Ngự tiền ma ma thấy nàng đáng thương như thế, nhất thời động lòng trắc ẩn, hỏi nàng có muốn mời y nữ đến xem hay không.
Già Lam lại lắc đầu, đưa ma ma cái chén sạch đáp lời: Lúc này hoàng thượng chắc cũng đã có thể yên tâm rồi!
Tĩnh Tuệ sư thái tới tìm nàng, thấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vạt áo trước dính đầy thuốc, còn tưởng rằng nàng bị bệnh, vội la lên: “Già Lam, con bị làm sao vậy?”
Già Lam từ nhỏ đã được nuôi trong chùa Dao Quang, Tĩnh Tuệ sư thái đối với nàng giống như bà bà vậy. Lúc này thấy sư thái, Già Lam y hệt đứa trẻ bị bắt nạt vậy: Hoá ra nếu tự bản thân mình có thể giấu trong lòng chịu đựng, có lẽ còn có thể nhịn xuống. Nhưng vừa thấy bà ấy, vừa nghe bà ấy hỏi han ân cần, nghe bà hỏi, đứa bé ngoan, con bị làm sao vậy, có phải có người ức hiếp con không? Làm sợi dây mạnh mẽ của nàng bị chặt đứt, nàng cuối cùng cũng nhịn không được, một mở miệng khóc nức nở: “Sư thái, sao ngài lại tới?”
“Sư thái, con muốn về nhà, rất muốn về nhà.”
“Đứa trẻ ngoan, đừng khóc, sao đột nhiên…” Tĩnh Tuệ sư thái kinh ngạc an ủi nàng, bà cũng chỉ cho rằng nàng thật sự nhớ nhà. Nếu không đang ở trong cung, Già Lam bị ai ức hiếp được chứ? Cung nữ, thái giám đều thích con bé, nói lên một xíu, chẳng sợ có người sẽ không thích con bé, nên tất nhiên sẽ không ức hiếp con bé, hơn nữa với địa vị của bà cũng đang được xem là khách quý. Mặc dù tôn quý như Thái Hậu, cũng nguyện ý nhìn mặt Phật Tổ, cho bọn họ thêm vài phần thể diện.
Vì thế Tĩnh Tuệ sư thái thản nhiên nói: “Ta tới chính là nói chuyện này cho con biết Già Lam, qua 10 ngày nữa, chúng ta sẽ có thể trở về chùa.”
–
Già Lam qua mấy ngày nữa liền phải đi.
Hoàng thượng biết được việc này đã là bốn ngày sau, hắn vừa nghe nói liền vội vàng vội đi tới Thọ Khang Cung. Tuy rằng hắn cũng không biết vì sao hắn phải vội vàng, nhưng tóm lại, hắn rất muốn nhìn thấy nàng.
Lúc hắn đến, Thái Hậu đang lễ Phật, bà ngồi quỳ ở đệm hương bồ nhắm mắt lại lẩm bẩm cái gì đó, mà Già Lam cũng ngồi quỳ ở một bên hầu hương.
Hắn vô tình quấy nhiễu Thái Hậu, đợi bà niệm kinh đi rồi, hắn phất tay ý bảo Vương Vinh chờ ở bên ngoài, để mình lẻ loi một mình đi vào.
Trong gian phòng, quanh quẩn mùi Phật hương, mùi hương này không thể nghi ngờ đây chính là nơi có nàng —— ánh mắt hoàng đế hơi lóe lên, mỉm cười nhìn về phía Già Lam. Nhìn đi, đó là nữ nhân của hắn, nàng sạch sẽ đến thế, thanh tú đến thế, nàng rũ mắt, bộ mặt ôn hòa tôn kính với Bồ Tát nhưng dường như, chỉ có hắn biết, lúc nàng kêu lên, còn có thời điểm nàng hứng tình, sẽ quyến rũ như thế nào, nếu là nam nhân có ai không si mê nàng.
Hắn nhìn Già Lam vẫy tay, ý bảo nàng đi lại đây, cùng hắn nói mấy lời.
Nhưng hình như nàng bởi vì đang rũ mắt, khảy trà hoa cho nên không có nhìn thấy hắn.
Không sao, hoàng thượng lại rất kiên nhẫn mà nhìn Già Lam vẫy tay, hắn bây giờ như là một thiếu niên, đang nhìn cô nương mình thích bằng ánh mắt âu yếm, bảo nàng giấu diếm cùng hắn trốn học vậy.
Nhưng nàng còn không thèm nhìn hắn.
Tay Hoàng đế cứng lại, mặt lạnh dần.
Già Lam khép cái nắp lại, bàn tay trắng nâng lư hương lên, đến gần hắn, lại đi lướt qua hắn, im lặng đem lư hương đặt ở phòng trên một góc bàn lùn, giống như nàng căn bản không có nhìn thấy hắn vậy.
Hắn mà còn nhìn không ra nàng muốn làm lơ hắn, thì hắn chính là đồ ngu!
Nàng chắc đang nghĩ hắn không dám ở chỗ Thái Hậu làm chuyện lỗ mãng.
Không ngờ hoàng thượng lại đi nhanh đến, một tay che miệng nàng, một tay nắm lấy nàng, kéo nàng vào sau bình phong —— nàng đúng là đồ lòng dạ sắt đá, hắn cho nàng một sắc mặt tốt, nên nàng cho rằng hắn là người dễ đối phó!
Hoàng thượng kéo Già Lam vào trong thư phòng, hắn đẩy nàng ngã ở trên án thư, cúi người chặn nàng.
Hắn duỗi tay chui vào dưới váy nàng, cởi quần lót nàng rồi “Bang, bang” tát mông nhỏ của nàng vài cái, lại tham luyến sự trơn trượt trong lòng bàn tay hắn nhịn không được xoa xoa, hạ giọng nói: “Mấy ngày nay không thấy, nàng lại dám lơ ta? Hả?”
“Sao không nói!” Hắn cũng không cần nàng trả lời, hắn vẫn đang tách chân nàng ra—— trời mới biết mấy ngày nay hắn vào mỗi đêm sau khi nhắm mắt điều sẽ nghĩ đến tình cảnh ngày ấy, nàng kiều diễm như thế nào, mềm mại như thế nào, toàn thân nàng, không một chỗ nào không tốt, hắn nằm mơ cũng muốn thọc huyệt nàng như vậy, giờ khắc này, người đang ở dưới thân hắn làm sao nhịn cho được?
Nhưng hắn vẫn thương tiếc cho nàng, ngày đó hắn ức hiếp nàng tàn nhẫn như thế, hắn cũng không phải không áy náy, lần này hắn cũng muốn làm cho nàng sung sướng như hắn. Vì thế hoàng đế quay mặt Già Lam qua, muốn hôn môi nàng, hắn bị dục vọng bao phủ hôn tới tấp lên mặt nàng hôn liên tục đang hăng say thì nghe tiếng khóc. Tim hắn bỗng dưng tê rần, hắn thế nhưng không nhẫn tâm, lúc hắn thoáng buông nàng ra, ngoài miệng vẫn còn cứng, hung dữ nói: “Đang êm đẹp khóc cái gì mà khóc, nàng định khiến trẫm mất hứng sao?”
Nàng vẫn không lên tiếng, nàng chỉ nhắm chặt mắt khóc nức nở, y như trong đôi mắt uớt đẫm ấy chỉ là sự ghét bỏ của nàng dành cho hắn.
Hắn càng thêm bực bội: “Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy, lần trước không phải còn tốt sao?” Nhắc tới lần trước, trên mặt hắn lại treo nụ cười bỉ ổi, dắt tay nàng xoa xuống dưới thân hắn, đùa giỡn nói: “Haizzz? Lần trước Diễn ca ca làm thế nào yêu thương nàng nàng có còn nhớ hay không?”
Nàng lại vẫn nhấp miệng không nói lời nào, sự quật cường của nàng như vỏ sò vậy cạy mãi chẳng ra, làm hắn hận đến nổi không thể cho nàng một cái tát!
Sự tàn nhẫn lập tức chiếm cứ đầu óc hắn. Mặt hoàng thượng hoàn toàn rét lạnh.
Nhưng nếu bảo hắn đánh nàng hắn khẳng định hắn không đánh được nhưng hắn cũng không thể dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho nàng.
Hắn nhìn khắp mọi nơi.
Thái Hậu tuy thích tranh vẽ thư pháp, nhưng trên án thư thứ nên có đều có, đồ gác bút, bút bình, bút lông, văn phòng tứ bảo.
Hắn thuận tay cầm cây bạch ngọc chặn giấy: Vừa to vừa dài, ước chừng bằng côn th*t của nam nhân thành niên, phía trên còn khắc hình chú sóc ăn quả nho, sinh động như thật, nếu nói vậy….
Nếu nàng không biết điều, vậy đừng trách hắn không thương hương tiếc ngọc.
Hoàng đế dùng một tay kéo áo tăng ni của nàng ra, lập tức đã sờ vào trong yếm bóp mấy cái lên vú nàng, một cái tay khác nắm cây chặn giấy đưa vào váy nàng, đem cây chặn giấy thò vào giữa hai chân nàng, sau đó cọ xát đùi nàng, từ từ hướng về phía trước ——
Khối ngọc lạnh lẽo chạm vào thân thể, Già Lam bị kích thích đến giật mình, lại không biết đây là biện pháp mới để tra tấn mình, nàng vẫn quật cường không muốn phát ra tiếng, vì thế những âm thanh rên rỉ a ưm khi hắn dùng cái đó, cọ xát bên ngoài của nàng đều thay đổi, biến thành từng tiếng nức nở mắc ở cổ họng.
Cuối cùng, cây chặn giấy cũng cọ được tới nơi mềm mại nhất.
Già Lam “A ——” một tiếng, dưới thân bỗng co rụt lại, cái miệng kia lại chủ động ngậm lấy vật đó.
Hoàng thượng đương nhiên không muốn bỏ lỡ loại cảnh đẹp này, hắn hất tung váy của nàng lên bên hông, nắm lấy eo nàng, nâng nó cao hơn một chút, để hắn tiện ngắm nhìn cái lỗ dâm nhỏ của nàng, hắn muốn nhìn thấy bộ dạng dâm loạn của nàng. Hắn cúi đầu, chỉ thấy cặp mông đang kẹp khối bạch ngọc ở kẽ mông, màu da nàng trắng nõn, làm hắn không thể phân biệt được là nàng trắng hơn hay ngọc trắng hơn.
Mà cây chặn giấy kia đang xuyên qua kẽ mông của nàng từ từ tiến vào nơi mềm mại nhất. Cái chặn giấy có khắc thêm hình chùm nho nổi lên trên, cái miệng nhỏ mềm mại đỏ tươi đang cắn chặt lấy nó, mút lấy nó, run run lúc đóng lúc mở, giống y như cái miệng tham ăn cứ thích liếm mút cây chặn giấy bạch ngọc nuốt vào từng chút một khiến hắn nhìn thấy cũng dần nổi thú tính.
Hô hấp của hoàng đế càng thêm nặng, mắt hắn bỗng hiện lên sự điên dại hắn liền cầm cây chặn giấy đâm thật mạnh vào trong——