Già Lam chỉ là một đệ tử nhỏ dưới trướng sư thái, vốn không có tư cách cùng sư thái vào cung. Trùng hợp là nữ đệ tử hầu hạ sư thái bị bệnh, sư thái lại rất quen thuộc với Già Lam, tuy rằng nàng mới 15 tuổi, vẫn còn tính trẻ con, nhưng quý nàng ở chỗ tính tình ôn hòa, cẩn thận, vì thế cũng cho nàng đồng hành cùng.
Lần đầu tiên Già Lam vào cung, chỉ cảm thấy mãn nhãn với sự phú quý mà trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy qua, vì thế càng thêm hồi hộp nín thở, không nói nên lời. Nàng sợ mình bộp chộp sẽ va chạm vào cái gì đó, mình bị chém đầu thì không nói, còn làm cho chùa Dao Quang thêm phiền phức —— vì vào năm nàng 3 tuổi đã được chùa Dao Quang nhận nuôi, chùa Dao Quang giống như ngôi nhà thứ hai của nàng vậy.
Dần dần, trong cung tất cả mọi người đều biết trong cung Thái Hậu có một tiểu ni cô, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, ngây thơ đáng yêu, giống như không nhiễm chút bụi trần nào. Có một lần nàng đã hỏi người cung nữ kia một câu “Tỷ tỷ, muội nên đi đường nào ạ?”, chỉ một câu cũng có thể thấy sự dịu dàng tươi cười trên mặt nàng. Mọi người đều thích chơi cùng nàng, cũng thích bàn luận về nàng “Lam muội muội có một gương mặt đẹp, có một đôi tay khéo léo”, còn nói thêm “Cũng không biết là loại cha mẹ nhẫn tâm như thế nào mới có thể bỏ được một cô con gái đáng yêu Lam muội muội còn để cho muội ấy xuất gia”.
Dăm ba câu, lời nói gió bay, dù ít hay nhiều cũng sẽ truyền đến tai của hoàng thượng.
Hắn bắt đầu thường xuyên lui tới Thọ Khang Cung —— đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là cố ý, hắn chỉ là đối với vị “Lam muội muội” này có chút tò mò.
Hắn tới đây vài lần cũng không có nhìn thấy nàng, càng khó gặp thì sẽ càng tò mò, càng tò mò thì sẽ liền cảm thấy có thứ gì đó đang dần quấn lấy mình, tưởng tượng đến thôi, cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng, cho dù hắn có là hoàng thượng đi chăng nữa cũng không thể hoang đường trắng trợn táo bạo mà chiếm đoạt một tiểu ni cô được, nhưng sự khó chịu này có làm thế nào cũng không hết được.
Sau cùng, hắn cũng không biết hắn đến tột cùng là muốn gặp “Lam muội muội”, hay là hắn đã đem việc “Gặp được Lam muội muội” trở thành điều thú vị trong cuộc sống nhạt nhẽo của hắn nữa. Thật ra từ lúc hắn hiểu chuyện đến giờ, có rất ít thứ khiến hắn có cầu mà không đạt được, đến tột cùng cũng là hắn sống quá thuận buồm xuôi gió nên mới cảm thấy nhàm chán với mọi thứ.
Sau khi hắn nghĩ thông suốt điều này, hắn không khỏi cười nhạo bản thân mình, càng nhìn không được thì càng phải thấy, bản thân hắn cũng có thể vì một chuyện cỏn con như thế mà cảm thấy vui vẻ, hoàng thượng bảo hắn chỉ thấy nhàm chán, nói ra thì ai tin chứ?
Cuối cùng, hắn cũng không đến Thọ Khang Cung.
–
Hôm nay, Già Lam được Tĩnh Tuệ sư thái phân phó, bảo nàng đi đến nhà kho lấy trầm hương, đột nhiên, mưa to đến, thấy phụ cận có một cái lương đình, nàng đành phải bước nhanh vao trong đình hóng gió tránh mưa, không nghĩ trong đình hóng gió đã có người, còn là một nam nhân.
Mấy câu chuyện trên đời này về tài tử giai nhân, đều bắt đầu giống bây giờ, đơn giản là trời xui đất khiến, cùng nhau gặp nạn.
Thật lâu sau, mưa cũng ngừng.
Già Lam đi ra khỏi đình hóng gió thời điểm đó nàng vẫn còn mơ màng hồ đồ.
Mặt nàng đỏ bừng, một tay siết chặt cổ áo, cảm giác giống như vừa sống sót sau một trận bệnh nặng.
Nam nhân kia kỳ thật không có tiếp xúc nhiều với nàng. Sau khi nàng đi, nam nhân đó vẫn còn đưa lưng về phía nàng, hắn vẫn tự mình ngồi chơi cờ. Nàng vốn nhát gan nên tất nhiên sẽ lặng lẽ trốn đi. Cũng không sợ sẽ bị nước mưa làm ướt, cũng không muốn đứng ở nơi này, nàng ngại sẽ đắc tội vị quý nhân nào đó? Nhưng nam nhân kia y như mọc mắt sau lưng vậy, nàng vừa định đi đã ra lệnh cho nàng đứng lại. Nàng vừa sợ lại vừa hoảng, căn bản không thể nào nhìn cách ăn mặc của người ta ra sao để đoán thân phận nữa, chỉ dám mở miệng “Tiểu ni đáng chết, thỉnh ngài thứ tội”, mắt nàng cũng đã đỏ lên, nàng liền cúi thấp đầu xuống. Nam nhân dường như không ngại ngùng gì, chỉ đến gần nàng, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng, lại nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, cười như không cười lại chắc chắn mà nói ra một câu ——
“Lam muội muội.”
Hắn của bây giờ giống như một con thú cuối cùng cũng bắt được con mồi của mình vậy.
Già Lam rõ ràng vẫn còn bọc tố y kín kẽ ở trên người, nhưng nàng nghĩ đến ánh mắt lúc đó của nam nhân, liền cảm thấy —— mình sớm đã bị lột sạch sẽ.
–
Hoàng thượng tất nhiên cũng có chỗ tốt khi làm hoàng thượng. Giống như, chỉ cần hắn có một chút hứng thú, sẽ có đại thái giám ngự tiền Vương Vinh nhìn mặt đoán ý, ngầm hiểu, ông ta sẽ ngầm đi làm thỏa đáng, căn bản không cần hắn phải mở miệng.
Đêm đó, Già Lam bị đưa đến trên giường trong tẩm cung của hoàng thường —— đương nhiên việc này không phải là do nàng cam tâm tình nguyện.
Hắn ngại với thân phận của Già Lam là người xuất gia, Vương Vinh cũng không muốn đem chuyện này làm công khai như thế, nên chỉ phái một tiểu thái giám đi gõ cửa chỗ ở của Già Lam, nói là quý phi cũng có hứng với Phật pháp, muốn thỉnh sư thái qua nói về Phật pháp. Nhưng hiện tại sư thái lại đang ở chỗ Thái Hậu hầu hạ, không tiện đi, quý phi liền muốn mời Già Lam qua, nói Già Lam là đệ tử của sư thái, chắc là cũng được vài phần chân truyền của sư thái, cũng giống nhau. Vì để che giấu, tiểu thái giám còn lấy cớ có mưa, đưa cho Già Lam một chiếc áo choàng, che áo tăng ni tố y của nàng lại.
Già Lam tuy cảm thấy có vài chỗ sai sai, nhưng nàng tuổi còn nhỏ, từ nhỏ đã sống trong nơi thanh tịnh không đấu đá lẫn nhau nên không có mắt nhìn quá thâm sâu, hơn nữa nàng cũng biết quý phi —— người này cũng vì Thái Hậu mà tụng kinh cầu phúc, hơn nữa còn cùng quỳ tụng ba ngày, nhìn giống như người cũng “Hướng tới Phật học” nên —— nàng không hề có nghi vấn.
Cho nên nói đơn giản thì Già Lam là bị lừa tới.
Lúc ngự tiền ma ma dạy nàng quy tắc để thị tẩm thì nàng xấu hổ phát khóc.
Sau khi, ma ma đi rồi, bà ta bảo nàng ngoan ngoãn ở chỗ này chờ hoàng thượng, còn nói nếu nàng dám chạy trốn, hoặc là trong lúc thị tẩm chọc hoàng thượng không vui, thì sẽ lấy mạng nàng, bảo nàng cất bộ dạng trinh tiết liệt phụ đi, còn nói nàng có thể hầu hạ hoàng thượng là chuyện nàng có cầu thần bái phật cũng cầu không được.
Nhưng ai lại muốn làm loại chuyện tốt này chứ? Già Lam tuy rằng tuổi nhỏ tính còn trẻ con, nhưng nàng không có ngu, nàng rất rõ, nàng cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời của hoàng thượng mà thôi. Hiện tại, nàng không danh không phận, cũng không có khả năng có nổi danh phận, so với kỹ nữ còn không bằng. Sau này nếu việc này bại lộ, người khác sẽ không nói đến hoàng thượng như hắn đã bỉ ổi thế nào, chỉ biết nói nàng là một ni cô, không chịu nổi Phật môn thanh tịnh, không biết liêm sỉ, quyến rũ nam nhân trong cung.
Lúc hoàng thượng tiến vào, hắn nhìn thấy là một màn như vậy: Già Lam dựa vào một cây cột ngồi dưới đất, đôi tay ôm đầu gối cuộn thành một nắm nhỏ, con mắt hồng ngơ ngác mà nhìn đúng một chỗ, không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt.
Sao lại đẹp như thế? Trong lòng hoàng thượng gần như không thể nghe thấy mà thở dài, lòng hắn mềm mại đến rối tinh rối mù.
Nhưng thân phận hắn vẫn còn đó, cũng không có khả năng hắn sẽ đến an ủi nàng. Đợi một lát hắn dịu dàng với nàng một chút là được, hắn tưởng tượng mỉm cười.
Hắn ở trên giường ngồi xuống, nói: “Lại đây.” Thân thể già Lam run lên, nàng không cử động.
Hoàng thượng tăng thêm âm lượng: “Trẫm nói, lại đây, giúp trẫm thay quần áo. Nàng không nghe thấy sao?” Già Lam cuối cùng cũng nhìn về phía hắn —— chiều nay ở trong đình hóng gió nàng đã gặp được nam nhân này. Ngoài ý nghĩ của nàng —— nàng liền liều mạng lắc đầu, lại cảm thấy không thích hợp, gật gật đầu, sợ hãi mà đáp: “Nghe thấy rồi.” Một lời vừa nói, hoàng đế đã cảm thấy có ngọn lửa hừng hực đang nhen nhóm trong hắn. Hắn đã thật lâu thật lâu không có loại ý nghĩ muốn chiếm đoạt một nữ nhân như vậy.
Lúc bắt đầu hắn chỉ đơn giản là muốn gặp mặt nàng, nhìn xem vị “ Lam muội muội có một gương mặt đẹp, có một đôi tay khéo léo, thân thể mềm mại, tính tình càng mềm” kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, nhưng vẫn không nhìn thấy. Hắn dần dần cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nàng lại giống như con nai nhỏ mới sinh ngây thơ mờ mịt, đâm đầu tiến thằng vào trong lòng ngực hắn, đâm cho hắn hãi hùng khiếp vía, tim lạnh hực cháy. Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Hắn đã lâu rồi không có nảy sinh tình ý với người khác, dục huyết sôi trào, nhịn không được nâng cằm nàng nhìn kỹ: Đúng là nàng có một gương mặt đẹp, có một đôi tay khéo léo, nhưng lại không phải có thân thể mềm mại, tính tình càng mềm, nếu muốn biết phải chiếm đoạt nàng một lần, thì mới biết được. Hắn có chút ác độc liên tưởng, lại sợ dọa đến nàng, trên mặt chỉ làm bộ dạng kiềm chế giữ lễ, hỏi nàng có thể chơi cờ hay không, nàng lẩm bẩm nói không, cũng đúng tiểu ni cô sao có thể biết chơi cờ chứ? Hắn cũng không biết mình có thể nói thêm cái gì nữa, bảo mấy người ở ngoài dừng lại vẫy vẫy tay cho bọn họ đi ra.
Vương Vinh từ trước đến nay khéo đưa đẩy, quả nhiên, đêm nay hắn mới vừa phê xong tấu chương, liền có tiểu thái giám tới nói, ai đó tặng canh đến Noãn Các, thỉnh Hoàng Thượng đến nếm thử, lời trong lời ngoài đều dẫn hắn hướng đến Noãn Các.
Lúc hắn sắp bước vào Noãn Các hắn còn nghĩ: Cùng lắm là một nữ nhân mà thôi, chơi nàng cho đã, gãi cho lòng đỡ ngứa xong, sẽ ném nàng trở lại chùa Dao Quang.
Nhưng ——
Hiện tại xem ra hắn chỉ sợ không thể ngừng ý muốn chơi nàng “Một lần” nữa, nàng so với hắn tưởng tượng còn mê người hơn, sao nàng lại có thể yêu kiều, mềm mại, thế chứ? Nàng càng quyến rũ, càng mềm mại, càng sợ hãi, sẽ càng làm hắn nảy sinh ý muốn cưỡng hiếp nàng, cũng càng làm hắn muốn bắt nạt nàng! Nện nàng thật mạnh cho sướng!
Nhưng bây giờ xem ra, hắn sẽ khó xuống tay với nàng, áo tăng ni trên người nàng chính là kim bài miễn tử tốt nhất ——
Càng không ức hiếp được lại càng muốn bắt nạt, càng cấm kỵ liền càng có sức quyến rũ——
“Ha ha ——” Hoàng thượng tà khí cười, xé rách sự yên tĩnh.
Hắn kéo Già Lam ném lên trên giường nằm đè lên người nàng! Hắn muốn xem xem, hắn là hậu duệ của hoàng gia, trên đời này có loại nữ nhân gì mà hắn không chiếm đoạt được, không chơi được!
Hắn tàn nhẫn cắn lên vành tai trắng nõn, đầu lưỡi lặp lại tra tấn kia, một bàn tay không do dự mà kéo áo tăng ni của Già Lam với vào trong yếm, nhéo lên một bên vú, giống như bắt một con bồ câu non muốn bay.
Quả nhiên là thân thể mềm mại, hắn ý loạn tình mê mà nghĩ.