Có cảm giác đau đớn liền chứng minh hắn vẫn còn sống!
Hắn còn sống!
Tần Dục kích động hận không thể từ trên giường nhảy xuống, nhưng đáng tiếc hắn bây giờ hữu tâm vô lực, tuy rằng hắn còn sống, thế nhưng bị thương do tai nạn ô tô cũng không phải giỡn, đau đớn tê dại làm cho hắn không thể khống chế được cơ thể của mình.
Tần Dục phải bỏ ra một lúc lâu, mới có thể đưa tầm mắt tập trung lên người khoác áo trắng trước mắt, bác sĩ mang khẩu trang dùng đèn pin cầm tay chiếu vào con ngươi của Tần Dục, sau đó kiểm tra cơ thể hắn một chút, rồi nói: “Bệnh nhân đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm”.
“Quá tốt rồi! Tần ca không sao rồi!” Thanh âm vang lên trước tiên chính là Tiểu Triệu – Trợ lý của Tần Dục.
“Con cuối cùng cũng tỉnh rồi, may mắn là tai nạn lần này không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, đặc biệt là gương mặt của con”. Tưởng Mạn Thù trêu ghẹo nói.
Nghe thấy lời trêu chọc của mẹ, Tần Dục giật giật khóe môi.
Mọi người trong phòng bệnh đều bởi vì Tần Dục tỉnh lại mà thở phào nhẹ nhõm, chỉ có biểu tình của Thẩm Diệu Dương và Tần Phương vĩ là có chút quái lạ, nhưng bọn họ cũng cười cười theo, vì Tần Dục bình yên vô sự mà vui mừng.
Tần Dục chậm rãi khẽ đảo mắt, đảo qua mỗi người trong phòng bệnh, Tần Phương vĩ, Thẩm Diệu dương, Tưởng Mạn Thù, còn có trợ lý của hắn Tiểu Triệu, cố tình không có người hiện tại hắn muốn gặp mặt nhất —— Lục Giác, bất quá ——
Lục Giác quả thật sẽ không xuất hiện ở đây.
Cuối cùng, tầm mắt của Tần Dục rơi lên thân ảnh của Thẩm Diệu Dương, ánh mắt của hắn sáng quắc, cơ hồ muốn thiêu đốt thành một cái động trên người Thẩm Diệu Dương.
Bất quá vì mới vừa tỉnh lại nên tinh thần của Tần Dục không tốt lắm, khí thế của hắn yếu hơn rất nhiều, làm mọi người đem ánh mắt của Tần Dục hiểu lầm thành mới sống sót qua tai nạn, nên đối với người yêu lưu luyến không rời.
“Tên tiểu tử con, vừa tỉnh lại đã nhìn chằm chằm Diệu Dương, thật là có vợ liền quên mất mẹ mà”. Tưởng Mạn Thù giơ tay lên muốn vỗ Tần Dục một cái, bỗng nhiên nghĩ đến Tần Dục mới vừa xảy ra tai nạn, cái vỗ này lỡ làm người đang tốt chuyển thành xấu thì sao, cho nên bà liền thu tay lại, chỉ có thể dùng ánh mắt trách cứ kỳ thật rất hiền hòa để trừng Tần Dục, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Tần Dục, trong lòng Thẩm Diệu Dương tràn đầy bất an, hắn lo lắng tại chỗ này Tần Dục sẽ làm khó dễ, xé rách tấm màn thoạt nhìn như bình tĩnh, hòa thuận này.
“Mẹ mà không về nữa, con thật sự quên mất dáng dấp của mẹ ra sao”. Tần Dục cãi lại nói: “Phỏng chừng con mà không xảy ra tai nạn, mẹ cũng không nhớ mình còn có đứa con trai này nữa”.
Về một mức độ nào đó, Tần Dục nói không sai, cho nên Tưởng Mạn Thù căn bản không có cách nào phản bác.
Tưởng Mạn Thù cùng cha Tần Dục – Tần Thịnh chỉ là kết hôn vì lợi ích, trước khi cưới, hai người đã thỏa thuận không ai xen vào việc của ai, có Tần Dục chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bất quá ngược lại có thêm một đứa con đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải là gánh nặng gì, cho nên Tần Dục được bình an sinh ra. Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Mạn Thù và Tần Thịnh không bạc đãi Tần Dục về vấn đề tiền bạc, nhưng trên vấn đề tình thân thì hai người quả thật chăm sóc không đủ. Một năm có hết mười tháng là Tưởng Mạn Thù bay khắp nơi trên thế giới, giao du với đủ loại bạn trai, còn Tần Thịnh cũng không chịu thua kém, ngủ với hết nửa số người trong vòng giải trí. Có một đôi cha mẹ có tình cảm vặn vẹo như vậy, cho nên Tần Dục sinh ra mới có loại tính tình như thế này, Tần Dục cảm thấy đại khái mình chính là bị ảnh hưởng bởi bọn họ.
“Tên tiểu tử con, vừa mới tỉnh lại đã nói chuyện độc như vậy, cũng chỉ có Diệu Dương mới có thể trị được tính xấu này của con”. Tưởng Mạn Thù vốn không hề để ý đến chuyện con mình là gay, hoặc là nói bà cũng không có lập trường gì để quản, cho nên rất thản nhiên tiếp nhận.
“Diệu Dương, sao con không nói chuyện, có phải nhìn thấy Tiểu Dục tỉnh rồi, cao hứng quá, nên quên hết tất cả hay không?”
Sắc mặt của Tần Phương Vĩ có chút cổ quái, Thẩm Diệu Dương thì cố gắng trấn định lại, cười khan nói: “Con nhìn thấy em ấy có tinh thần cùng dì Tưởng cãi nhau như vậy, chắc đã không có gì đáng ngại rồi”.
Tưởng Mạn Thù nói: “Tiểu tử này phỏng chừng chết rồi, cũng sẽ bò ra khỏi quan tài cùng dì cãi nhau”.
Tần Dục câu lên một nụ cười ý vị thâm trường, nhìn như hờ hững lại như cố ý nói: “Mẹ suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu như con chết, nhất định chỉ quấn lấy Diệu Dương cùng anh trai con mà thôi” Tần Dục bỗng nhiên rất bội phục kỹ xảo diễn xuất của mình, hắn lại có thể nhịn mà không đánh một quyền vào mặt hai tên xấu xa kia.
Sắc mặt Thẩm Diệu Dương cùng Tần Phương Vĩ hơi thay đổi một chút.
Vẻ biến sắc đó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất ngay lập tức, hai người bọn họ che giấu rất tốt, nếu như không phải bởi vì hiện tại Tần Dục cố tình quan sát, bằng không sẽ rất khó phát hiện.
Tần Dục và Tần Phương Vĩ là anh em cùng cha khác mẹ, thế nhưng đối với Tần Dục mà nói, Tần Phương Vĩ chính là anh trai ruột của mình, đồng thời sau khi Tần Thịnh qua đời, Tần Phương Vĩ vừa đảm nhiệm vai trò làm anh lại vừa làm cha, cho nên Tần Dục trăm triệu lần không nghĩ tới Tần Phương Vĩ lại muốn hại hắn, thậm chí còn cùng Diệu Dương có… Có loại quan hệ này.
Vì không để bại lộ trước mặt họ, Tần Dục chỉ có thể bấm tay mình, bấm chặt đến nỗi nắm đấm đều khẽ run.
Cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Diệu Dương và Tần Phương Vĩ quen biết nhau còn lâu hơn hắn, Thẩm Diệu Dương cũng là người quản lý mà Tần Phương Vĩ phái đến bên cạnh hắn, bất kể là để nâng đỡ hắn, hay là cùng hắn yêu đương, có lẽ từ mới bắt đầu đã là một âm mưu đi. Chỉ là hắn không hiểu, tại sao Tần Phương Vĩ lại muốn quanh co khúc khuỷu như vậy để hãm hại hắn.
Hơn hai mươi năm sống chung, bắt đầu từ khi nào mà Tần Phương Vĩ đã giấu diếm dã tâm này đối với hắn?
Những hồi ức trước kia hiện lên trước mắt, rõ ràng mỗi lời nói mỗi biểu tình mỗi chi tiết nhỏ đều chân thành như thế, Tần Dục không có cách nào phân biệt được người nào là thật người nào là giả, nhưng có thể xác thực được, người hắn tin tưởng nhất đã hại hắn, đột nhiên Tần Dục cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tần Dục rũ mắt xuống, buông bàn tay đã bấm hồng ra, uể oải nói: “Con buồn ngủ”.
Vẫn luôn không nói chuyện, Tần Phương Vĩ mở miệng nói: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bọn anh trở lại thăm em”.
Tần Dục dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Tần Phương Vĩ, khó có được trên khuôn mặt vạn năm không đổi của gã nhìn ra được một tia mâu thuẫn, trào phúng hiện lên trên khóe miệng của Tần Dục. Từ khi hắn tỉnh lại cho đến bây giờ, đều là dùng thái độ trước kia để đối xử với hai người này, sợ là bọn họ cũng đã nóng nảy bất an rồi.
Thẩm Diệu Dương nói với Tần Dục: “Anh để Tiểu Triệu ở lại cùng em”.
Thẩm Diệu Dương hiểu rõ tính cách của Tần Dục, hắn nhất định sẽ quấn lấy mình để mình lưu lại, cho nên rất nhanh bổ sung thêm: “Điện thoại của anh bị truyền thông phiền đến muốn vỡ luôn rồi, một số nhà sản xuất phim rất thích em, nhà máy, cửa hàng tư nhân cũng đang tìm anh, anh cần rất nhiều thời gian để xử lý”.
Thẩm Diệu Dương cứ tưởng rằng sau khi Tần Dục tỉnh lại sẽ đại náo với hắn một trận, hắn và Phương Vĩ cũng đã nghĩ ra lời giải thích thỏa đáng, kết quả Tần Dục một chữ cũng không hỏi đến, chuyện này thật sự có chút quỷ dị.
“Được rồi”. Bọn họ rời đi, Tần Dục cầu còn không được, hiện tại hắn cũng cần có thời gian để nghĩ lại mọi chuyện.
Thấy con trai không có gì đáng ngại, tinh thần cũng không tệ lắm, Tưởng Mạn Thù vui mừng cười nói: “Tiểu Dục, mẹ sẽ ở lại khách sạn gần đây, sáng mai mẹ sẽ mang bữa sáng qua cho con”.
“Cảm ơn mẹ”.
Có lẽ là do suýt chút nữa phải trải qua một hồi sinh ly tử biệt, nên Tưởng Mạn Thù so với trước đây dài dòng hơn mấy phần, trước khi đi, bà nói: “Con đứa nhỏ này, sau này lái xe cẩn thận một chút, chạy xe nhanh như vậy rất nguy hiểm, lần này may là mạng con lớn”.
Câu nói này làm cho Tần Phương Vĩ cùng Thẩm Diệu Dương đứng ngồi không yên, bởi vì nguyên nhân vì sao Tần Dục phóng nhanh, trong lòng ba người đều hiểu rõ.
Bầu không khí trong phòng rõ ràng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Tần Dục biết, hiện tại hai người bọn họ khẳng định để ý nhất chính là thái độ kỳ quái của mình, có thể chuyện này bọn họ cũng không tiện hỏi, chẳng lẽ muốn hỏi, em có nhớ trước khi xảy ra tai nạn đã làm gì hay không? Huống hồ bây giờ còn có Tưởng Mạn Thù và Tiểu Triệu ở đây, bọn họ cũng không thể hỏi, nếu để Tưởng Mạn Thù phát hiện ra tình huống khác thường, không quản bình thường bà có quản con mình hay không? Nhưng nếu biết con trai mình chịu oan ức và đau khổ lớn như vậy, bà cũng sẽ cùng Tần Phương Vĩ cá chết lưới rách, thế lực của Tưởng gia tuy không bằng Tần gia, nhưng cũng không thể khinh thường.
Kỳ thật, Tần Dục đã nghĩ xong đối sách, đó chính giả bộ mất trí nhớ, nhưng hắn không dự định nói rõ bây giờ, cứ để hai người kia phải thấp thỏm bất an một đêm đi, như vậy không phải càng tốt hơn sao.
“Mẹ, người dài dòng như vậy, bạn trai mẹ chịu được sao?”
“Tiểu tử thúi”.
Tần Phương Vĩ cùng Thẩm Diệu Dương liếc mắt nhìn nhau, trái tim vẫn cứ lơ lửng không được thả xuống, nếu như nói Tần Dục tha thứ cho bọn họ, vậy không bằng nói mặt trời mọc ở hướng tây còn thực tế hơn. Bây giờ ở trong mắt bọn họ Tần Dục giống như một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
“Được rồi được rồi, con muốn nghỉ ngơi, Diệu Dương, nhớ xử lý xong bọn truyền thông thì đến tìm em, em cũng không muốn ở cùng Tiểu Triệu đâu”.
Tiểu Triệu bị điểm tên vẻ mặt như đưa đám, Tần ca, anh không cần phải tổn thương người ta như thế.
“Được”. Thẩm Diệu Dương ngơ ngác một lúc, mới không yên lòng trả lời.
Chờ sau khi bọn Thẩm Diệu Dương rời đi, Tần Dục cảm thấy cả người như được thả lỏng.
Triệu Tân cẩn cẩn dực dực hỏi: “Tần ca, anh có phải cãi nhau với Thẩm ca hay không?”
“Làm sao?”
“Bởi vì từ sau khi anh tỉnh lại, không khí giữa hai người có điểm là lạ”.
Tần Dục nhíu mày, không nghĩ tới trực giác của Triệu Tân lại chuẩn như vậy, so với bà mẹ không đáng tin kia của hắn còn lợi hại hơn.
Triệu Tân gãi đầu nói: “Em cũng không biết phải nói thế nào, cứ có cảm giác như thế”.
Tần Dục khẽ cười thành tiếng, có thể làm cho Triệu Tân nhận ra, vậy chứng minh kỹ xảo diễn xuất của hắn vẫn còn kém, hắn phải nhanh chóng điều chỉnh lại, mới có thể không để lộ ra sơ hở gì trước mặt hai người kia.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là mới xảy ra tai nạn nên còn chưa kịp hồi thần mà thôi”.
Triệu Tân theo Tần Dục lâu như vậy, biết đến thời điểm nào thì nên có chừng có mực.
“Sao tôi lại đói bụng như vậy?” Tần Dục sờ sờ cái bụng đang kêu ùng ục của mình.
Triệu Tân vỗ đầu một cái: “Là sơ sót của em, Tần ca, anh đã hôn mê hơn một ngày rồi, vẫn chưa ăn gì, nên đương nhiên là đói bụng, Tần ca, anh muốn ăn cái gì?”
“Cháo gà nấm hương, điện thoại của tôi đâu?”
Triệu Tân từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy chiếc điện thoại của Tần Dục ra đưa cho hắn.
“Trong lúc tôi hôn mê, có người nào đến thăm tôi hay không?” Tần Dục thờ ơ mở điện thoại ra.
Triệu Tân báo một chuỗi tên, chỉ là không có tên của Lục Giác.
“…” Lục Giác, cậu dám không đến thăm tôi! Mặt Tần Dục trong nháy mắt đen kịt lại.
“Tần ca, anh còn muốn hỏi gì nữa không?” Sắc mặt của Tần ca thay đổi thật nhanh a, Triệu Tân khó có thể giải thích được, ngữ khí càng ngày càng cẩn thận.
“Đi đi”. Bị đói bụng làm phiền tâm tình của Tần Dục thật không tốt, ngay lập tức Triệu Tân giống như cơn gió cấp tốc biến mất khỏi phòng bệnh.
Tần Dục mở điện thoại ra, đầu tiên là muốn tìm Lục Giác gây phiền phức, kết quả khi hắn mở danh bạ ra, mới phát hiện hắn và Lục Giác mặc dù cùng một công ty trong tám năm, nhưng lại chưa từng lưu số điện thoại của đối phương.