• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trốn, hay là không trốn?

Thẩm Vu Quy nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cảm nhận được trọng lượng của người đàn ông đang ép trên người mình, còn cả lực đạo của anh đang xé rách quần áo cô, trong lòng cô lặp đi lặp lại năm chữ này.

Cô rất muốn chạy trốn, nhưng lúc cô dự định vươn tay ra đẩy người đàn ông kia, cô đột nhiên nghĩ đến trước khi mình ra cửa, mẹ lặp đi lặp lại những lời dặn dò, đầu ngón tay của cô hơi run rẩy, cuối cùng vẫn rụt trở về, nằm lại trên chiếc giường xa lạ, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.

Thật lâu sau, người đàn ông kia mới an tĩnh xuống, xoay người nằm ở một bên, không có động tĩnh gì.

Cuối cùng hô hấp của Thẩm Vu Quy cũng trở nên thông thuận hơn, cô tức giận, hơi thở bất ổn, nằm một lúc lâu mới từ trong mây mưa lấy lại sức.

Cô hơi chuyển mình, một cánh tay gầy gò hữu lực bỗng nhiên ôm chặt eo cô.

Thẩm Vu Quy giật nảy mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngủ say, rất chói mắt, anh giống như một tác phẩm điêu khắc của thượng đế.

Thì ra anh chính là Phí Nam Thành trong truyền thuyết, người có thế lực lớn nhất trong giới thương nghiệp của thành phố S, một tay sáng lập ra đế quốc buôn bán thuộc về chính anh, thao túng toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố S. Người đàn ông như vậy khiến cho tất cả phụ nữ đều chạy theo như vịt đòi yêu.

Nhưng Thẩm Vu Quy cũng không có ở trong nam sắc trầm luân quá lâu, cô thử dịch người, nhưng cánh tay kia ôm cô càng chặt hơn, giống như sợ cô chạy mất. Thẩm Vu Quy sợ quấy rầy đến anh, chỉ có thể nhìn qua đèn chùm thủy tinh xoa hoa ngẩn người.

Hình như cũng không có gì khổ sở, vốn chính là vì gả cho anh mà tới, hiện tại bọn họ phát sinh quan hệ, anh hẳn là sẽ kết hôn với cô?

Nhưng mà….Đều nói Phí Nam Thành không gần nữ sắc, làm sao hôm này lần thứ nhất gặp cô, lại đụng vào cô? Là vì uống rượu sao?

Thẩm Vu Quy nghĩ đi nghĩ lại, cơn buồn ngủ kéo tới, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

………………….

Sáng sớm.

Một tia nắng ban mai từ khe cửa chiếu vào trong.

Phí Nam Thành mở mắt ra, say rượu khiến cho anh có chút đau đầu.

Anh đưa tay ra xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên anh nghĩ tới điều gì, quay đầu lại liền thấy một cô gái. Một mái tóc đen nhánh xõa xuống, che lại gương mặt cô, loáng thoáng thấy được ngũ quan thanh tú của cô.

Trong mắt Phí Nam Thành co rút lại, nhỏ giọng nỉ non: “Tiểu Ô?”

Nhưng một phút sau, ánh mắt anh liền rơi vào trên má phải của cô, ở nơi đó từ chỗ lông mày hướng xuống, mãi cho đến dưới mắt là một cái bớt.

Phí Nam Thành bỗng dưng tỉnh táo lại, trong căn phòng tràn ngập lạnh lẽo.

Không phải cô ấy!

Anh biết, tối hôm qua, tất cả chỉ là giấc mơ!đọc nhanh nhất tại thichdoc truyen.com

Lúc Thẩm Vu Quy đang ngủ say bị người dùng lực kéo tay, đánh thức.

Cô không vui mở to mắt, còn chưa nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Cô chính là người phụ nữ mà bà nội nói?”

Thẩm Vu Quy nhíu mày, giương mắt nhìn lên liền thấy một gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của Phí Nam Thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, bộ dáng kia giống như hận không thể giết cô.

Cô không nói chuyện, anh càng thêm không kiên nhẫn, “Đừng tưởng nịnh nọt được bà nội, thừa cơ bò lên giường tôi liền có thể hy vọng xa vời bất cứ danh phận gì!”

Phí Nam Thành nói xong liền không muốn thấy cô, trực tiếp xoay người xuống giường, đi vào trong nhà tắm thay quần áo rời đi.

“Ầm!”

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Vu Quy mới phản ứng được câu anh nói có ý gì.

Nếu như anh không phụ trách, chẳng phải cô đến nơi này không công?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang