Tối hôm đó về cô lôi quyển truyện ra đọc.
- Èo! Từ Trấn Khang là nam chính sao? Vô lí hết sức
Vừa đọc cô vừa bình luận về nhân vật. Và cái kết cuối cùng là nam phụ vì cứu nữ chính àm chết rất thảm còn nam chính thì sống yên ổn với thím nữ chính, điều này làm Tuệ An máu dồn lên tận não.
- Nghe cái tên truyện thì hay lắm thế mà thằng nam chính vô tích sự, nam phụ thì hiền quá đã thế còn lụy. Ông trời thật không có mắt....
Cô nghĩ tới anh nam phụ Lục Kiều Nam mà khóc nức nở. Hộp khăn giấy mới mua cũng hết sạch đành phải lôi giấy Wiliam Cường ra dùng (Giấy vệ sinh đó -_-)
- Á huhu....
Đang khóc một cách đầy đau thương thì Tuệ An thấy một luồng khói trắng hiện ra, cô bất giác ngước lên nhìn. Bất thình lình một ông già râu tóc bạc phơ từ đâu chui ra đứng trước mặt cô:
- Chào con!
Tuệ An nhăn mặt, lấy tay lau lau mấy giọt nước trên khóe mắt đủ ửng
- Ông là ai?
- This is bụt! - Ông lão từ tốn trả lời
Ai đó tạo vẻ mặt khó tin:
- Thế bụt rảnh quá ha mà tớ tìm con. Con chỉ là đứa con gái bình thường làm gì cso đủ vinh hạnh gặp ông.
- Xì! Ta bận đầy việc nhưng...Mà thôi, có phải giờ con đang thấy thương cảm cho nam phụ trong cuốn tiểu thuyết này không?
Nghe xong lòng Tuệ An lại tràn đầy sự đau thương, có mấy giọt nước lại từ đâu tràn đầy mắt cô:
- Tất nhiên...hú hú (Tiếng khóc)
- Hé! Thế may quá còn chui vào chuyện thay đổi vận mệnh cho cậu ta nhé, đừng để cậu ta chết...
Nói xong ông bụt chuồn nhanh khiến Tuệ An há hốc mồm, tự dưng trước mắt cô tối om. Lúc tỉnh lại, xung Tuệ An là cách mảnh ghép hoạt hình lộn xộn, nơi đây cô cùng lạ lẫm cô chưa từng thấy bao giờ cả trong phim cũng không
- Chào cô gái. Cô chính là người tình nguyện đó sao?
Tiếng nói của nữ nhân trầm thấp vang lên khiến Tuệ An giật nảy mình. Cô ngó nghiêng nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả.
- Cô là ai vậy? Sao tôi lại ở đây? Tình nguyện cái gì chứ?
Tiếng nói lại vang lên:
- Rõ ràng bụt nói cô chính là người chịu trách nhiệm thay ông ta và đi giải quyết sự viện lần này sao?
Tuệ An rối não, hỏi lại:
- Sự việc gì? Cô nói rõ được không?
- Sự việc này rất nghiêm trọng, liên quan đến thiên đình, tôi không thể tùy tiện nói ra.
Tuệ An mất kiên nhẫn, cắn chặt răng:
- Không nói thì có chết tôi cũng không đi đâu cũng chẳng làm gì cả
Sau một hồi suy nghĩ giọng nữ lại cất lên:
- Kể thì kể, cô chọc đúng một bà tám rồi đó (Tác giả: Hờ hờ....Tiên cũng nhiều chuyện ghê ha) Chính xác là vào ngày mừng thọ của ngọc hoàng cách đây năm ngày, thất hoàng tử đã uống rượu say và trêu ghẹo Hương quý phi trước mặt mọi người. Ngọc hoàng tức quá đã lệnh cho hoàng tử đầu thai xuống hạ giới và bụt chính là người chịu trách nhiệm cho việc này. Nhưng vì ham mê đọc ngôn tình nên ông ta đã chuyển kiếp nhầm cho thất hoàng xuyên vào đầu thai ở thế giới trong truyện, lại còn xuyên thẳng vào nam phụ Lục Kiều Nam.
Cứ tưởng là không sao cả chỉ cần hết kiếp là có thể trở lại thiên đình nhưng bụt quên mất mình vẫn chưa đọc xong cuốn truyện nên không ngờ nam phụ lại thảm như vậy. Nếu để ngọc hoàng biết ông ta khiến hoàng tử chịu khổ chắc ông ta bị cách chức sml nên chuyện này bụt chỉ kể cho tôi. May mà hôm nay có cô..."
Tuệ An ngồi nghe mà đầu óc như đang lổng nhổng ở chín tầng mây, nghe đến đoạn cuối cùng lên chịu hết nổi mà cắt lời:
- Dừng dừng. Tôi liên qua gì tới mấy người? Tôi chỉ là một cô gái bình thường thì giúp bằng mắt à? Các người có pháp thuật còn chẳng làm gì được...Với cả cuốn truyện đó do bạn tôi tặng, tôi đâu có liên quan.
- Ha ha...tôi chắc chắn người tặng cuốn truyện đó cho cô không phải người bạn thân của cô. Có lẽ bụt đã đóng giả thành cô ta. Vì chỉ ai đọc hết cuốn truyện mới có thể xuyên không
Tuệ An nhíu mày:
- Vậy sao cô không tự mình đi
- Chúng tôi là tiên, không được phép thay đổi vận mệnh của bất cứ ai. Cô giúp tôi lầm này đi, chẳng phải cô cũng rất thương nam phụ đó sao? Tôi sẽ làm dòng thời gian ngừng lại, cô không cần phải co về thế giới hiện thực.
- Hic...Thế cũng được! Tôi cần làm gì?
Giọng nữ có vẻ phấn khởi:
- Nhiệm vụ của cô là khiến cho thất hoàng tử tức nam phụ Lục Kiều Nam thoát khỏi cái chết và bảo vệ cho người. Cũng đã 16 năm rồi, chắc ngọc hoàng cũng không còn giận đâu. Cô chỉ cần khôi phụ trí nhớ cho hoàng tử như vậy người sẽ có lại pháp lực và quay lại thiên đình lúc đó mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tuệ An há hốc mồm:
- Khó vậy sao? Tôi làm sao mới khiến anh ta nhớ lại được?
- Khiến hoàng tử vì cô mà rơi lệ.
- Được.
- Thế đi luôn nhé! Tôi đã chọn sẵn thân xác thích hợp cho cô rồi!
Cũng giống bụt lần trước, tiếng nói vừa dứt Tuệ An đã nhìn thấy một màu đen và cô dần mất đi ý thức.
+Ở đâu đó trên thiên đình:
- Hế! Hằng Nga ới! Cô gái đó chịu đi rồi chứ?
Hằng Nga nở nụ cười xinh đẹp:
- Tất nhiên rồi! Ta ra tay mà...!
Bụt cũng mãn nguyện không kém vì lỗi của ông ta đã có người sửa giúp rồi mà:
- Thế cô ấy sẽ xuyên vào ai
- Nút xanh lá cây! Nữ chính chứ ai
Ai đó đang vuốt râu thì chợt đơ lại:
-...Tôi vừa thấy cô ấn nút đỏ
Hằng Nga hoảng hốt:
- Tôi nhìn nhầm!... Đó chẳng phải....
Hai người cùng đồng thanh:
- Nguy to rồi!