Cái quái gì thế này??? Ôm cái đầu đau nhức , nó cố nhớ ra mọi chuyện. "Đúng rồi, mình trượt vỏ chuối rồi ngất đi".
Nhìn cả căn phòng, nó lẩm bẩm
-Ái chà, đây chẳng phải là phòng bệnh hạng sang trong truyền thuyết sao?
Một đêm nằm ở đây cũng bằng gần 3 tuần đi làm thêm của nó !. Bình thường đi đánh nhau mình đầy thương tích, bọn nó cùng lắm cũng chỉ nằm ở phòng bình thường thôi, chính vì thế mà nằm phòng hạng sang chính là trong truyền thuyết đó. Bọn đàn em của mình cũng tốt phếch chứ, chỉ là trượt vỏ chuối ngất đi thôi mà đã hi sinh cho đại ca thế này quả là anh em tốt. Chẳng biết mình nằm ở đây bao lâu rồi.
Cứ nghĩ rằng sau khi mình ngất đi, bọn đàn em của mình mới đưa vào bệnh viện, lại còn phòng hạng sang, nó sung sướng bước xuống giường đi tìm điện thoại. Dù gì cũng phải báo cho bọn nó một tiếng nói mình tỉnh rồi, nhân tiện bày tỏ lòng cảm kích tới các anh em chí cốt của mình chứ!!
Dáo dác một hồi, thấy rồi, ngay trên cái bàn. Chẹp, chỉ là một cái bàn trong phòng bệnh thôi mà có cần phải xa xỉ thế này không, nhìn qua là biết làm từ gỗ tốt, khắc họa tiết tỉ mỉ, sơn trắng tinh lại còn có gương. Đi tới phía trước, lấy điện thoại, một giây liếc qua cái gương trên bàn kia làm nó khựng lại.
Khoan đã, chuyện gì thế này. Hình ảnh phản chiếu trong gương làm nó cứng ngắc trong 2 giây. Gương mặt trong gương kia không phải nó, mái tóc ngắn như con trai của nó cũng không dài thế này, mũi cao, mắt to, môi đỏ, ngay cả cái điện thoại trên tay nó cũng là Iphone 6 chứ không phải là cái 1280 cùi bắp của nó, cầm mà run tay.
Nằm mơ rồi, chắc chắn là nằm mơ rồi, biết ngay là nằm trong phòng hạng sang, xài iphon6, biến thành mỹ nhân (dù trước kia nó cũng dễ thương nhưng không đẹp như thế này) cũng chỉ có trong mơ thôi.
Dùng sức véo vào đùi mình một cái thật đau đến mức chảy cả nước mắt, Mẹ ơi đau quá!!! Không phải mơ rồi. Mình xuyên qua rồi, xuyên vào trong thân thể của người khác, chẳng phải là chuyện này chỉ ở trong tiểu thuyết mà con nhóc Bảo Hà hay đọc hay sao???
(Chú thích: Bảo Hà là một trong những đứa trẻ sống cùng cô nhi viện với nó và cũng là người bạn thân duy nhất của nó trước khi nó trở thành thủ lĩnh)
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA......!!!!!
Hét lên một tiếng.Nó ngã phịch xuống đất.Trời ơi, trượt võ chuối, xuyên qua rồi!!
Nghe tiếng hét của nó, một y tá chạy vào, phía sau là một người phụ nữ trung niên khoảng 30 tuổi, tóc bối cao, mặc chiếc váy màu xanh lam, gương mặt tỏ vẻ lo lắng bước vội về phía nó
- Y Nhã rốt cuộc con cũng tỉnh, cám ơn trời, cuối cùng cũng tĩnh, con biết dì và ba con đều lo lắng như thế nào không?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của nó, người phụ nữ lo lắng hỏi
- Con thấy trong người thế nào rồi? Y tá làm ơn gọi bác sĩ cho tôi!!
-Bà..Bà...Bà...là ai?? Tôi..tôi...là ai??? Sao tôi không nhớ gì hết ??
Mặc kệ trước tiên phải giả vờ nói là mất trí thôi. Không phải trong phim toàn như thế này à.
-Con...con... nói gì thế?
Nghe nó hỏi, người phụ nữ ngây ngẩn cả người. Đúng lúc bác sĩ chạy tới.
- Bác sĩ, ông có chắc là nó chỉ uống thuốc quá liều không? Sao bây giờ trở thành như thế này?
- Phu nhân, xin bà bình tĩnh, chúng tôi sẽ lập tức khám tổng thể cho tiểu thư ngay. Bác sĩ vội nói.
Này này, uống thuốc quá liều là thế quái nào?
Sau khi y tá và bác sĩ rời đi, nó được người phụ nữ đỡ đến giường. Nó nói
-Này, kể cho tôi nghe đi.
- Con muốn biết gì??Người phụ nữ nghi hoặc hỏi
-Tất nhiên là lí do tôi vào viện, rồi bà là ai , tôi là ai nữa.
Nó cần biết tất cả về cuộc sống trước mắt, về thân thể mà nó đang ở bên trong này.