát mặt đất có thể bao quát hết toàn cảnh, bầu trời đêm khảm đầy sao sáng, lấp lánh in bóng lên mặt biển, từng con sóng lăn tăn, cuốn trôi hết bao mệt nhọc trong tâm hồn.
Tuy rằng đây là xã đoàn số một, nhưng những người mới ra nghề chưa có tác phẩm nào thì làm gì có năng lực mời gọi nhiều fan như thế. Đại bộ phận những người nghe hôm nay đều vì Ô Giang mà tới.
…
Ô Giang: Vậy mời người cuối cùng, Cung Thu. Cung Thu, nói với mọi người vài câu đi.
Nghe thấy tên mình, Tiêu Trình thoáng cái phục hồi tinh thần.
Cung Thu: A, chào mọi người. Tôi là người mới, Cung Thu. Xin được mọi người chỉ bảo nhiều hơn.
Anh Đào: Oa, công âm!
Bì Bì Tương: Tôi nghe được gì thế này?! Ôn nhu công?!
…
Người qua đường Giáp: Thực sự đúng là công âm rất hay! Rất gợi cảm, rất trầm thấp, rất từ tính!
Người qua đường Ất: Quá êm tai! Công âm siêu hay!
Acc nhỏ kun: Không được, còn chưa nghe đủ mà, quá ngắn! Nói thêm nữa đi!!!
Acc nhỏ Ất: Lầu trên +1
XXX: +10086
…
Trên màn hình bắt đầu rầm rầm bình luận. Tiêu Trình đọc, công âm? Là đang nói ai vậy?
Khác với những người khác cứ thao thao bất tuyệt, lời giới thiệu của Tiêu Trình chỉ có một câu. Ô Giang cũng không ngờ hắn chỉ nói một câu như vậy đã ngừng lại. Cả thảy chỉ vỏn vẹn 10 giây, may là Ô Giang kinh nghiệm phong phú, nhanh chóng lên tiếng chữa cháy.
Ô Giang: Cảm ơn mọi người ủng hộ người mới của chúng tôi. Tất cả những người mới đều đa tài đa nghệ, sau đây, chúng ta cùng xem họ biểu diễn tài nghệ của mình nhé.
Biểu diễn tài năng? Tiêu Trình không biết phải làm sao bây giờ, hắn chỉ có một tài năng —- Múa thoát y. Thế nhưng cái này dựa vào hiệu quả thị giác, hắn làm sao có thể dựa vào thính giác để mọi người thưởng thức được kỹ thuật nhảy hoàn mỹ của hắn chứ.
Hay là đọc mấy câu vè đọc nhịu(4)?! Tiêu Trình lên mạng tìm tòi về vè đọc nhịu. Được rồi, chọn nó đi, không quá khó.
…
Ô Giang: Tiếp theo xin mời Cung Thu.
Tiêu Trình luyện tập đến mức lưỡi muốn gãy luôn, cuối cùng cũng đến lượt mình.
Cung Thu: Tôi sẽ gửi tới mọi người một đoạn vè đọc nhịu. Ông Tề muốn đi mua cá, tình cờ gặp ông Lữ dắt lừa. Ông Tề muốn mượn lừa của ông Lữ thồ cá, ông Lữ nói ông Tề muốn ông Lữ… cho mượn lừa thì phải đưa cá… cá cho ông, nếu không đưa cá… thì… không được dùng lừa của ông Lữ thồ cá… Hai người tranh cãi đến tận chợ.
“Bla bla bla… Tôi xong rồi. Phù…” Tiêu Trình nói một lèo như súng liên thành, rốt cuộc cũng nói xong.
Sau khi nhấp ngụm trà, hắn phát hiện trên YY lại bắt đầu bình luận.
“Tiếng thở phào gì đó thật quá đáng yêu?!”
“Lầu trên +1”
…
“Mấy lầu trên sai cả rồi, người ta không phải đọc vè cho chúng ta đâu. Là muốn tạo bầu không khí sinh động để chọc chúng ta cười đấy.”
“Lầu trên chính xác, chẳng phải chúng ta đều cười rồi sao…”
…
Hội đón người mới giằng co đến hơn ba tiếng mới kết thúc. Tiêu Trình nằm ở trên giường, từ nay về sau hắn chính thức trở thành một CV của Tà Âm rồi?
Ba ngày sau, trong phòng khách của kênh YY tổ kịch.
Chuẩn bị: Lần này là kịch cổ phong, tổ kịch may mắn mời được đạo diễn Phong Mặc. Hai vị chủ dịch của chúng ta lần đầu tiên hợp tác làm CP là Gió Đông Nam và Cung Thu. Mọi người cố lên.
Hậu kỳ: Lần này tôi là hậu kỳ của tổ, mọi người hợp tác vui vẻ nha.
Đội diễn viên quần chúng:
“Oa, thật là đạo diễn Phong Mặc sao?”
“Oa, là thật sao? Thật là đạo diễn đẳng cấp thần thánh đó sao?”
“Đó là acc thật sao? Có thể làm vai phụ của kịch này, cuộc đời tôi không còn gì nuối tiếc! Gió Đông Nam sama là chủ dịch thụ quân, hơn nữa còn có đạo diễn Phong Mặc?! Kịch gì mà hoa lệ thế này!!!”
…
Trước đó mọi người nhận được danh sách cast cũng quá khó tin, cho tới giờ tập hợp trên phòng khách mới biết là thật.
Phong Mặc là đạo diễn nổi tiếng của giới võng phối. Kịch của anh ta không nhiều lắm, nhưng cái nào cũng là kịch kinh điển. Nghe nói ngoài đời công việc của anh ta rất bận rộn, vậy nên rất ít khi tiếp kịch. Thế nhưng chỉ cần là kịch anh ta tiếp, chất lượng nhất định được đảm bảo.
Hiện tại ngôi sao cực hot của giới võng phối – Gió Đông Nam chính là nhờ anh ta mà lên. Hai năm sau khi gia nhập giới, Gió Đông Nam hầu như không có tiếng tăm gì, đến khi được phối kịch của Phong Mặc, một kịch thành danh.
Bình thường Dư Nguyên hay nhắc đến nhất với hắn chính là Phong Mặc. Chỉ cần nói tới giới võng phối, cậu ta nói mười câu sẽ có tám câu về Phong Mặc. Tài năng của Phong Mặc giỏi cỡ nào, khí chất của Phong Mặc mạnh mẽ cỡ nào…
Bên cạnh tài hoa của Phong Mặc, điểm trừ duy nhất là anh ta quá ít nói. Ngoại trừ lúc chỉ đạo diễn xuất, anh ta hiếm khi lên tiếng. “Anh ấy rất ít mở miệng, thế nhưng mỗi lần mở miệng đều làm người ta hộc máu.” Đó là đánh giá của Dư Nguyên về Phong Mặc.
Tiêu Trình uống xong một ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng, chuẩn bị cho một lần pia kịch.
Phong Mặc: Bắt đầu pia kịch đi.
“Phụt… Khụ khụ khụ…” Tiêu Trình kịp quay mặt đi, phun trà lên mặt bàn. “May mà tránh được máy tính với mic.” Hắn luống cuống tay chân lau bàn.
Sao lại thế này?! Khí chất tổng công đâu?! Đây rõ ràng là một ngạo kiều thụ! Lần thứ hai Tiêu Trình nhìn vào màn hình, ID của Phong Mặc vẫn sáng. Không sai, đúng là anh ta. Chẳng lẽ do hắn tưởng tượng quá nhiều nên giờ bị vỡ hình tượng sao…
Bình thường ít khi nói chuyện?! Có mà do anh ta không dám mở miệng ấy. Vừa nói một câu, toàn bộ khí chất đều biến mất…
Hiện trường yên lặng trong chốc lát. Tiếng Tiêu Trình phun nước mọi người nghe cực kỳ rõ ràng, chính là lúc Phong Mặc cất tiếng nói. Bầu không khí trở nên xấu hổ, mọi người không biết phải mở miệng thế nào. Vị đạo diễn này trong giới võng phối cũng nổi tiếng rất xấu tính. Ngoại trừ Gió Đông Nam và chuẩn bị, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên hợp tác với Phong Mặc. Ai cũng không dám hé răng, chỉ thầm lặng cầu khẩn lát nữa Tiêu Trình đừng bị đạo diễn báo thù. Quan trọng nhất là không liên lụy đến mọi người. A men…
Phong Mặc: Không phải tôi nói bắt đầu Pia kịch sao? Câm điếc rồi?!
Gió Đông Nam: A. Cái kia… khụ khụ…Lâm huynh, kỳ thi Hương lần này, huynh đã chuẩn bị thế nào rồi?
Gió Đông Nam lập tức phản ứng, hắng giọng bắt đầu pia kịch.
Cung Thu: Ha ha, ta sao, chẳng quan trọng, chủ yếu là được ở cùng đệ.
Gió Đông Nam: Lâm huynh, ta…
Phong Mặc: Dừng! Cung Thu, cậu đang đọc sách giáo khoa sao? Cho dù là đọc sách cũng phải đọc diễn cảm, có âm trầm âm bổng chứ?
Tiêu Trình chấn chỉnh tinh thần, tìm lại cảm giác lần nữa, dùng thanh âm yêu thương, chiều chuộng nói “Ha ha, ta sao, chẳng quan trọng, chủ yếu là được ở cùng đệ.”
…
Cung Thu: Tiểu Lăng, trước đây đệ đâu phải thế nào. Bây giờ đệ đã trở thành người mà ta không nhận ra nữa rồi!
Phong Mặc: Dừng! Đối với một Đường Lăng chỉ vì cái lợi trước mắt, trong lòng Lâm Hưng phải cảm thấy đau đớn và khổ sở. Bộ dạng của cậu nào có đau khổ gì đâu?
Cung Thu: Thế mà còn chưa đủ đau lòng, thiếu khổ sở sao?
Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Sau vô số lần bị Phong Mặc hành hạ, Tiêu Trình bùng nổ.
Phong Mặc: Đây mà cậu bảo là đau lòng, khổ sở sao?! Biểu cảm của cậu phải gọi là phẫn nộ! Đường Lăng là người trong lòng Lâm Hưng, sao hắn có thể dùng loại ngữ khí phẫn nộ để nói chuyện với đối phương?!
…
Phong Mặc: Làm lại! Giờ cậu đang ở trong ngực giai nhân, không phải ngực cừu nhân. Bộ dạng hận thù sâu sắc là thế nào?!
Phong Mặc: Dừng!…
Phong Mặc: Làm lại!…
Hơn hai tiếng trôi qua mới PIA xong màn ba. Cả đám nhân viên tổ kịch đau khổ mà không dám hé răng, cũng không dám nói nửa lời.
Trước đâu Gió Đông Nam PIA bị mắng cũng là chuyện bình thường, nhưng lần này toàn bộ sự nóng nảy của đạo diễn dồn hết lên đầu Cung Thu, không bận tâm mắng anh. Thực ra với người mới mà nói, biểu hiện của Cung Thu rất không tệ, lúc ban đầu còn có chút kém, rồi chậm rãi hắn cũng tiến vào trạng thái cảm xúc của nhân vật, nhưng đạo diễn vẫn không hài lòng. Ngẫm lại hình như năm đó anh cũng không bị mắng nhiều như thế. Mọi việc đều cần tính tương phản, giờ có Cung Thu, trong lòng Gió Đông Nam cũng thấy cân đối hơn.
Tiêu Trình ngã bịch xuống giường, đã hơn một giờ sáng, trong lòng có vô số con thảo nê mã nhảy chồm chồm. PIA kịch PIA mất hơn năm tiếng, tiến độ vẫn chưa được phân nửa. Đêm mai còn phải tiếp tục sao? Cổ họng hắn đã rát lắm rồi. Cái tên Phong Mặc chết tiết kia, nếu không phải vì đi quyến rũ công, há hắn lại nhịn để mình phải chịu mắng như vậy?
Tiêu Trình uống một ngụm nước, vẫn không thể giảm bớt đau đớn nơi cổ họng. Trong lòng hắn càng mắng Phong Mặc thêm trăm lần.
Trong bữa tiệc buổi trưa, lại có thêm người yêu thương, nhớ nhung hắn. Đối phương là một diễn viên hiện nay khá nổi tiếng. Lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, gặp may nhờ mất bộ phim thần tượng.
Từ lâu hắn đã come out rồi. Bởi vì vấn đề công việc, thường có người chủ động quấn lấy hắn, theo đuổi hắn, khiến hắn rất đau đầu. Cũng không phải hắn cố gắng giữ gìn sự trong sạch, mà là đám quấn quít lấy hắn đều là thuần 0. Trời mới biết người hắn cần là một công, chứ không phải một thụ!!!
Bạn tốt Dư Nguyên là một người thích kịch truyền thanh, hiện tại là nhân vật cấp đại thần trong giới võng phối. Giờ cậu ta rất ít khi phối kịch mà chuyển hướng về phía sau màn.
Lớn lên từ nhỏ cùng Dư Nguyên, Tiêu Trình biết cậu ta bắt đầu chơi võng phối từ khi lên trung học, đến bây giờ thành đội trưởng Tà Âm. Trước giờ hắn chẳng có hứng thú với võng phối, mặc dù có người bạn như Dư Nguyên, nhưng hắn không hiểu lắm về cái thế giới ảo này.
Nhiều năm trôi qua, Dư Nguyên rất nhiều lần muốn giúp hắn vào giới, đều bị hắn từ chối. Cho tới bây giờ…
Hiện tại chẳng phải hắn đột nhiên thích phối âm, mà là kiến nghị của tên bạn tốt kia.
“Cậu như vậy không được đâu. Khí chất tổng công trên người cậu mãnh liệt như vậy, chỉ cần mở miệng luôn luôn có thể áp đảo toàn bộ. Những người bị cậu hấp dẫn đều là tiểu thụ. Cậu xem đi, trước giờ cậu đi quyến rũ công có thành công bao giờ chưa? Cuối cùng người ta toàn coi cậu như anh em tốt. Muốn tìm công ở ngoài đời, khó lắm! Hay là cậu gia nhập giới võng phối đi. Nơi đó có đủ các loại công âm cho cậu chọn. Xác suất thành công cao hơn nhiều.”
Theo cách nói của người trong nghề, bạn tốt bảo hắn là —- Công âm thụ thân(5). Nếu như ngồi im lặng, hắn trông cũng được. Nhưng một khi đã mở miệng, nhất định sẽ bộc lộ khí phách tổng công…
Vì vậy sau một tháng dùng hết tâm tư quyến rũ được một tên công thành anh em tốt, Tiêu Trình nóng máu, không suy nghĩ kỹ về tính logic trong lời nói của bạn tốt, bẻ cong con đường cứu quốc – Vào giới võng phối.
*Chú thích:
(1) Không có khoan kim cương thì đừng mong ôm nghề đồ gốm: ý chỉ không có năng lực thì đừng làm.
(2) Cung Thu: đảo ngược lại thì đồng âm với “cầu công” (tìm công).
(3) Cổ phong: phong cách cổ đại, phong cách cổ xưa.
(4) Vè đọc nhịu: cụm từ đọc líu lưỡi (vè khó đọc nên dễ nhịu); cụm từ khó phát âm đúng hoặc khó phát âm nhanh (Ví dụ như câu: Nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch).
(5) Công âm thụ thân: giọng công, thân thể thụ.