Tần Dục ngồi ở trên mộ bia, nước mưa xuyên qua thân thể trong suốt của hắn, lách tách lách tách rơi xuống mặt đất.
“Anh, anh còn sống?” Đôi mắt màu trà mở to, lập loè kinh hỉ, âm thanh kích động cơ hồ cũng đang run rẩy.
“Cậu mù sao?” Tần Dục bay lên, cách mặt đất mấy chục cm, hắn so với Lục Giác cao hơn nửa người, hắn từ trên nhìn xuống Lục Giác, trong ánh mắt lộ ra sự miệt thị: “Là người hay quỷ cậu cũng không phân biệt được?”
Đồng tử Lục Giác đột nhiên co rụt lại, cả người như từ trên mây điên cuồng rơi xuống, sự vui sướng cùng hào quang trên mặt trong nháy mắt liền ảm đạm đi, đôi lông mi như cánh chim chậm rãi buông xuống, cậu siết chặt cán dù trong tay, khớp xương đều bị siết đến trắng bệch, ngực của Lục Giác phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Biểu tình kia của cậu là gì, người không biết còn tưởng rằng người yêu của cậu vừa mới chết đấy”.
“Anh…” Lục Giác há miệng, không biết nói gì cho phải, quả nhiên, dù người đã chết, cái tính độc miệng này vẫn không thay đổi.
“Hôm nay, lúc 10 giờ 10 phút sáng, tang lễ của minh tinh thần tượng đang hot Tần Dục được cử hành tại nghĩa trang Vĩnh Yên, tổng tài Tần Phương Vĩ của Giải trí Hoàn Thịnh, tổng giám Thẩm Diệu Dương và tất cả nghệ sĩ dưới trướng Giải trí Hoàn Thịnh, còn có những người bạn tốt của Tần Dục khi còn sống đều đến tham dự tang lễ. Bảy ngày trước, Tần Dục điều khiển xe thể thao tại đại lộ Thế Kỷ gây ra tai nạn giao thông, không cấp cứu được đã tử vong…” Người dẫn chương trình trang phục trang nhã, thần tình nghiêm túc đọc bản tin.
Tang lễ của Tần Dục thu hút vô số truyền thông, bất quá bọn họ đều bị an ninh nghiêm mật ngăn ở ngoài, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của giới truyền thông. Người quay phim mỗi người một cách, bản lĩnh cao cường, hoặc chen lấn qua những bức tường người, leo lên cây hoặc cải trang tiếp cận, chỉ vì để có thể chộp được những hình ảnh chôn cất Tần Dục ở khoảng cách gần nhất.
Sau khi, Tần Phương Vĩ niệm xong lời điếu, liền cùng Tưởng Mạn Thù đang cầm hộp tro cốt đồng thời đem hộp tro của Tần Dục bỏ vào trong lòng đất.
Tần Dục đã hơn một năm chưa từng nhìn thấy mẹ của mình, ở trong ký ức của hắn, nữ nhân này cho dù không chống đỡ được sự ăn mòn của năm tháng, vẫn luôn chói lọi rực rỡ, bây giờ bà lại mặc một thân đồ trắng, sắc mặt tiều tụy.
Động tác chôn tro cốt của Tưởng Mạn Thù bỗng nhiên dừng lại một chút, bà ngẩng đầu lên tìm kiếm rồi vẫy vẫy tay, gọi Thẩm Diệu Dương lại cùng bọn họ cùng nhau chôn cất Tần Dục.
Để người hắn yêu nhất vì hắn chôn cất ——
Khéo môi của Tần Dục cong cong, bà mẹ vạn năm không đàng hoàng của hắn có lúc vẫn rất đáng tin.
Tần Dục trơ mắt nhìn tro cốt của mình vùi vào trong lòng đất, bắt đầu từ thời khắc đó, hắn biết, mình và thế giới này thật sự đã không còn bất kỳ liên hệ nào.
Gió lạnh mang theo mưa bụi thổi qua quỷ hồn Tần Dục, thân ảnh cô linh trong suốt lộ ra một tầng bi ai lạnh lẽo cùng đau thương.
Một chiếc dù màu đen che lên đỉnh đầu của Tần Dục, chặn lại những hạt mưa đang rơi xuống, cũng chặn đi bầu trời tối tăm âm trầm.
Kỳ thật đã là quỷ nên Tần Dục căn bản không cảm nhận được mưa gió, Lục Giác giúp hắn che mưa chỉ là một loại hành vi bản năng.
“Tại sao lại là cậu”. Tần Dục tự lẩm bẩm.
Câu hỏi đột nhiên xuất hiện làm cho Lục Giác cũng có chút choáng váng.
“Cái gì?” Lục Giác sợ làm cho người chung quanh chú ý, chỉ dám nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt đen sắc bén của Tần Dục nhìn cậu chằm chằm, từng tia hàn khí đâm vào làn da của Lục Giác, thẩm thấu tiến vào bên trong xương tủy của cậu.
“Tại sao người nhìn thấy tôi lại là cậu, không phải Diệu Dương, không phải anh của tôi, không phải bà mẹ tưng tửng của tôi, cố tình lại chính là cậu”. Tần Dục có chút căm tức từ trên cao nhìn xuống Lục Giác.
Tần Dục và Lục Giác mặc dù xuất đạo cùng lúc, đều là nghệ sĩ của cùng một công ty, nhưng địa vị ở trong vòng giải trí này lại khác nhau một trời một vực. Một người thì nhân khí bạo hồng, nghiệp diễn không ngừng phát triển; một người thì lăn lộn tám năm trời, vẫn như cũ là diễn viên hạng ba, hạng tư diễn mấy vai nhỏ, hai người chỉ tính là gặp nhau được vài lần không có giao tình gì. Đồng thời ba tháng trước, sau sự kiện phát sinh tại quán bar kia, quan hệ của hai người bọn họ càng thêm lúng túng, Tần Dục đối với Lục Giác đều là dùng hết khả năng để tránh không thấy mặt.
Lục Giác rùng mình một cái, giận chó đánh mèo rõ ràng như vậy, Lục Giác không nhấc chân bỏ chạy, cũng không ngay lập tức phản bác, cậu chỉ là yếu ớt nói: “Tôi cũng không biết nha”.
Có lẽ là biểu tình của Lục Giác quá vô tội, cũng có lẽ là do mấy ngày nay biến thành quỷ đã san bẳng tính khí trước đây của Tần Dục, nói chung là tại thời điểm Lục Giác cho là một giây sau Tần Dục sẽ xông lên đem mình ăn tươi nuốt sống, thì Tần Dục chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, quay người bay đi.
Vì xoay người nên Tần Dục không nhìn thấy trong mắt Lục Giác lóe lên một chút quyến luyến cùng không nỡ rồi biến mất, hắn chỉ biết là không bao sau, trên đầu liền có một chiếc dù đuổi theo, cũng bởi vì Tần Dục bay ở giữa không trung, cho nên Lục Giác chỉ có thể thẳng cổ, đem dù nâng lên thật cao. Tuy rằng tâm lý Tần Dục rõ ràng cho rằng đây là hành vi vẽ rắn thêm chân, nhưng lại là sự ấm áp duy nhất hắn nếm được trong bảy ngày này, cho nên hắn cũng không nỡ đẩy ra.
Lục Giác có chút sốt sắng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Tôi không có hứng thú nhìn toàn bộ quá trình cử hành tang lễ của mình”.
Là không nhìn nổi đi. Lục Giác thầm nghĩ.
Lục Giác cùng Tần Dục rời khỏi nơi cử hành tang lễ, cậu giống như một cái đuôi nhỏ chặt chẽ đi bên người Tần Dục, giúp Tần Dục bung dù. Cũng may nghĩa trang Vĩnh Yên ở ngoại ô thành phố, bình thường không có người nào đến, cho nên không có ai phát hiện hành động kỳ quái của Lục Giác, mà hôm nay có nhiều minh tinh tham dự tang lễ như vậy, cho nên càng không có truyền thông nào chú ý tới một nghệ sĩ nhỏ rời khỏi tang lễ.
“Anh...” Lục Giác muốn hỏi trạng thái mấy ngày nay của Tần Dục đều như vậy sao, nhưng cậu lại do dự, tựa như đang tỉ mỉ cân nhắc từ nên dùng, chỉ lo kích thích đến Tần Dục đã chết.
Tần Dục không chịu được sự do dự của Lục Giác, liền nói thẳng: “Bắt đầu từ ngày xảy ra tai nạn tôi vẫn vậy”.
Bảy ngày trước, Tần Dục mở mắt ra, đã là trạng thái du hồn, hắn chỉ nhớ rõ mình đi một chuyến tới công ty, ký ức phía sau liền đứt đoạn. Hắn từ ven đường biết được tin tức mình xảy ra tại nạn giao thông, chờ hắn nhìn thấy bệnh viện, hắn đã bị bác sĩ tuyên bố tử vong. Tần Dục nỗ lực trở lại thân thể của mình, nhưng hắn bay tới bay lui, ngoại trừ mười mấy lần xuyên qua ván giường, thì không có bất kỳ điều gì khác xảy ra.
Tần Dục bảo vệ thi thể của mình mà ngẩn người, mãi đến tận khi hắn nhìn thấy Diệu Dương cùng anh trai Tần Phương Vĩ của mình vội vội vàng vàng chạy tới, ngay sau đó hắn liền bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh văng ra.
Sau mấy lần, Tần Dục phát hiện cỗ sức mạnh gây trở ngại này là đến từ chính Diệu Dương cùng anh trai của mình, hắn có thể tiếp cận bất kỳ người nào, nhưng lại không có cách gì tiếp cận hai người bọn họ, bao gồm cả đại trạch Tần gia. Hắn đã chết biến thành quỷ, nhưng không cách nào tới gần những người hắn thương yêu nhất, chuyện này quả thật là hố quỷ.
Tin tức giải trí liên quan tới cái chết của hắn có đủ mọi loại suy đoán ác ý.
Nhưng nhiều nhất là tin tiểu độc vương không chịu đựng được áp lực, điên cuồng lái xe muốn tự sát.
Là bất ngờ hay là tự sát? Giới giải trí người người muốn vạch trần cái chết bí ẩn của Tần Dục.
Bê bối quấn thân, ai phá hoại thần tượng Tần Dục?
Mỗi lần nhìn thấy những bài báo này, Tần Dục đều muốn xé nát tờ báo ra, đập nát TV. Khi hắn còn sống đổ cho hắn những vụ bê bôi như bắt cá nhiều tay, ôm đùi lớn, nay hắn đã chết rồi còn muốn vấy bẩn là hắn tự sát?!
Tuy rằng Tần Dục không nhớ được những chuyện đã xảy ra lúc phát sinh tai nạn, thế nhưng hắn hiểu tích cách của mình, hắn tuyệt đối sẽ không tự sát.
Lục Giác tính toán một chút, từ ngày Tần Dục xảy ra tai nạn đến nay vừa vặn đúng bảy ngày.
“Mấy ngày nay anh đều đi theo Thẩm ca sao?” Lục Giác biết Tần Dục cùng Thẩm Diệu Dương không chỉ là quan hệ người đại diện và nghệ sĩ bình thường, mà là người yêu. Hơn nữa Tần Dục đặc biệt dính Thẩm Diệu Dương, nếu như nói hình ảnh của Tần Dục đối với người ngoài là chó dại, hung ác, bá đạo, thì đối với Thẩm Diệu Dương chính là một chú chó lớn lông vàng dịu ngoan.
Nhắc tới tên của Thẩm Diệu Dương, Lục Giác cảm nhận được quỷ hồn Tần Dục giống như ấm hơn mấy phần, không còn trắng bệch lạnh như băng nữa.
Tần Dục nâng mí mắt lên, ánh mắt thâm tình xuyên qua tầng tầng đoàn người rơi vào thân ảnh của Thẩm Diệu Dương.
Mấy ngày nay hắn đích xác đều đi theo Diệu Dương.
Bởi vì đây là chuyện duy nhất làm hắn cảm thấy vui sướng sau khi hắn chết có thể làm, nhưng đáng tiếc chính là Tần Dục chỉ có thể bảo trì một khoảng cách nhất định cùng Diệu Dương. Hắn không có cách nào tiếp cận được Thẩm Diệu Dương, cũng không cách nào tiếp cận Tần Phương Vĩ. Vừa mới bắt đầu Tần Dục còn cảm thấy buồn bực, sau đó hắn nhớ tới, hồi trước hắn đi đóng phim ở Ngu Sơn, nghe nhân viên nói, trong núi có cao tăng có thể làm những tấm bùa bình an rất linh, hắn nhất thời hứng khởi liền đi cầu xin mấy cái đưa cho những người thân cận của mình.
Bây giờ nhìn lại, bùa bình an này còn thật linh nghiệm! Tuy nói không thể đề phòng tai nạn bất ngờ, thế nhưng có thể phòng quỷ a! Hiểu được điều này Tần Dục đấm ngực giậm chân, hắn căn bản là tự nâng đá đập chân mình mà.
Tần Dục tự cho là ở chung cùng Diệu Dương nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ toàn bộ con người Diệu Dương, mà lần này theo sát không phân ngày đêm, làm cho hắn thấy được một mặt hoàn toàn khác của Diệu Dương.
Nguyên lai sự ôn nhu, chăm sóc của Diệu Dương không phải chỉ đối với một mình hắn, đối với đại ca hắn cũng giống như thế. Săn sóc xoa bóp, tỉ mỉ pha trà, chuẩn bị quần áo, bình tĩnh cơ trí theo bên người Tần Phương Vĩ giải quyết việc công và việc tư, truyền xuống thoả đáng những mệnh lệnh, thậm chí hắn cảm thấy Diệu Dương đối với đại ca của mình còn có nhiều ẩn nhẫn và bao dung hơn.
Tần Dục còn thường xuyên nhìn thấy bọn họ cãi vã, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe rõ được hai người này vì cái gì mà ồn ào. Mỗi lần cãi vã qua đi, Thẩm Diệu Dương sẽ giống như con gà trống bị bại trận, thần sắc tối tăm trốn ở ban công hút thuốc, vừa hút chính là hút hết một bao. Sau khi hút thuốc xong, Thẩm Diệu Dương vẫn như cũ trở lại bên người anh hắn, lần thứ hai khoát lên bộ dáng tinh anh, tiếp tục tận tụy công tác.