Mục lục
Vợ Của Tổng Tài Là Mafia (Vợ Của Tổng Giám Đốc Là Mafia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khu trung cư B thành phố S, xảy ra vụ hỏa hoạn ở lầu năm khiến ba phòng cạnh nhau cháy xén. Trong vụ hỏa hoạn có năm người bị thương và ba người tử vong, hiện chưa phát hiện roc nguyên nhân vụ cháy.

Tại một xó tường dưới khu trung cư nơi vụ hỏa hoạn xảy ra là một cô bé với đôi mắt lam tràn đầy tuyệt vọng, bộ quần áo thì cháy xén, chân tay lấm lem. Người người đi qua mà xem cô bé như vô hình, không tồn tại. Lúc sau, một thiếu nữ có mái tóc vàng và đôi mắt xanh ngọc dùng đôi bàn tay ấm áp xoa đầu cô và cất lên giọng nói dịu dàng, thanh thoát.

-Cháu là ai? tại sao lại ngồi ở đây?

Đáp lại câu hỏi của cô chỉ có sự im lặng, cô bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người con gái đang đứng trước mặt mình. Cô bé nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn của mình,răng cắn chặt môi, khuôn mặt lạnh tái xanh, khiến cô gái kia thấy mà thương cảm.

-Được rồi, cháu cùng ta ra khỏi đây, nơi đây ở lâu khong được tốt.

cô gái quay lưng lại chuẩn bị đi thì cô bé chợt đứng dậy, mặt đen lại, tay níu tay áo của cô gái kia và cất lên giọng nói yếu ớt.

-Đừng, hãy giúp ba mẹ cháu.

Giọng nói cứ ngập ngừng, do dự. người phụ nữ kia quay lại, nhìn cô bé mà đau. Nước mắt cô bé tự rơi xuống trong khi khuôn mặt vẫn vậy, vẫn đầu đau thương. cô gái kia bước tới, nhẹ nhàng hỏi cô bé.

-Ba,mẹ cháu? Họ đâu?

cô bé đưa bàn tay chỉ lên phía tòa nhà trên, bàn tay cứ thế run run. Cô gái chỉ vừa nhìn theo cánh tay cô bé chỉ lên mà cũng hiểu rằng ba,mẹ cô bé họ đã....đau xót cho cô bé. Thiếu nữ run rẩy mà hỏi lại

-Ở....ở đó...không lẽ....họ...họ...đ...đã.

Thật kinh ngạc, sau khi hỏi xong câu đó và câu trả lời cô nhận được cũng chính như cô dự đoán. cô cúi mặt xuống, nước mắt cứ thế rơi.Nhưng cô gái lại ngạc nhiên, tại sao họ lại bị như thế thì cô bé này lại có thể thoát ra ngoài??? cứ suy nghĩ vậy mà cô cũng tò mò muốn biết nên cô hỏi tiếp.

- Cháu, sao cháu lại thoát ra khỏi đó được.

Cô gái đặt bàn tay của mình lên trên vai cô bé, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô bé. cô bé dùng tay của mình đưa bàn tay của thiếu nữ xuống và nhớ lại lúc ấy, nghĩ một hồi lâu, cô cũng nói

-Mẹ nói cháu ra ngoài trước, mẹ và ba ra sau và rồi...họ đã không ra nữa.

Người phụ nữ hoài nghi và nghĩ tại sao họ lại không ra cùng cô bé lại phải ra sau??? toàn những câu hỏi mà cô chưa nhân được lời giải đáp. nhìn cô bé, cô gái hỏi.

-Tại sao mẹ con lại ra sau? chẳng lẽ có việc gì???

cô bé cúi đầu xuống, tay nắm chặt cái áo đang mặc mà lẳng lặng trả lời

- Ba bị...cô chỉ nên biết đến thế thôi.

vừa hay xong, cô bé ngã gục xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, yếu ớt, hơi thở ngày càng yếu khiến cô gái kia sợ hãi mà bế cô bé chạy thộc mạng đến bệnh viện. Bước vào bệnh viện, thiếu nữ thở gấp, liền nói to một tiếng

-BÁC SĨ, BÁC SĨ ĐÂU?

Mọi người nhìn vậy mà gấp gáp đi gọi bác sĩ. bác sĩ chạy đến, kiểm tra nhịp tim cho cô bé và đưa cô bé vào phòng bệnh để nằm. Một lúc sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng và lắc đầu vài cái, cô gái chạy đến hỏi tình hình, bác sĩ cũng chỉ dùng vẻ mặt thất vọng để đáp lại cô.

-Cô là người nhà cháu bé, cô bé bị bệnh tim nên thân thể suy nhược, không những thế còn ở ngoài trời quá lâu nên đã bị sốt nặng.

Cô chỉ vừa nghe tới bệnh của cô bé kia mà ngạc nhiên, cô nghĩ chỉ là sai sót, một cô bé nhỏ như vậy sao có thể bị một căn bệnh nguy hiểm như vậy.

-Bác sĩ, chắc ông có sai sót gì rồi? cô bé làm sao có thể bị bệnh tim.

=== ====== ====== ====HẾT==== ====== ====== ===

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang