• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con gái riêng của tiểu tam?

Thẩm Vu Quy nhìn vẻ mặt ghét bỏ của những người xung quanh, tim hơi siết chặt, đột nhiên cô rất đau lòng cho chị.

Bởi vì một số nguyên nhân, cô rất ít khi về nước, nhưng mỗi ngày đều gọi video với chị.

Cô biết chị rất tự ti, trong trường cũng không có nhân duyên tốt, ngoại trừ Trương Thiên Thiên thì không có bạn khác.

Vốn dĩ cô còn cho rằng là do vết bớt kia, nhưng hiện tại xem ra, Thẩm Chỉ Lan mới là nguyên nhân chủ yếu! cô ta thế mà con đổi trắng thay đen, ở trong trường cố ý cô lập chị! Để cho quãng thời gian tươi đẹp của chị phải chịu áp lực.

Thẩm Vu Quy nắm chặt tay, ánh mắt lạnh xuống.

Có lẽ chị rời nhà trốn đi là do vận mệnh chỉ dẫn, mục đích là muốn cô thay chị đòi lại những điều chị ấy xứng đáng có!

Sau hai tiết học bị người ta chỉ trỏ, thật vất vả mới hết giờ, Thẩm Vu Quy đang nghĩ nên làm sao cải chính lại cho chị, liền có người đụng vào.

Thẩm Chỉ Lan bỗng nhiên nói: “Chị Từ Tâm.”

Vốn dĩ người xung quanh đã chú ý đến họ, thấy Thẩm Chỉ Lan mở miệng, trong nháy mắt liền nhìn lại.

Thẩm Vu Quy ngẩng đầu liền thấy Thẩm Chỉ Lan đứng bên cạnh cô.

Thẩm Chỉ Lan một thân hàng hiệu, ngẩng cao đầu, nhìn cũng là dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, mà trong tủ quần áo của chị, mãi mãi là quần áo cũ!

Hai người, một người khí chất cao nhã, một người sợ hãi rụt rè, rất khác biệt,

Thẩm Chỉ Lan cảm thấy vô cùng ưu việt: “Tôi nghe nói, chị đã hai ngày không về nhà ngủ rồi.”

Câu này vừa nói ra, các bạn học chung quanh đều nhìn Thẩm Vu Quy, ánh mắt hơi thay đổi.

“Đêm không về nhà ngủ? cô ta đi đâu?”

“Còn có thể làm gì? Mẹ là tiểu tam, con gái sao có thể tốt hơn?”

“…”

Thẩm Vu Quy vẫn cúi đầu, sợi tóc che lấy nét mặt cô, giờ phút này cô đang híp mắt, khóe môi ngậm lấy một tia cười lạnh.

Thẩm Chỉ Lan thật đúng là dốc hết sức chửi bởi chị! Cô ta cho rằng cô sẽ giống chị, nhẫn nhịn chịu đựng sao?

Thẩm Chỉ Lan làm bộ thở dài: “Chị Từ Tâm, tôi biết cuộc sống của chị rất túng quẫn, nhưng con gái nên giữ tự trọng.”

Cô ta lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Thẩm Vu Quy: “Nếu như chị thiếu tiền, vậy chị dùng cái này đi, tôi sẽ bảo cha tăng phí sinh hoạt cho chị, những công việc không đứng đắn đó, chị cũng đừng làm…”

Tự trọng, không đứng đắn…

Hai từ có thể khiến cho người ta liên tưởng rất nhiều thứ không tốt.

Ánh mắt bạn học xung quanh nhìn Thẩm Vu Quy càng không tốt lắm, giống như là nhìn thấy ôn dịch, xa lánh.

Trong mắt Thẩm Chỉ Lan hiện lên đắc ý.

Mẹ nói, nếu như không phải Thẩm Từ Tâm cản trở, cha đã ly hôn với lão yêu bà! Cho nên nhìn thấy cô gái xấu xí này, cô ta liền không nhịn được mà châm chọc vài câu.

Dựa theo thường lệ, người quái dị bị tổn thương lòng tự trọng sẽ nhỏ giọng nói một câu không cần, sau đó chạy đi.

Thẩm Chỉ Lan rất chờ mong, cô ta thích nhất cũng chính là dáng vẻ chật vật của Thẩm Từ Tâm.

Đại tiểu thư Thẩm gia thì sao? Cuộc sống không bằng một đứa con riêng!

Thẩm Chỉ Lan nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng trước mặt, nó là thẻ phụ có thể quẹt mấy chục vạn.

Thẩm Thiên Hạo lấy lý do lợi nhuận công ty không tốt, những năm này không cho mẹ con các cô tiền, nhưng ông ta đối với đứa con riêng này thật hào phóng.

Mà bây giờ, Thẩm Chỉ Lan vậy mà cầm tiền Vu gia đến chế giễu cô.

Nếu đã như thế, sao cô có thể để cô ta vừa lòng đẹp ý?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK