Lâm Tư Hạ ngơ ngẩn rơi nước mắt , lại nhìn người anh trai luôn tươi cười xoa đầu mình đang nằm trên nền nhà , bất động không còn hô hấp , hai mắt nhắm chặt chẳng bao giờ mở ra mà dịu dàng nhìn cô nữa . Một mảng tường lớn sụp đổ đè trên người anh , là anh vì cứu cô mà đẩy cô ra , thân mình lại nhận lấy đau tan xương nát thịt .
Cô dùng hết sức cố gắng kéo anh trai ra khỏi đó , lại như một giọt nước rơi vào biển sâu . Dù có làm gì chẳng thế xê dịch bức tường , chỉ hận sao mình yếu đuối đến vậy .
Cô kêu gào lên cầu cứu, mặt thảm hại đầy nước mắt .
Cả căn biệt thự rung chuyển , cô lê lết đôi chân đã gãy đến gần cha mẹ sớm đã nằm yên lặng trên sàn , nằm lấy tay họ trước khi mọi thứ sụp xuống .
" Có nhiều lời muốn nói lắm , nhưng gói gọn lại chỉ là " xin lỗi , thực lòng xin lỗi"
Nếu có kiếp sau , con vẫn muốn được làm người thân của mọi người , sẽ ngoan ngoãn , sẽ không bướng bỉnh nữa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Rào Rào *
Tiếng sấm chớp vang lên , ánh trắng loé qua như muốn xé rách bầu rời .
Lạnh quá ! Cô đang ở đâu ?
Từng trận mưa cứ xối xả tạt vào người Lâm Tư Hạ , cô cứ thất thần nhìn bóng xe đang rời đi , người đi đường cũng chỉ nhìn cô thương hại còn có cả người cười nhạo . Khung cảnh thật quen thuộc . Năm đó , cô 17 tuổi . Hôm sinh nhật cô , người cô yêu nhất - Trần Tiêu Vĩ vứt cô ở giữa đường trong khi trời mưa .
Mà đợi chút , hình như có gì đó sai sai , cảm giác này rất thật , không phải là kí ức . Cô cũng đã chết rồi , đâu thể cảm nhận gì nữa ?
*Bịch *
Lâm Tư Hạ ngã xuống nền đất lạnh lẽo .
Cảm giác ấm áp trên trán làm cô bừng tỉnh , bờ môi khô khốc khẽ mấp máy
-Nước ...nước ....
Người kia nằm ngủ gục bên cạnh nắm chặt tay cô khẽ giật mình , vội vàng rót nước đưa cho cô . Cô nhìn kĩ khuôn mặt kia thì cốc nước trên tay rơi xuống , nước mắt không ngừng rơi lã chã .
- Hạ Hạ , không phải buồn . Ai bắt nạt em anh sẽ xử hết .
-Hạ Hạ , Trần Tiêu Vĩ không yêu em là do hắn bị mù mắt , không nhìn ra em tốt thế nào. Không cần phải khóc , dù cả thế giới này ghét bỏ em thì anh vẫn sẽ bảo vệ em .
-Hạ Hạ , sao lại khóc rồi .Khụ ...khụ ..bảo bối của anh khóc sẽ không đẹp ...đừng lo anh chỉ ngủ chút thôi ...khụ... anh vẫn sẽ bên em mà
-Hạ Hạ....
Cảnh tượng thê lương ngày hôm đó lại hiện ra , anh hai vì cô mà ra đi , ba mẹ cũng vì hít phải quá nhiều khói độc mà cũng ..... Còn cô chỉ biết ôm họ khóc , đôi mắt căm hận cố nhìn rõ đám người hãm hại gia đình cô nhưng không thể , rôì khi bóng dáng yếu ớt Lý Nhã Ái kia xuất hiện , mới chút hi vọng nhìn cô ta mong được cứu nhưng ngay lập tức hi vọng nhỏ nhoi bị đập tan bởi nụ cười chế diễu đầy khinh bỉ của cô ta . Haha , hóa ra trước giờ là cô ngu ngốc tin vào thứ tình bạn rẻ mạt đó , thật ngu ngốc .............
Cố lau đi nước mắt nhưng nó vẫn không ngừng rơi , anh hai Lâm Ninh Thành lại càng cuống quýt không biết phải dỗ dành thế nào đành ôm em gái bé bỏng của mình vào lòng vỗ về
-Hạ Hạ đừng khóc , bảo bối khóc sẽ không đẹp .
-Ngoan , nín đi .Tiểu tử Trần Tiêu Vĩ đó không đáng để em phải rơi lệ .
Lại là những lời ngọt ngào đó .Không anh đừng đối xử tốt với em như vậy , em đã hại anh em đã hại anh mà , em không xứng được anh yêu thương . Em chỉ mang lại rắc rối cho anh thôi .
- Anh dừng lại đi !!
Lâm Tư Hạ đẩy Lâm Ninh Thành ra , hai tay ôm lấy bản thân , móng tay ấn sâu vào da thịt đến chảy máu . Lâm Ninh Thành thấy tiểu bảo bối tự hành hạ bản thân mình lòng lại càng thắt lại . Nếu biết trước vậy không nên để Hạ Hạ gặp Trần Tiêu Vĩ , tiểu tử đó có gì hay mà bảo bối cứ lao tâm khổ tứ vậy chứ . Nhưng một thời gian thôi anh sẽ cố gắng mở rộng thế lực , khi đó anh sẽ bắt tiểu tử đó quỳ dưới chân em van xin .Bảo bối , em chờ chút nữa thôi .
Lâm Ninh Thành cố nắm lấy tay Lâm Tư Hạ để cô không làm đau chính mình
- Hạ Hạ , anh sẽ giúp em có được Trần Tiêu Vĩ mà , chỉ xin em dừng lại đi .
- Không phải ...không phải .... _ Lâm Tư Hạ vẫn không giữ được bình tĩnh lẩm bẩm nói
Ninh Thành thấy vẫn chưa đúng ý cô bèn sửa lại
-Hay là Lý Nhã Ái , không sao anh sẽ trừng phạt cô ta . Em đừng nên tin tưởng con người giả tạo đó.
-Không....Không phải tại ai mà là tại em , em không xứng được anh quan tâm , EM KHÔNG XỨNG !!!..._ Tư Hạ gạt tay Ninh Thành ra hét lên
Ninh Thành hơi đơ người một chút ,lại cười dịu dàng ,lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má của Tư Hạ rồi ôm cô vào lòng . Bảo bối lại tự trách mình rồi , quả thật thì có hơi mất thể diện khi cầu xin Trần Tiêu Vĩ đi dự sinh nhật của em gái mình nhưng bảo bối dạo gần đây còn ít cười hơn trước nên chút thể diện đó có đáng gì , Hạ Hạ vui là được rồi .
- Hạ Hạ , em là em gái bảo bối của anh , sao lại không xứng được . Dù em có làm gì thì anh vẫn sẽ tha thứ cho em .Thôi ngoan ngủ đi , anh hai phải đi báo với ba mẹ một tiếng không họ bỏ dở công việc ở Mĩ mà hốt hoảng bay về mất . Anh vừa báo em phải nhập viện là mẹ đã muốn đặt vé máy bay về luôn rồi đấy .Anh đi mua cháo cho em tiện thể gọi y tá vào xử lí vết thương cho em , đừng có đi đâu .
Ninh Thành hôn nên trán Tư Hạ . Trước khi đi còn không quên đắp chăn cho cô , đóng cửa cẩn thận rồi mới ra ngoài .
Lân Tư Hạ không ngủ , đôi mắt vẫn vô hồn như đang nhìn vào một nơi rất xa. Cô khó khăn bước xuống giường bệnh , bước vào phòng tắm . Nhìn gương mặt mình trong gương , khí sắc nhợt nhạt , mắt thâm quầng sưng lên vì khóc , làn da xanh xao , trắng bệch nhưng đó không phải là điều Tư Hạ quan tâm , cô nhìn mái tóc vàng óng dài ngang hông xơ xác của mình mà ghét bỏ , thật muốn cắt đi
- Tôi rất thích cô gái có tóc dài vàng giống người phương Tây.
Trần Tiêu Vĩ đã từng nói như vậy . Cũng vì vậy mà Lâm Tư Hạ mới không bao giờ cắt tóc nhuộm một đầu vàng óng . Nhưng bây giờ còn có ích gì . Tay cô đấm mạnh vào tấm gương nhiều lần đến khi tay chảy máu , kính vỡ ra cô liền lấy một mảnh cố cứa sạch đi mái tóc đáng ghét này nhưng không hiểu sao khi nhìn cổ tay Tư Hạ không tự chủ được mà đặt mảnh vỡ lên tay muốn làm điều dại dột . Chỉ là không chút run sợ mà tĩnh lặng như mặt nước.
Lâm Ninh Thành vừa bước vào thì bịch cháo trên tay rơi xuống , còn cô y tá bên cạnh thì vì sợ mà bất động , Ninh Thành hốt hoảng giữ tay Tư Hạ , tức giận nói :
- Lâm Tư Hạ , em làm cái gì vậy hả ?!!
Lâm Tư Hạ không nhìn Lâm Ninh Thành , thanh âm không chút cảm xúc .
- Anh hai , em không đáng sống , để cho em chết đi .
Ninh Thành nhìn em gái dằn vặt bản thân mình mà không khỏi đau lòng , chỉ là một Trần Tiêu Vĩ sao lại khiến bảo bối như này .Hạ Hạ không từ lúc tỉnh dậy đã không chịu nhìn mình , cứ như đang muốn che giấu gì đó .
-Hạ Hạ , nhìn anh !
Thấy Tư Hạ không nghe , Lâm Ninh Thành đành ép cô ngẩng mặt lên , sự tức giận biến mất thay vào đó là lo sợ . Đôi mắt xanh lam lúc nào cũng long lanh , ánh lên vẻ hoạt bát bây giờ lại trống rỗng .
-Chết tiệt ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì , nói cho anh nghe . MAU ! Có phải là Trần Tiêu Vĩ đã làm gì em không . Được , anh đi tính sổ với hắn ta .
Lâm Ninh Thành vừa dứt lời , định quay người bỏ đi thì Tư Hạ nắm lấy góc áo anh , giữ chặt . Không được , không thể để anh hai đi tìm Trần Tiêu Vĩ được , hắn ta là người rất nguy hiểm . Lúc này , cô mới có chút lo sợ lóe lên trong ánh mắt .
- Anh đừng đi ........
Thấy Tư Hạ cuối cùng cũng có chút phản ứng , Lâm Ninh Thành mới bình tĩnh lại , bế cô ngồi lên giường bệnh , liếc nhìn ra hiệu cho cô y tá vào băng bó .Đợi y tá xong việc , Ninh Thành xoa xoa bàn tay đầy vết thương của Tư Hạ
-Hạ Hạ ,kể cho anh nghe .
-Em không thể , mong anh hiểu cho em ._ Cô không thể kể cho anh ghe chuyện kiếp trước được , không biết khi đó anh sẽ làm ra chuyện gì .
Ninh Thành rất muốn biết nhưng nhìn tâm can bảo bối khó xử như vậy lại không lỡ bắt ép , môi sắp cắn đến chảy máu rồi .
- Được rồi , anh cũng không ép em . Nhưng bảo bối nghe anh hai của em nói này , Trần Tiêu Vĩ , em đừng yêu hắn nữa được không ? Hắn đâu đáng .
Cô yêu Trần Tiêu Vĩ , cô vì yêu Trần Tiêu Vĩ mới làm hại mọi người .
Lâm Ninh Thành thấy cô cúi mặt không trả lời hai vai gầy run run . Thở dài , Hạ Hạ lại gầy đi rồi .Yếu đuối , mỏng manh đến mức nào .
-Em không thể ?
Vẫn thấy Lâm Tư Hạ như vậy . Ninh Thành càng không biết phải làm gì , cháo lúc nãy đi mua đổ hết cả rồi nhưng không an lòng để Tư Hạ một mình , đành gọi bạn thân - Lục Vũ Hàn đến thay anh chăm sóc cô .
Ninh Thành thấy Tư Hạ có vẻ mệt liền để cô tựa đầu vào đầu gối mình . Khẽ xoa mái tóc của cô ,nhuộm màu nắng nhưng anh vẫn thích Hạ Hạ trước kia hơn . Bạch phát , lam mâu đẹp tựa thiên sứ .Chỉ là từ khi quen biết Trần Tiêu Vĩ đến giờ , Hạ Hạ đã không còn như trước nữa .
- Anh hai , em muốn cắt tóc , muốn có lại bạch phát trước kia .
-Chẳng phải vì Trần Tiêu Vĩ thích nên em mới nhất quyết giữ mái tóc này sao ?_Ninh Thành hơi ngạc nhiên
-Từ bây giờ ,anh thích , ba mẹ thích mới quan trọng .
-Em không yêu Trần Tiêu Vĩ nữa sao ?_Ninh Thành hỏi cô , đôi mắt chờ mong .
-Anh hai vốn dĩ không hiểu , em hận Trần Tiêu Vĩ nhưng có yêu thì mới có hận .