________________________________________________________
Đối phó với người khác không nhất thiết phải dùng vũ lực mà chỉ dùng lời nói làm cho đối phương tức điên lên mới là cao chiêu.
Trong căn tin loáng thoáng nghe một vài tiếng cười khúc khích của nữ sinh . Nói phấn trên mặt cô ta bay vào thức ăn không phải là phấn trát dày đến nỗi cử động miệng cũng làm rơi đó sao? Nói cô ta phun mưa chẳng phải đồng nghĩa với việc cô ta nói chuyện thô tục thế nào sao? Những nữ sinh từng bị Trương Mỹ Dung bắt nạt bây giờ cảm thấy thật hả hê.
-Hahaha! Phấn bay vào thức ăn, mở miệng thì phun mưa, đúng là lời nói làm cho người khác khó chịu, vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ thế kia!! Tôi không ngờ là chị cậu lại có mặt thú vị như thế này đấy Phong!! Dương Thế Tĩnh cười ha hả, mặt đầy hứng thú nói chuyện với người kế bên.
Lúc này mặt Trương Mỹ Dung đã đỏ gay, nghe những tiếng cười xung quanh, cô ta thấy xấu hổ và tức điên lên, ánh mắt ác độc nhìn về phía nó
-Mày...Con khốn này! Nói xong bước đến, tay giơ lên định giáng cho nó một cái tát với lực tay không hề nhẹ.
Nhưng khi bàn tay cô ta chưa kịp đáp trên mặt nó thì đã bị một cái tay khác chụp được.
-Này chị hai, tôi đã nói với chị rồi, nói xong thì làm ơn tránh xa ra một tí, chị không hiểu tiếng người sao?
Nó vừa nói tay lại dùng thêm lực làm cho Mỹ Dung đau đến mặt trắng bệch, mày nhíu lại khó chịu
-Mùi nước hoa nồng nặc quá, thật là làm mất hứng ăn cơm.
-Chị Dung!!!. Đám con gái đi theo Trương Mỹ Dung đằng sau thấy thế thì nhao nhao lên, ỷ vào thế đông mà định xông lên bị ánh mắt sắc lạnh của nó xẹt qua làm cho lùi một bước.
-Có chuyện gì xảy ra ở đây thế hả? Tiếng thầy hiệu phó cắt đứt tình huống đang gay cấn (cái này là nói theo cách nhìn của Dương Thế Tĩnh nha mn)
-Xì..! Lại mấy ông thầy! Chán. Dương Thế Tĩnh bĩu môi rồi quay sang tiếp tục ăn cơm.
-Hừ, Mày cứ chờ đó!! Trương Mỹ Dung dùng hết sức rút tay ra khỏi tay nó, mặt tái mét buông ra một câu rồi quay người cùng một đám đàn em bỏ đi, lúc đi liếc nhanh qua Nguyễn Vũ Trúc, thấy ánh mắt cô ta tối sầm nhìn mình thì sợ sệt nhanh chóng bước ra khỏi căn tin.
Nguyễn Vũ Trúc ngón tay xiết chặt đũa, tay trái để dưới bàn nắm thành quyền."Tưởng hôm nay dạy cho nó một bài học, ai ngờ... Lũ vô dụng".
Nó sau khi thả tay Trương Mỹ Dung ra, ngẩng cằm lên, nhìn một cách kiêu ngạo
- Hừ câu đó để tôi nói mới đúng!!
Nói xong dựng ngón giữa về phía Trương Mỹ Dung vừa bước ra khỏi căn tin.
Đúng lúc ngón tay nó vừa giơ lên, cái mặt đang nhìn rất kênh, thầy hiệu phó quay trở lại, đứng ngay hướng ngón tay nó đang hướng về kia. (⊙o⊙) !!! Ông đỏ mặt lên, nói bằng giọng kiềm chế
-Hoàng Y Nhã, lên văn phòng ngay cho tôiiiiiiii !!!!!!!!!!!!
-Thầy, em... em...
Ông thầy đi mất tiêu rồi! Orz!!
Thế là cái mặt nó vặn vẹo quay lại chỗ ngồi, ăn xong cơm (làm cái gì thì lấp đầy bụng rồi tính), rồi lên văn phòng.
May mà chỉ bị cho viết bảng kiểm điểm, nó thở phào nhẹ nhõm, bảng kiểm điểm nó có kinh nghiệm viết chục lần rồi, cho nên: không sao!!!!!╮[╯▽╰]╭. Nộp xong bảng kiểm điểm nó vui vẻ ra về.
Thầy hiệu phó sau khi nhận xong tờ giấy từ tay nó. Trong mắt thoáng xẹt qua ngạc nhiên, trước kia nó gây ra chuyện, răn đe nó, bảo nó viết nó chỉ hừ một cái, làm mặt lạnh rồi bỏ đi luôn, lần này nó lại nghiêm túc viết????
Khó hiểu mở tờ giấy ra xem, mặt thầy cứng ngắc trong 2 giây. Biết ngay là nó nghe lời thế là không bình thường mà!!
Trong tờ giấy, năm chữ in hoa to hết cỡ được viết bằng bút mực hiện ra : ĐÂY LÀ BẢNG KIỂM ĐIỂM. Ông thầy đọc xong muốn hộc máu.